Chương 343 : Phiên ngoại Tranh Sủng 1

(Phiên ngoại Manh Manh xem mắt bên mình sẽ không làm, mọi người qua page Ổ kẹo bọc dao nhà Bánh Bao bên facebook để đọc nha UwU Với cả, mong mọi người không nói gì quá đáng về các nhân vật bên đó nhé, chủ blog không thích đâu TvT)

Edit: LuBachPhong36

Đây là sinh nhật lần thứ hai sau khi Sở Vãn Ninh quy ẩn.

Sinh nhật lần thứ nhất của y, cũng là năm ngoái, đã trôi qua rất hoang đường và cực kỳ đáng tiếc.

Bởi vì ngày đó năm ngoái, thân thể Mặc Nhiên vừa vặn đến phiên nhân cách Đạp Tiên Quân nắm giữ. Tuy rằng hắn dưới trạng thái của Mặc tông sư cũng không thể hoàn toàn nhớ được hết những gì bản thân đã làm dưới trạng thái của Đạp Tiên Quân, nhưng hắn vẫn có thể nhớ ra một vài chuyện lẻ tẻ.

Kẻ xuất thân bình thường dân gian như Đạp Tiên Quân là một nam nhân thẳng thắn, chỉ một mực nghĩ rằng "vàng bạc nói hộ tấm lòng ta", mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt kia hoàn toàn chẳng cần thiết, hắn đơn giản cho rằng, phương pháp tốt nhất để biểu đạt sự yêu thương chỉ có hai con đường:

Một là, ngủ với người ta nhiều lần.

Hai là, cho người ta tiêu tiền.

Vốn dĩ cũng chẳng có gì xấu cả, ngủ với y nhiều lần đại diện cho việc trên đời này duy nhất chỉ có mình Sở Vãn Ninh mới có thể đốt lên ái dục trong người hắn. Cho y tiêu tiền thì đại diện cho việc đời này duy nhất chỉ có mình Sở Vãn Ninh mới có thể động vào hầu bao của hắn. Tuy rằng có hơi thô một chút, nhưng đế quân cũng chẳng nghĩ ra được cái nào tao nhã hơn một chút, nên miễn cưỡng cũng có thể cho qua.

Nhưng vấn đề phát sinh ở lúc mà Đạp Tiên Quân đưa vàng, trong ngày sinh nhật mà hắn giày vò người ta cả một đêm, đến hôm sau, hắn loảng xoảng khệ nệ khiêng chín cái sọt lớn đầy vàng thỏi đặt ở trước cửa nhà, khí thế hùng hồn mà vung tay đắc ý nói: "Sở Vãn Ninh! Đây đều là bản tọa thưởng cho ngươi! Tất cả những thứ này có khiến ngươi hài lòng không? Nếu như hài lòng thì liền — —"

Cái vế phía sau "hài lòng" kia như thế nào thì không biết, chỉ biết Đạp Tiên Quân cùng với đống vàng thỏi của hắn đều bị Thiên Vấn của Sở Vãn Ninh triệu đến quất cho sấp mặt trên đất.

Đạp Tiên Quân đáng thương nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao sau khi ngủ xong thưởng vàng cho người ta lại bị đánh đập đến thế này. Thật sự hắn không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý của mình, ngủ xong thưởng vàng có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ phải cho trước khi ngủ sao? Chẳng lẽ phải vừa ngủ vừa cho sao???

Chẳng lẽ phải đυ.ng một cái thì tính tiền một lần, đυ.ng ít năm mươi đυ.ng nhiều tám mươi?

Tám mươi tám mươi tám mươi.......

Hắn lặng lẽ ngồi ngẩn người bên gốc cây, trong lòng suy nghĩ nếu như dưới nhân cách khác của mình thì sẽ làm như thế nào. Nghĩ nửa ngày, cảm thấy dưới tình huống đó, mình không nên trực tiếp đưa vàng cho y, mà dùng vàng đó mua nhiều y phục mềm mại thoải mái dễ chịu, mua nhiều thức ăn cầu kỳ ngon miệng, mua nhiều đồ chơi mới mẻ thú vị ... ... hoặc là bố thí người nghèo ngay ngày sinh nhật của Sở Vãn Ninh, chắc chắn sẽ khiến Sở Vãn Ninh vui vẻ và tán thưởng.

Loạn quá rồi!

Đạp Tiên Quân uất ức mà nghĩ, tức giận đến nỗi giậm giậm chân: Quá là gian xảo! Quá là hèn hạ! Quá là nịnh bợ! Sở Vãn Ninh còn thấy tên Mặc tông sư kia trung thực nữa chứ!

— — Ta phi!!!

Trên đời này chỉ có hắn mới biết chính mình là loại mặt hàng gì!

Tên Mặc tông sư kia nhìn thì tưởng quân tử như phong, nhưng thực ra trong lòng toàn là hành vi gian xảo, quả thực không biết xấu hổ!! Đưa vàng thì làm sao? Đưa vàng không tốt sao? Quá thực tế! Quá chất phác mà!

Những người này tại sao lại không thấy tấm lòng sáng chói như vàng của hắn chứ!

Hắn quay lưng về phía căn phòng nhỏ của hắn và Sở Vãn Ninh, ngồi chống cằm vểnh chân trên gốc cây, lặng lẽ mà tức giận hết nửa ngày, thật không dễ Sở Vãn Ninh mới định ra nói chuyện với hắn, có dấu hiệu hòa hảo, nhưng không ngờ đúng lúc này, Mã trang chủ của Đào Bao sơn trang lại khóc lóc kêu cha gọi mẹ mà xông lên núi, xuyên qua kết giới, ôm chân Sở Vãn Ninh rồi bắt đầu kể tội: "Sở tông sư ớii, thật là không còn đạo lý mà!! Mặc Tiên Quân không hiểu tại sao lại xuống núi vác sạch tiền vàng trong hai cái thương khố của Đào Bao sơn trang ta, nói cái gì mà một nụ cười Bao Tự* đáng giá ngàn kim... ..."

Khuôn mặt vừa mới hòa hoãn của Sở Vãn Ninh lập tức tái mét.

Đêm hôm đó, mãi cho đến khi Mặc Nhiên hoán đổi về nhân cách Mặc tông sư, Sở Vãn Ninh cũng không cho hắn bước vào phòng. Sau đó Mặc Nhiên phải viết ba ngàn lần "Từ nay về sau ta không xuống núi trộm gà lấy tiền làm xằng làm bậy nữa, mua chịu cũng không dám", chuyện này mới được cho qua.

Có bài học thê thảm đau đớn thế này từ năm ngoái, cho nên năm nay Mặc Nhiên cũng không dám lơ là xem nhẹ.

May mà, tính ra thời gian năm nay, đúng ngày sinh nhật sư tôn thì ý thức của hắn tương đối làm chủ được thân thể hắn, chắc là sẽ không xảy ra sự cố nào đâu.

Tuy trong ký ức của Đạp Tiên Quân mà hắn thuận theo số mệnh cùng chia sẻ kia, hắn nhìn thấy năm nay Đạp Tiên Quân vẫn như năm trước đã sớm chuẩn bị chút hạ lễ cho sư tôn, nhưng nhân cách Đạp Tiên Quân không có cách nào hiện ra trong ngày đó, đoán chừng cũng không thể tạo nổi sóng gió gì. Này đại khái cũng là vì năm ngoái hắn đã từng bị lạnh nhạt, sợ năm nay biểu hiện của Mặc tông sư sẽ chèn ép mình mất, cho nên muốn tranh thủ tình cảm mà thôi.

Tranh thì tranh đi.

Mặc tông sư bình chân như vại mà nghĩ, đối thủ khó thắng nhất của mỗi người chính là bản thân mình, hắn không sợ hãi.

Vả lại nói thật, quả thực hắn cũng muốn xem xem, đến tột cùng là lễ vật mà nhân cách kia của mình chuẩn bị có thể chiếm được sự hài lòng và vui vẻ của sư tôn hay không.

—————–

"Lễ vật sinh nhật?"

Trong tẩm thất của chưởng môn Tử Sinh Đỉnh, Tiết Mông ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn Mặc Nhiên vừa mới ghé thăm. Hắn ngồi bên chiếc bàn vuông bằng gỗ sưa khắc hoa mai, tay vân vê chung trà trước mặt, cười nói: "Đúng vậy, ngươi thấy nên tặng món gì, đặc biệt có thể khiến người cảm thấy hài lòng?"

"Ngươi muốn tặng ai?"

"Một người thân thiết."

Bởi vì Sở Vãn Ninh là người thanh lãnh, từ trước đến nay đều không làm sinh nhật ở Tử Sinh Đỉnh, y cũng không nói với đệ tử sinh nhật của mình là ngày mấy tháng mấy. Sau này khi Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên quy ẩn rồi, Mặc Nhiên đã biết bao lần quấn lấy y không buông, cuối cùng y mới toại nguyện cho tâm ý của Mặc Nhiên mà hé miệng, có điều cũng buộc Mặc Nhiên tuyệt đối không được nói với người nào khác, nhất là những vãn bối như Tiết Mông.

Cho nên dĩ nhiên Tiết Mông không biết là sinh nhật y.

Nhưng suy nghĩ một hồi, hiện tại quả là tìm không ra đối tượng thứ hai có thể khiến Mặc Nhiên phí công tốn sức suy nghĩ lễ vật như vậy. Tiết Mông nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nghĩ đến sinh nhật của mình cũng sắp đến, .......í, chẳng lẽ — —

Tiết Mông khẽ giật mình, lập tức một dòng ấm áp xông thẳng lên đầu. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Mặc Nhiên liền trở nên ôn hoà.

Mặc Nhiên: "? ? ? "

Tiết Mông ho nhẹ hai tiếng, mặc dù vui sướиɠ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong thái cao lãnh chín chắn của một chưởng môn, hờ hững nói: "Chuyện sinh nhật đó, có lòng là được rồi, lễ vật không phải là quan trọng nhất."

Mặc Nhiên nói: "Vẫn muốn tặng một chút, quan hệ của người đó và ta không phải bình thường. Chẳng những muốn tặng, còn phải tặng thứ tốt nhất."

"Sao lại có lòng đến vậy. Ta cũng không thiếu thứ gì — —"

Mặc Nhiên liền giật mình: "Cái gì?"

"Khụ! Ý ta nói, người ta cũng không nhất định là thiếu cái gì."

"Người ta thiếu hay không là một chuyện, ta tặng hay không lại là chuyện khác."

Trong lòng Tiết Mông càng là chim bay hoa nở*, Mặc Nhiên chắc là hiểu được ý hắn ám chỉ, nhưng lại quan tâm theo kiểu có huynh có đệ như thế, thực sự là khiến người ta cảm động quá mà. Hắn dùng định lực thật lớn để cố gắng banh căng mặt, ra vẻ trấn định, trầm ngâm nói: "... ... Nếu đã như thế, vậy... ... để ta suy nghĩ một chút."

(*nguyên văn là "oanh phi thảo trưởng", là một cụm từ để chỉ cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp ở Giang Nam)

"Được."

"Bộ giáp nhẹ thêu sợi vàng chỉ bạc làm từ lông chim phỉ thúy của Giang Đông Đường mới ra mắt thì thế nào?"

"......"

Bộ y phục kia kim quang lấp lánh tràn ngập lưu quang, quý khí bức người tựa như Khổng Tước xoè đuôi, nếu mặc lên người Sở Vãn Ninh thì hiệu ứng thật không dám tưởng tượng. Mặc Nhiên trầm mặc một lát, cân nhắc một phen, uyển chuyển nói với Tiết Mông: "Ngược lại là thích hợp với ngươi hơn." Cũng không thích hợp với y.

Tiết Mông vui vẻ nói: "Quyết định vậy đi, lấy cái đó đi."

"......... Nghĩ thêm chút nữa đi." Mặc Nhiên không nỡ đả kích phẩm vị của hắn, hàm súc nói: "Y phục của Giang Đông Đường tuy tốt, nhưng không phải vật quý giá, giúp ta nghĩ thêm một thứ quý giá hơn đi."

Tiết Mông ngạc nhiên trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Sao..... sao lại có lòng đến vậy?"

"?"

"Khụ..... ý ta là, cỡ cỡ vậy là được rồi, không cần phải tiêu tốn quá nhiều đâu."

"Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, không cần phải tiết kiệm."

Tiết Mông quả thực là xúc động dâng trào, hắn cúi đầu xuống nhịn một chút, sau đó dùng sức vỗ vỗ bả vai Mặc Nhiên: "Không cần nói gì nữa, ca, ta sẽ ghi nhớ những lời hôm nay ca nói."

Mặc Nhiên: "......... ???"

Lúc Mặc Nhiên phất áo choàng từ Tử Sinh Đỉnh đi ra, vẫn không có được thêm linh cảm gì từ phía Tiết Mông. Trái lại, hắn còn cảm thấy Tiết Mông hôm nay rất kỳ lạ, thậm chí có chút khác thường, động chút là toát ra đủ loại tâm trạng vui vẻ cảm khái và kích động, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn để lộ ra ngoài.

Có phải làm chưởng môn đã quá mệt mỏi rồi không....

Có cần phải viết một phong thư nhắc nhở Tham Lang trưởng lão một chút không nhỉ, kịp thời bắt mạch cho Tiết Mông, tránh để bệnh trì hoãn không chữa, Tiết Mông đúng là khổ quá mà, ai da!

Vài ngày tiếp theo, Mặc Nhiên lại ngầm thăm viếng khắp chốn Tu Chân giới, đủ mọi tiệm trà và cửa hiệu có tiếng, duyệt hết kỳ trân dị bảo. Không phải là những bảo vật kia không tốt, chỉ là hắn cảm thấy chúng quá tầm thường, hoặc là quá màu mè, quá phổ thông, không thể hiện được trái tim yêu thương to lớn của hắn. Hắn muốn đem tất cả những tình cảm của mình đều hóa thành hữu hình, dâng lên trước mặt Sở Vãn Ninh, nhưng hắn không biết phải dùng thứ gì mới truyền tải được thâm tình của mình. Trong lòng hắn là một mảnh biển cả, nhưng hồng trần chỉ có một thìa muối mà thôi.

Trên đời này tại sao không có vật nào, có thể chứa cả nhân gian mà hắn muốn dâng tặng cho Sở Vãn Ninh?

Hắn gấp đến độ có chút thất thần.

Thậm chí nghĩ cách từ chợ đen mua về một quyển , người bán nói với hắn đây là danh mục các lễ vật đã được ghi chép tỉ mỉ chính xác các loại quà tặng giữa các nhân vật có mặt mũi trong Tu chân giới hơn ba mươi năm qua. Mặc kệ con buôn đó có chém gió hay không, Mặc Nhiên vẫn tin, hắn ôm lấy quyển sách đó nghiên cứu thật lâu.

"Nam Cung Tứ từng tặng Diệp Vong Tích một chiếc khăn tay, bên góc khăn có thêu một chữ "Tứ".

"Dung Yên từng tặng Nam Cung Tứ một chiếc túi đựng tên, do chính tay Dung phu nhân tự làm."

" ... ..."

Đột nhiên nhìn thấy những ghi chép có liên quan đến cố nhân này, Mặc Nhiên không khỏi thở dài, ánh mắt hơi tối lại.

Những năm tháng Diệp Vong Tích lưu lạc chân trời kia, một thân một mình xông vào một phen thiên hạ, nàng dự định sau khi ngao du tứ hải, tích lũy đủ chút ngân lượng, sẽ trở về chốn cũ Lâm Nghi Nho Phong môn mở một học quán nho nhỏ.

Nghe nói rất nhiều năm trước kia khi Nam Cung Trường Anh sáng lập môn phái, Lâm Nghi từng có một quý tộc mở học phủ, nhận nhóm đồ đệ vì lục đức lục hành lục nghệ, Thái trưởng môn Trường Anh chính là đệ tử cuối cùng của học phủ đó. Về sau vì học cung suy yếu, Nam Cung Trường Anh thông hiểu đạo lý, lấy đạo do sư trưởng truyền thụ làm căn cơ, sáng tạo ra lý niệm "Nho phong thất giới" của riêng mình, lúc đó mới lập phái Nho Phong Môn, mở ra mấy trăm năm vinh quang cường thịnh, tiếu ngạo chốn Tu Chân Giới ở vùng Lâm Nghi.

Giờ đây quanh đi quẩn lại một vòng, Nho Phong Môn bị diệt, huy hoàng chẳng còn, nhưng ít ra Diệp Vong Tích vẫn còn giữ lại được ngọn lửa của Nho phong quân tử, lấy hình thức của học cung ngày xưa mà tiếp tục kế thừa.

Có lẽ trăm ngàn năm sau, sẽ lại có một vòng luân hồi đi.

Mặc Nhiên lắc lắc đầu, tiếp tục đọc — —

"Nam Cung Liễu từng tặng Thích Lương Cơ bảy cái yếm làm từ lụa thiên tằm có thêu hoa văn Phượng hoàng giữa những đóa mẫu đơn, bên góc yếm còn dùng chỉ vàng trừ tà thêu thêm mấy câu ô ngôn uế ngữ như: "Nàng thật lẳиɠ ɭơ nha", "Sao nàng lại mặc y phục của Dung Yên"....

" ... ..."

Đọc hết đoạn đó, Mặc Nhiên đứng hình, lập tức cảm thấy một trận buồn nôn mãnh liệt, hắn ghê tởm mà "ôi" một tiếng, ào ào lật nhanh qua mấy trang danh mục quà biếu của Nho Phong Môn.

"Chương lễ vật Cô Nguyệt Dạ."

"Nữ đệ tử Triệu Điềm Điềm tặng Khương Dạ Trầm một cặp ngọc khấu phỉ thúy."

"Nữ đệ tử Chu Diễm Diễm tặng Khương Dạ Trầm một chiếc quạt lông phượng."

"Nữ đệ tử Trương Thuần Thuần tặng Khương Dạ Trầm một cái hương đỉnh bằng vàng."

Tổng cộng những thứ như vậy viết chừng khoảng bốn mươi trang. Tất cả những ghi chép về lễ vật nữ đệ tử tặng cho Khương Dạ Trầm là khi hắn còn chưa làm chưởng môn, trong đó thậm chí còn có xen kẽ những ghi chép về vài vị sư huynh sư đệ rất biết suy nghĩ nữa.

Mặc Nhiên không khỏi rơi vào trầm tư ... ... Khương Dạ Trầm không phải là dựa vào nhan sắc mà làm giàu chứ?

Lại tiếp tục lật vài trang sau.

"Những lễ vật trong bốn mươi trang trên đều bị Khương Dạ Trầm vứt hết."

Được.

..... Là hắn hiểu lầm y rồi.

Khương Dạ Trầm thật đúng là một người vi diệu.

Lật cả buổi, Mặc Nhiên cũng chẳng tìm được linh cảm gì từ đống ghi chép này, ngược lại là cảm thấy kỳ lạ khó hiểu khi đọc được đoạn Mai Hàm Tuyết tặng Tiết Mông một nhánh Thiên Sơn tuyết liên thượng phẩm có công dụng bổ não.

Tuyết liên là vật tốt, sư tôn thông minh như vậy, mặc dù không cần bổ não nhưng cũng có thể hái về cho người trồng đầy hồ, thế cũng cực kỳ hợp lý.

Đáng tiếc ở chỗ sau khi Sở Vãn Ninh quy ẩn thì chỉ thích ngồi bờ tre nghe chó sủa, trải qua tháng ngày của những người quy ẩn sau đêm gió tuyết, không thích phô trương, bằng không dựa vào sở thích làm càng của Đạp Tiên Quân, toàn bộ Nam Bình Sơn giờ chắc đã phòng ốc mọc lên san sát, làm gì có chuyện chỉ có hai gian phòng nhỏ với một khoảnh sân khoan thai thanh nhàn.

Mặc Nhiên thở dài, khép sách lại.

Đúng lúc này tịch dương cũng đã lặn về Tây, bên ngoài cửa sổ giấy lụa ánh lên một màu cam ấm áp dịu dàng. Hôm nay sư tôn nhất thời nổi hứng, gói chút hoành thánh, lúc này chắc đã nấu xong. Âm thanh chén sứ muỗng ngọc chạm vào nhau lanh canh từ gian bếp nhỏ truyền đến: "Mặc Nhiên, qua đây giúp một tay."

"Đến ngay đây."

Mặc Nhiên đáp lời, sâu trong rừng trúc Nam Bình giờ đây ngào ngạt hương vị món ăn hắn yêu thích nhất. Không nồng đậm như vị một nồi lẩu cay nóng hổi, nhưng lúc nào cũng có thể vỗ về khiến lòng người yên bình ôn nhu, như một dòng nước mát.

Trong gian bếp, con cún nhỏ lông trắng vàng mà họ nuôi từ năm ngoái hớn hở chạy đến, giúp Sở Vãn Ninh hối thúc Mặc Nhiên, nó chạy vòng quanh hắn hai ba vòng, đứng một bên vừa nhe lưỡi vừa lởn vởn, một mạch lôi Mặc Nhiên đi qua.

"Bê bàn ăn vào trong sân đi, lau qua một chút, rồi đi ôm một vò rượu nhỏ vào."

Sở Vãn Ninh đứng trước bếp lò, nắp nồi bằng gỗ để mở, mấy viên hoành thánh tròn trịa viên mãn đảo đảo bên trong, nhân thịt được bọc dưới lớp vỏ bánh mềm mỏng vàng óng tinh tế, đang đợi được vớt vào chén, rưới lên nước sốt đỏ tươi. Sở Vãn Ninh đứng giữa làn khói bốc ra từ bếp, hỏi một câu: "Ngươi ở bên ngoài đọc sách gì mà nhập tâm vậy?"

"Sách linh tinh thôi." Mặc Nhiên cười nói, xăn tay áo lên bê bàn gỗ. Cánh tay vừa dùng sức, cơ bắp và kinh lạc đã nổi lên dáng vẻ tươi sáng.

Sở Vãn Ninh cau mày nói: "Đọc nhiều sách có ích một chút, nghe nói gần đây bên ngoài ra rất nhiều thoại bản* hoàng đường không có căn cứ, đừng mang về Nam Bình Sơn. Nơi này nhiều mộc linh yêu tinh hay chạy đến đây, có nhiều mộc yêu hãy còn nhỏ, đọc cũng vô bổ, kẻo lại dạy hư bọn chúng."

(*Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)

Mặc Nhiên cười nói: "Vâng."

Đang bê cái bàn, con cún nhỏ bên cạnh hớn hở sủa to "gâu gâu gâu" mà chạy theo ra ngoài.

Lúc ăn cơm, Mặc Nhiên cắn đũa thất thần.

Con cún nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn hai người đang gặm một khúc xương khi nấu không nêm muối, gặm cùm cụp rất ư là vui vẻ.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, lại nhìn con cún, cảm thấy một người một chó lại rất là giống nhau, có điều một con cắn xương một tên cắn đũa. Y hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Mặc Nhiên hồi thần: "À... ... sư tôn. Ta đang nghĩ ... ..."

"Hửm?"

Mặc Nhiên muốn nói lại thôi.

Hắn đương nhiên không thể hỏi Sở Vãn Ninh muốn thứ gì, một là sư tôn nhất định sẽ không nói, hai là, cho dù sư tôn nói, thì yếu tố bất ngờ sẽ không còn, chỉ sợ hiệu quả còn không bằng chín sọt vàng của Đạp Tiên Quân.

Thế là Mặc Nhiên lại đổi thành phương thức khéo léo hơn, cẩn thận mà hỏi dò: "Không biết trong nhà chúng ta ... ... còn thiếu thứ gì không? Sư tôn có cảm thấy muốn thêm thứ gì không?"

"Không cần. Đã rất đầy đủ rồi." Sở Vãn Ninh nói, "Từ khi nuôi chú chó này, ta cảm thấy nơi này có chút ồn ào chật chội, không cần lại thêm vật nào nữa." Chú chó chính là con chó vàng kia, nó đã hăng hái gặm xong khúc xương, bây giờ tiếp tục hớn hở chạy sang gặm vạt áo Sở Vãn Ninh. Bản tính nó tinh nghịch, lúc mang về nuôi nó đang thoi thóp, Sở Vãn Ninh cứu sống nó, từ đó nó ở chung với họ. Thời gian qua lâu, liền thích nhảy lên nóc phòng lật ngói, nhảy nhảy nhót nhót rất là thiếu đòn, Sở Vãn Ninh hay xem thường nó ghét bỏ nó, có điều thật ra là luôn sủng nó, đến góc áo bị nó gặm hỏng rồi vẫn chỉ mắng nó ồn ào, ngay cả đánh cũng chưa từng đánh một cái.

Con chó vui vẻ vẫy đuôi.

Mặc Nhiên hỏi: "Vậy nới rộng căn phòng ra một chút nha?"

"Phải tốn nhiều công lắm, ngại phiền."

" ... ..."

"Một mình ta làm hết thì sao?"

"Nó nhao nhao đã đủ phiền rồi, ngươi cũng đừng theo nó làm loạn nữa." Mắt phượng Sở Vãn Ninh khẽ nâng, nhìn chằm chằm hắn nói, "Có tiền dư giả thì xuống núi bố thí đi, xây phòng làm gì. Chó một phòng, ngươi một phòng, ta một phòng sao?"

"Cũng có thể là sư tôn và ta một phòng, chó ở một mình."

"Vậy không chừng nó sẽ phiêu tới nỗi không biết mình là ai."

"Phụt!" Mặc Nhiên cúi đầu cười hỏi, "Ê chó, ngươi xem ta có tốt với ngươi không? Ta và sư tôn chen chúc trong một phòng, còn ngươi độc chiếm một phòng, ngươi đi đâu tìm được chủ nhân cưng ngươi như vầy?"

Con chó lông vàng liếc mắt qua, nó dùng một thần sắc cực kỳ giống người mà liếc xéo hắn. Giống như đang nói, tại sao ngươi phải cùng Sở Vãn Ninh chen chúc một phòng, trong lòng ngươi không phải đã tính toán hết rồi sao? Ngài chừa lại chút mặt mũi đi.

" ... ..."

Không có kết quả gì.

Tính qua tính lại sinh nhật ngày càng đến gần, không còn bao nhiêu ngày nữa, tối nay Mặc Nhiên không khỏi tỉnh cả ngủ, đợi sau khi Sở Vãn Ninh ngủ, hắn thì hai tay gối ở sau ót, nhìn chằm chằm xà ngang phát ngốc nửa ngày.

Nhân dịp sinh nhật sư tôn, tu sửa gian phòng nhỏ ở Nam Bình Sơn lại cho sáng sủa thoái mái dễ chịu cũng là ý không tồi. Có điều cần phải có thêm nhiều đất đai phòng ốc, tốt nhất là lại đi thu thập kỳ trân dị bảo, binh giáp bản đồ ở khắp nơi, xây thành một Tàng Thư Các, hoặc xây thành một phòng cơ giáp, một Tàng Bảo Các ... ...

Ây, tính đi tính lại, nghĩ rằng sư tôn cũng sẽ không vui, y sẽ cảm thấy hắn dùng tiền không đúng chỗ, lại sẽ chê hắn gây thêm phiền phức.

Đang lúc phiền muộn, chợt nghe thấy bên ngoài truyền vào một tiếng động kỳ lạ.

Mặc Nhiên lập tức bật dậy.

Chó con?

Không đúng. Hắn đảo mắt, nhìn thấy con chó vàng đang cuộn tròn ngủ say trong góc nhà, lập tức loại bỏ ý nghĩ này.

. ... ... chẳng lẽ là trộm vặt?

Nhưng chỗ họ quy ẩn đã có bố trí kết giới, trừ vài người có tín vật như Tiết Mông, Mã Vân mới có thể tùy ý ra vào, những phàm nhân khác đều không thể tùy tiện đi vào.

Trừ phi khách ghé thăm này cũng chẳng phải là người.

Thứ đó gây ra tiếng động rất nhẹ, nhưng không lọt khỏi tai mắt của hắn, tựa hồ như có vật gì đó đang lặng lẽ không tiếng động mà tiếp cận nơi ở của họ. Mặc Nhiên nín hơi ngưng thần, đang định lặng lẽ ngồi dậy bước đến khe cửa sổ nhìn ra ngoài, liền nghe được thứ đang tiếp cận kia nhè nhẹ gõ vài tiếng "cốc cốc cốc" , ba tiếng gõ khẽ vang lên bên cánh

cửa.

Đêm hôm khuya khoắt , đến cùng là ai lại mò lên Nam Bình Sơn vào lúc này, đến gõ cửa nhà họ đây?