Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 305: [Tử Sinh Đỉnh] Thân thần tuẫn ma đạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Yuu Yuu

Cùng lúc đó, bốn phía Tử Sinh Đỉnh đã nổi chiến. Nghĩa quân xông lêи đỉиɦ núi, tiên phong giao thủ với quân cờ, đội cảnh vệ phụ trách mở ra kết giới, y binh bôn ba ở trong loạn chiến... Mấy ngàn loại pháp chú đan xen, phía trên dãy núi giống như của bàng nhiên hắc thú sáng lên nhiều vết vết điểm điểm khói lửa.

Nhưng dù vậy, một chưởng này của Tiết Mông khiến cho nước lũ vẫn cực kỳ hấp dẫn ánh mắt thế nhân, ánh lửa mạnh như vũ bão, thẳng hướng trời cao! Sở Vãn Ninh ở trong gió đêm nhìn lại, trong lòng thảm thiết. Y biết Tiết Mông đã muốn thiêu đốt lực của linh hạch, nếu chính mình không thể đánh nhanh thắng nhanh, chỉ sợ Tiết Mông lại bước theo gót Nam Cung Tứ.

"Thăng Long____ Triệu đến!"

Hai ngón tay y mang theo Thăng Phong phù, lấy máu vẫy ra. Chỉ nghe rồng được rồng ngâm biển cả, rồng giấy ngậm nến kia phá mưa bay lên không, âm thanh như tiếng chuông.

"Sở Vãn Ninh, lại gọi bổn tọa có việc gì?"

Mày kiếm Sở Vãn Ninh đè thấp, sắc bén nói, "Đi đến cuối con đường tuẫn đạo, phải nhanh."

Cặp mắt rồng của con rồng giấy ngậm nến kia đảo qua hướng Cửu Châu khói lửa nổi lên tứ phía, không lại hỏi nhiều, chỉ nói: "Đi lên." Một người một rồng trong chớp mắt xuyên gió phá mưa, như theo gió vượt sóng, lập tức hướng tới con đường tuẫn đạo trải bằng người chết bay đi. Sở Vãn Ninh từ chín tầng mây hạ xuống, con đường thần ma hai giới kia liên tiếp ánh sáng đỏ tươi chói loà, như là máu phun ra từ động mạch, tuôn về một hướng không biết được.

Bởi vì phía sau núi khoảng cách đến đường Ma giới quá gần, đã bị khí tức Ma tộc ảnh hưởng, vòm trời này chảy xuống ráng hồng đỏ tươi tím nhạt, cũng không bị mưa to xâm nhập.

Rồng giấy lao xuống hạ cánh, lúc rơi xuống đất nháy mặt hóa thành luồng ánh sáng biến vào trong phù chú. Sở Vãn Ninh vững vàng mà đứng ở con đường tuẫn đạo, khẩu khí không vội, nâng mắt lên____

"Ngươi đến rồi?"

Một âm thanh truyền đến từ khoảng không thăm thẳm, Sư Muội đứng ở cuối con đường, phía sau là cửa Ma giới lửa bừng bừng thiêu đốt. Bởi vì Tiết Mông và huynh đệ Mai gia tạm thời khống chế Đạp Tiên Quân, kết giới bảo hộ xung quanh hắn đã dần dần biến mất. Nghe được động tĩnh, Sư Muội nghiêng nửa gương mặt đẹp đẽ, mắt nghênh đón, liếc mắt nhìn Sở Vãn Ninh một cái.

"Ngươi cũng thật có năng lực."

Gió thổi tóc mai của hắn, ánh mắt Sư Muội thay đổi liên tục, lại dừng ở ánh sáng vặn vẹo trên cửa Ma giới.

"Thời Không Sinh Tử Môn đã mở ra, ngươi còn không lập tức tu bộ, lại nhất quyết phải cản trở đường về của tộc ta..."

Sở Vãn Ninh không trúng kế, "Ba đại cấm thuật từng được Câu Trần Thượng Cung sáng chế, khí tức Ma tộc sẽ khiến pháp lực khuếch trương thêm mười lần. Cũng không phải ta không muốn để Điệp Cốt tộc được về nhà, mà một khi ma vực mở rộng, ma tức hung hãn tràn vào, Sinh Tử Môn sẽ càng thêm mở rộng."

"..." Sư Muội trầm mặc một lát, cười lạnh, "Rốt cuộc không lừa nổi ngươi."

Sở Vãn Ninh không định nhiều lời với hắn, kim quang trên tay mãnh liệt nổi lên, mắt thấy Thiên Vấn sẽ bổ trúng Sư Muội, bỗng nhiên bên cạnh hiện lên một bóng người. Đúng là Mộc Yên Ly cầm kiếm mà đến, mạnh mẽ ngăn trở một đòn này!

"Ta sẽ không để ngươi động tới hắn." Mộc Yên Ly nâng lên đôi mắt có kiếm quang chiếu sáng, quát khẽ nói, "Hắn đã chịu quá nhiều khổ sở."

Sư Muội, "Mộc tỷ tỷ..."

Không biết tại sao Mộc Yên Ly làm được, ở phía sau nàng, thế nhưng hơn trăm Trân Lung Kỳ Tử tuẫn đạo mênh mông cuồn cuộn theo sát. Sở Vãn Ninh thấy tình thế nguy cấp, nhanh chóng giành ngăn cản đại quân kì tử kia trước. Nhưng Mộc Yên Ly thân thủ nhanh nhẹn, như chớp ngăn cản trước mặt hắn.

Sở Vãn Ninh nói, "Tránh ra!"

Mộc Yên Ly cười lạnh, "Dựa vào cái gì phải tránh ra? Tu Chân Giới không quan tâm sống chết của Mỹ Nhân Tịch, vậy thì Mỹ Nhân Tịch về nhà, vì sao phải bận tâm tính mạng của mấy kẻ các ngươi?" Nàng nói xong, mũi kiếm giương lên, lấy thân xông tới.

Đồng thời ngay lúc đó, quanh thân nàng nổ tung ánh sáng bạch kim cực kỳ đáng sợ của mặt trời nóng bỏng____ Đây là được ăn cả ngã về không, Mộc Yên Ly vì để lấy sức lực chiến đấu cực mạnh, cũng đã làm vỡ linh hạch của chính mình!

Nàng vốn là thân thần huyết, dù cho huyết mạch này có loãng, sau khi tự bạo vẫn cứ có tư thái dời núi lấp biển như trước, sức mạnh trong lúc chiến đấu ngắn ngủi thậm chí có thể cao hơn cả Đạp Tiên Đế Quân.

"Gì mà tông sư đại năng... Gì mà danh môn chính đạo..." Ánh mắt Mộc Yên Ly lạnh lẽo quyết tuyệt, "Mấy ngàn năm này, uống máu người ăn thịt người, các ngươi vì phi thăng đắc đạo cái gì cũng đều có thể làm được!"

Kiếm khí của nàng sắc bén, Sở Vãn Ninh không thể không dùng toàn lực chống đỡ. Nữ nhân trước mắt này tuy rằng không có một giọt huyết mạch Mỹ Nhân Tịch, thậm chí còn có thể xem là hậu duệ xa xôi của thần minh, lại đánh cược tính mạng mình cũng phải giúp Ma tộc về nhà.

Trong chốc lát áo bào trắng của Sở Vãn Ninh tung bay, tay áo ánh kim của Mộc Yên Ly phấp phới, hai người ở không trung giống như con diều nhẹ nhàng, lại từng chiêu từng chiêu sát ý xé trời.

Tiếng binh khí va chạm leng keng, hoa lửa bắn tung tóe, hai người tập trung quan sát lẫn nhau.

Mộc Yên Ly phỉ nhổ, "Đúng là kẻ vướng víu!"

Sở Vãn Ninh cắn răng nói, "Trên đời này... Không phải mỗi người đều như lời ngươi nói."

Cho dù vượt qua đêm tối, khắp thân sương hàn, vẫn có thể nhớ rõ ân tình một cơm của Dung phu nhân, nhớ rõ La Tiêm Tiêm trước khi cuồng hóa cũng không muốn hại người, nhớ rõ đệ tử Tử Sinh Đỉnh không cầu vài xu tiền chỉ vì giúp đỡ, nhớ rõ Sở Tuân khoét tim soi sáng đường về...

Y vẫn có thể nhớ dân làng Ngọc Lương thôn cười xán lạn, nhớ rõ chủ nhân Phi Hoa đảo lương thiện chính trực, nhớ rõ Nam Cung Tứ nhảy vào long trì nóng cháy trấn yêu tà, nhớ rõ Lý Vô Tâm nhiều tuổi ngự kiếm chuyển càn khôn.

Y vẫn có thể nhớ rõ Nam Cung Trường Anh mỉm cười đạm bạc, hóa thành từng chấm kim quang, vẻ mặt ôn hòa, "Nhân gian tốt như vậy, có hoa là đủ rồi, hà tất phải nhiễm máu."

Hiện giờ những thân ảnh đó trong kiếp nạn này đều hoặc bệnh hoặc chết, hoặc lưu tán hoặc tiêu tan...

Thậm chí còn có Diệp Vong Tích.

Một năm đó ở Hiên Viên Các, là nàng không tiếc số tiền lớn cứu một thiếu nữ Điệp Cốt mồ côi, cho Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch trắng thuần kia cả đời có tương lai và tự do.

"Thì tính sao?" Mộc Yên Ly nói, "Chẳng lẽ ta phải vì vài người như vậy, thì phải khoan dung tội của trần thế này à?!"

Miệng đầy cừu hận, thanh kiếm hừng hực.

"Mẹ ta lương thiện như vậy, nhưng bởi vì bà là Điệp Cốt Ma Tộc, cuối cùng bị phụ thân cầm thú ăn tươi nuốt sống... Tính mạng của bà chẳng lẽ sẽ không phải là tính mạng?"

"..."

"Từ nhỏ tới này, chỉ có mình bà yêu thương ta, đối xử với ta như nữ nhi. Trừ bà ra, từ cha ta đến trưởng lão của môn phái, còn có tu sĩ các ngươi, ai xem ta như người sống sờ sờ mà đối xử?" Mộc Yên Ly giận dữ nói, "Trong thân thể ta chảy máu của thần minh, tất cả liền xem ta như cái cân công bằng, bắt ta diệt sạch ước vọng của con người, bắt ta tu tập tâm pháp cắt đứt nhớ nhung... Dựa vào cái gì?"

Lực linh hạch đã khuếch trương đến mức tận cùng, cả người Mộc Yên Ly đều bị ánh sáng trắng rực rỡ của hậu duệ thần linh bao phủ, linh hạch tự bạo của nàng bất đồng với tu sĩ bình thường, thậm chí ngay cả đồng tử và tóc nàng đều bắt đầu chuyển sang màu vàng kim nhạt, mỗi một nhát chém xuống, đều giống như có trọng lượng ngàn quân.

"Là hậu duệ thần linh thì phải vô tình, là Điệp Cốt Tịch thì phải chịu cắn nuốt, ngàn vạn năm qua đều như vậy..." Thanh kiếm chạm thanh kiếm, thần võ chạm vào nhau phát ra tiếng bén nhọn vù vù như thể xé rách màng tai.

Nhưng không gì có thể so với ánh mắt càng sắc nhọn của Mộc Yên Ly, Mộc Yên Ly nói từng chữ một, "Sở tông sư, có phải ngươi chưa từng tìm xem án của tổ tông Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch?"

"..."

"Đó là một quyển sách ăn thịt người... Ngày xưa, tu sĩ xem Mỹ Nhân Tịch như thuốc để phi thăng, hôm nay, Mỹ Nhân Tịch chẳng qua cũng bắt các ngươi lót đường về nhà mà thôi!"

Nổ ầm một tiếng, Mộc Yên Ly dùng lực suốt đời, đột nhiên giương kiếm chém vào Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh bỗng dưng trở tay quát, "Cửu Ca, triệu đến!"

Hoài Sa thu lại, cổ cầm hiện ra, giữa tiếng đàn đang đang một đạo kim quang chói mắt đâm thẳng trời cao, chiếu khắp cả Tử Sinh Đỉnh! Trước mặt Sở Vãn Ninh mở ra một vùng hải đường thênh thang tung bay, y treo giữa không trung, tay áo phần phật, trước mắt là một gương mặt tràn ngập thù hận của Mộc Yên Ly.

Nàng không hận y, nàng hận là hận thế đạo bất công, hận mẫu thân chết thảm, hận sống không thể tự do, hận ngục tù vây khốn khanh cho tới bây giờ.

"Để cho bọn họ trở về."

Một kích không đánh bại, linh lực của nàng đã đến cực hạn, nhưng vẫn như cũ không thể hủy diệt kết giới Sở Vãn Ninh, khóe môi trái lại có máu tươi thỉnh thoảng chảy xuống.

Tiếng nói của nàng khàn khàn dâng lên, tay giơ kiếm đang run rẩy.

Linh hạch đã muốn vỡ nát...

Mộc Yên Ly bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Sở Vãn Ninh, âm thanh thế nhưng lại nhẹ nhàng, "Xin ngươi..."

Sở Vãn Ninh nhìn thấy được ảnh ngược của chính mình ở đôi đồng tử đang chuyển thành màu vàng nhạt.

Đó là bóng dáng ai?

Vẻ mặt có hỗn loạn, có trống rỗng, có méo mó, có mờ mịt.

Có tàn nhẫn. Có nhân hậu.

"Để cho bọn họ về nhà đi... Sở tiên quân..."

Ảnh ngược giữa kim quang bỗng dưng biến mất.

Bởi vì trong đầu quá mức hỗn loạn, Sở Vãn Ninh một lát sau mới phát hiện ra nguyên do là bởi vì Mộc Yên Ly đã dùng hết tất cả lực lượng, linh hạch cũng sắp nát, nàng một lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có, chỉ một đôi mắt đen nhánh. Nhìn y.

Mũ giáp tận sức, tuyệt lộ vô sinh.

Nàng không bao giờ còn là hậu duệ thần minh cao ngạo lạnh như băng kia nữa, cặp mắt kia tựa như một nữ nhi hết sức bình thường.

Vì đệ đệ của mình, vì hậu duệ Ma tộc đối ngược với chủng tộc của chính mình, mà cầu xin.

"Để bọn họ trở về đi mà..."

Nàng nói xong, kiếm quang trên tay bỗng dưng dần mất, bởi vì không chịu nổi chiến đấu kịch liệt lúc trước, lúc dòng linh lực vừa tắt liền tan thành bột phấn.

"Xin ngươi."

Mộc Yên Ly từ trời cao rơi xuống, y bào màu bạch kim ở sau người phấp phới như sen.

Thắt lưng của nàng vẫn thêu gia huy, văn chương ở trong bóng tối phát ra ánh sáng rạng rỡ kia đại biểu cho chính nghĩa cùng quang minh.

Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn, không thể có tư.

Thiên Âm chi tử, không thể có tình.

Thiên Âm mênh mông, không thể xúc phạm.

Thiên Âm có sen, lấy kính chúng sinh.

Một đoạn bài ca ngâm xướng này, nàng đọc từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt lại mở to mắt đều giống như một thứ gông xiềng vây lấy nàng.

Nàng từ khi lớn lên, câu chữ đầu tiên không phải cha, cũng không phải mẹ, mà chính là bốn chữ mở đầu của bài ngâm này, Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn.

Mỗi ngày học thuộc nghìn lần vạn lần, quỳ gối trước tượng thần minh hết lần này đến lần khác khẩn cầu.

Không thể có tư...... Không thể có tình...... Không thể xúc phạm...... Lấy kính chúng sinh.

Sinh nhật có ấn tượng đầu tiên của nàng, vị phụ thân không hề ôn nhu kia đưa cho nàng một tượng đất được nặn tinh xảo, vẽ màu nước sơn, cát vàng rơi xuống, hộp gấm vừa mở ra, mặt mày tươi vui hướng về phía nàng cười.

"Oa______ Thật là đẹp mắt!"

Phụ thân thản nhiên mà nhìn nàng, "Thích không?"

"Thích ạ!" Mộc Yên Ly vui sướиɠ ngẩng đầu lên, nội tâm giống như có vạn đóa pháo hoa tràn ra, "Cảm ơn cha cha!"

Nam nhân được nàng gọi là cha kia nâng đầu lên, sờ sờ đầu của nàng, sau đó lấy hộp gấp từ trong tay nữ hài______

Sau đó, ở ngay trước mặt nàng, đập bể nó trên mặt đất.

"Choang!" Đồ sứ rơi xuống đất có thanh âm như vậy.

Tương đất sẽ không nói, mặt mày vẫn tươi tắn, cười tủm tỉm mà nhìn nàng, chỉ là mặt cười bị nẻ, dung mạo vỡ tan, Mộc Yên Ly ngốc ngốc một chỗ, mới giật mình vô cùng lo sợ mà khóc toáng lên vô cùng lo sợ, muốn nhào tới đoạt búp bê của mình.

Một đôi giày thêu gia huy cán cân công bằng giẫm lên.

Tiếng vang vỡ vụn, tóc gáy dựng đứng.

Đỉnh đầu búp bê cứ thế mà vỡ nát...

Vị phụ thân này dời chân, trước mặt hài tử là một đám bụi đất nghiền nát.

Rõ ràng mới vừa nãy thôi, chúng nó còn sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, dáng điệu vô cùng ngây thơ lại khả ái cười với nàng... Tại sao chứ? Tại sao lại phải làm như thế? Không phải là lễ vật đưa cho nàng sao? Có lẽ do nàng không ngoan, khiến cho phụ thân tức giận, vậy nên mới khiến cho tò te nhỏ bé vô tội phải chết.

"Thiên Âm chi tử, không thể có tình." Nam nhân vào lúc cô gái đang khóc lớn trước mặt, hết sức lạnh lùng nói, "Thích sẽ thất thố. Thích sẽ lỡ việc. Ngươi là hậu duệ thiên thần, thống trị chính nghĩa nhân thế... Vi phụ cho ngươi lễ vật thật sự, là dạy dỗ ngươi, vĩnh viễn cũng không được đối với bất kỳ đồ vật gì, nói ra hai từ "thích ạ"."

Không thể có tư... Không thể có tình...

Không thể có tư không thể có tình không thể có tư không thể có tình_____ Tà chú xé rách não nàng! Lư hương nghi ngút khói quý báu cùng bùng lên âm thanh ca tụng trang nghiêm_____ Thiên Âm_____ Mênh mông cuồn cuộn_____

Biết bao nhiêu đêm dài nàng ôm đầu gần như điên cuồng, nàng mặc áo ngủ bằng gấm ở trong màn trướng im lặng khổ đau.

Tìm không thấy đường ra.

Tìm không thấy đáp án...

Cha là gì? Mẹ lại là gì?

Nàng từng muốn đi ôm mẹ đẻ Lâm phu nhân, nhưng Lâm phu nhân lại là người điên, lấy cây kéo đâm nàng, tay nàng nhận đầy lỗ thủng, thậm chí còn cầm cây kéo hướng về phía cổ họng nàng...

Không thể có tư.

Không thể có tư!

Trong bóng đêm của đau khổ tột cùng, nàng một mình quỳ gối trước tượng thần, trong miệng tụng niệm không thể xúc phạm, trong lòng lại nguyền rủa oán hận không thể cán nát tượng thần này thành bột mịn!

Cứ như vậy, nữ hài biến thành thiếu nữ, thiếu nữ biến thành nữ lang.

Phía sau nàng hơn một nghìn người quỳ theo, nàng niệm khúc ngâm ca sớm đã nhuyễn như cháo khắc sâu vào xương tủy, "Thiên Âm mênh mông, không thể có tư..."

Có đôi khi điên như ma, vai lưng phát run, mơ hồ muốn dựng người lên, dùng kiếm huy chém người Thiên Âm Các thành thịt nát rồi chết cho xong.

Nhưng mà sau đó, bên tai bỗng nhiên lại vang lên một âm thanh ôn hòa ôn nhu, thật ngọt, thật trẻ trung. Âm thanh kia nhẹ nhàng mà nhìn nàng hát, "Cỏ lau cao, cỏ lau dài, cách núi cách nước xa xa cùng vọng lại. Cỏ lau bên này là cố hương, cỏ lau bên kia là đại dương mênh mông."

Nàng mở to mắt, ánh nắng trời từ tượng thần rơi xuống, loang lổ chiếu lên mặt đất.

Khi đó nàng đã là chủ của Thiên Âm Các, tim đập mạnh và loạn nhịp trông về ảo ảnh loang lỗ nứt nẻ này, giống như trong âm thanh ca dao, thấy được lau sậy Vong xuyên, bông mịn tung bay.

Một nữ nhân đứng ở trong cỏ lau, vươn tay loan mặt khẽ mỉm cười hướng về phía nàng.

"Cỏ lau bên này là cố hương... Cỏ lau bên kia là đại dương mênh mông..."

"Mẹ..." Nàng thì thào.

Nàng gọi Lâm phu nhân là mẫu thân, kính cẩn lễ nghi. Chỉ có với một người, nàng mới kêu là mẹ.

Đó là kế mẫu của nàng, cũng là ma nương từ nhỏ đến lớn của nàng. Có lẽ người bên ngoài không rõ, vì sao nàng lại không hận nữ nhân tu hú chiếm tổ này. Nhưng những người đó vĩnh viễn cũng không hiểu được_____

Trong sinh mệnh quy cách trắng đen của nàng, chỉ có trong mấy năm ngắn ngủi bên cạnh Hoa Quy phu nhân, nàng mới từng có cười vui, cũng từng có nhu tình, từng có ấm áp và hoài bão, cũng từng có ngọt ngào cùng tình thân.

Nói ra thì sẽ không có người tin.

Khúc ca dao cỏ lau Hoa Quy phu nhân dùng để ru nàng ngủ này, ở trong cuộc đời nàng, ngoại trừ Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn, là khúc xướng ca duy nhất nàng được nghe.

Chỉ có một khúc này, áp chế tâm ma cả đời nàng, cũng thành tâm ma một đời.

"Mộc tỷ tỷ!!!"

Bên tai giống như nghe được tiếng kêu sợ hãi của đệ đệ Hoa Bích Nam. Cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nghe âm thanh thất thố đến vậy của nó.

Nhưng nàng quản không được nhiều như vậy, nàng dùng một tia linh khí cuối cùng, làm giảm bớt thế rơi xuống đất của mình. Chẳng qua điều này cũng không phải vì nàng muốn sống.

Nàng cắn răng, dọc theo con đường tuẫn đạo, từng chút một lê bước, giòi bọ bò đến sát bờ.

Sau đó_____

Tại thời điểm mà ai cũng không kịp phản ứng, nàng dựa vào khí lực còn sót lại, đột nhiên đi vào mép cầu ma!

"Mộc Yên Ly, tự nguyện tuẫn đạo, nguyện cho y chờ được tâm nguyện hoàn thành, cuối cùng có thể hồi hương."

Sư Muội thấy tình huống như vậy, như là muốn phát điên lên, hắn nhào qua, nhưng mà đã quá muộn, Mộc Yên Ly cuối cùng quay đầu lại nhìn hắn.

Nữ nhân này vẫn lạnh lùng thản nhiên, biểu cảm cũng không nhiều, ngay cả làn da đều lộ ra luồng hàn khí như sương tuyết.

Nhưng giờ khắc này, nàng lại hướng tới đệ đệ cùng cha khác mẹ, thậm chí thuộc chủng tộc bị ruồng bỏ mà cười thản nhiên, đúng là bách mị túng sinh(*).

(*) Bách mị túng sinh – 百媚纵生 – Trăm vẻ kiều mị cùng phô bày.

Mặt mày nàng hé cười, ngửa mặt ngã xuống.

"Tỷ__________!!!!"

Mộc Yên ly nở nụ cười, ảnh mắt nhìn phía vòm trời, nữ nhân luôn bất động thanh sắc này, hướng đến lễ bái trời cao mờ mịt vạn lần, nói, "Cút con mẹ ngươi đi không thể có tư."

Thân cây cầu kia nháy mắt bùng lên một luồng hồng quang, ngọn lửa màu đỏ tươi của con đường tuẫn đạo nhanh chóng cuốn lấp toàn thân nàng. Trước khi bịa lửa dữ cắn nuốt, nàng dùng hết sức lực liếc mắt nhìn về hướng đại môn Ma vực.

Nàng giống như nghe được thanh âm truyền đến phía sau cánh cửa cực lớn kia, thật ôn nhu, là mẹ nàng trong ngày mùa hè ở trên sạp mát phe phẩy nhẹ cây quạt nhỏ quạt cho nàng, biếng nhác mà ngâm nga______

"Cỏ lau cao, cỏ lau dài, cách núi cách nước xa xa cùng vọng lại."

Cỏ lau bên này là cố hương,

Cỏ lau bên kia là đại dương mênh mông...

"Mộc các chủ!!!"

"Mộc cô nương!!!"

Đột nhiên những "quân cờ" bên trên con đường tuẫn đạo này đều mất khống chế, một kẻ lại một kẻ lao đến, quỳ gối trước mặt nữ nhân một thân thần huyết, lót đường cho Ma tộc, chính là nữ nhân đã hóa thành bậc thang thứ ba mươi đếm ngược của con đường tuẫn đạo, thi thể bị trói buộc, dần dần không ở trong ma quỷ.

Sở Vãn Ninh hạ xuống mặt đất, đầu ngón tay y đều đã cực lạnh, trước mắt đung đua những bóng người.

Y cứ nghĩ phía trước là quân cờ Mộc Yên Ly mang đến, nhưng giờ phút này mới phát hiện ra là không phải.

Những người này phần lớn đều mặc y bào của đệ tử hầu cận Thiên Âm Các, khuôn mặt cực kỳ đẹp, nước mắt chảy xuôi ra đều là màu vàng...

Là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch!

Thiên Âm Các dưới sự quản lý của Mộc Yên Ly, vậy mà lại dùng danh thu nạp đệ tử hầu cận, may mắn tập hợp được nhiều Điệp Cốt tộc còn sống như vậy, những người này đều gào khóc nức nở, lảo đảo quỳ xuống mặt đất.

Nàng vừa mới mang bọn họ ra khỏi sự tàn sát của đám tu sĩ, chuẩn bị lót những bậc cuối cùng của con đường tuẫn đạo, bọn họ có thể tùy thời cơ mà về nhà...

"Hung thủ!" Bỗng nhiên có người quay đầu, hướng tới phía Sở Vãn Ninh gầm lên, gương mặt bị cừu hận khiến cho vặn vẹo dữ tợn, "Ngươi cái tên hung thủ này!"

"Tại sao nơi nào cũng đều là địch của của chúng ta? Tại sao lại phải ép Mộc các chủ đi đến con đường này?!"

Từng gương mặt đều tuyệt sắc xinh đẹp, liếc mắt một cái lại là hận thù tận xương.

Không ít Điệp Cốt Tịch đều hướng về phía y, mất đi lý trí cũng không biết nặng nhẹ mà nhằm vào y, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Sở Vãn Ninh đứng thẳng, trước mắt y lộ ra mờ mịt, phải ngăn cản linh lực thấp kém của những Mỹ Nhân Tịch này thật sự rất dễ dàng, y thậm chí nâng tay cũng không nâng, đầu ngón tay kết ra tấm chắn cũng đủ để cho những người đó không thể xuyên qua.

Hung thủ..........

Tội nhân.

Tông sư.

Cứu thế.

Sở Vãn Ninh không khỏi khép lại hai con mắt. Y đang làm gì? Y còn có thể làm gì đây?

Mặc Nhiên đã chết, thời không nứt ra, thiên phạt giáng xuống, Mộc Yên Ly lấy thân thần tế đường đến Ma tộc, Tiết Mông dùng linh hạch áp chế Đạp Tiên Quân.

Y bỗng nhiên cảm thấy được trước mặt mình là một bức tường đầy đao nhọn, từng cây đao lạnh lẽo đâm tới, mà y phải đi xuyên qua từ trong đó.

Tựa như thế nhân không phải ai cũng ác, Điệp Cốt tộc cũng không phải đều có tội.

Nhưng y phải ngăn cản con đường về nhà của bọn họ.

Dù là chỉ còn hai mươi chín bậc thang cuối cùng, hai mươi chín cái thi thể.

y cũng không thể để cho bọn họ rời đi, để cửa Ma giới mở rộng. Bởi vì chỉ cần cửa Ma giới mở, thiên phạt chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng giáng xuống, hai trần thế cứ như vậy mà bị gϊếŧ, người Cửu Châu ngay cả cơ hội thở dốc phản kháng đều khó có. Y nên có nhẫn tâm như thế nào, mới có thể ngồi xem chuyện này phát sinh.

Y không thể...

Y không thể có một tia do dự, một tấc mềm lòng.

Mặc Nhiên đeo trên lưng tội danh hai đời, Tiết Mông giờ phú này còn đang lấy tính mạng vì y kéo dài thời gian, càng đừng nói từng này người uổng mạng, con đường trước mắt đẫm mùi

máu.

"Hung thủ!"

"Ngươi hại chết chúng ta! Ngươi hại chết chúng ta!"

Vô tình máu lạnh! Ngươi sẽ gặp báo ứng!"

Hồn như lửa nấu, lạnh vững tâm như sắt.

Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở mắt_______ Y phải làm hung thủ này.

Y không còn lựa chọn nào khác.

"Sư Minh Tịnh."

"..." Sư Muội cách đám đông, xa xa nhìn lại y. Trên một trương gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia còn dính nước mắt, ánh mắt hình như có điên cuồng, lại giống như trống rỗng vô tận.

Gió nổi lên, tay áo của y ở trong gió nhẹ tung bay, hắn tựa như đã nhận mệnh Sở Vãn Ninh sẽ gϊếŧ hắn. Bàn tay Sở Vãn Ninh quả thật cũng sáng lên kim quang, Hoài Sa lại xuất hiện____ keng một tiếng, y lấy kiếm khí gạt bỏ đám đông chen chúc trước mặt, tính toán ngăn cách hắn và nhóm Mỹ Nhân Tịch.

Một khắc lướt qua, ánh mắt y như lưỡi lê đêm tuyết, mũi kiếm hướng thẳng tới Sư Muội mà đâm!!!

Cũng chính là lúc này, con đường tuẫn đạo dưới chân bọn họ bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt chấn động. Ngay sau đó cột sáng màu đỏ thật mạnh đột ngột từ dưới đất xông lên, trong đó mấy cột sáng bỗng nhiên chặn đường đi của Sở Vãn Ninh.

Có người kêu lên, "Mau nhìn! Mau nhìn phía trước!"

"Là cửa Ma giới! Sao lại thế này?"

"Cây cầu đang tăng thêm, cầu đã dựng đến cửa Ma giới!!!"

Đến cuối cùng gần như thành tiếng thét chói tai, "Cửa đã mở rồi!!!"

Sư Muội cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng ánh sáng bạch kim huy hoàng theo nơi Mộc Yên Ly chết đi tản ra, từ một bậc thang cuối cùng kéo dài, lấy thế cực kỳ kinh người hướng tới cửa Ma giới dựng xuống!

Sắc mặt Sở Vãn Ninh đột nhiên biến đổi, mà Sư Muội sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi trên mặt lại bỗng chốc mừng như điên.

Con đường tuẫn đạo đã thông rồi______ Cây cầu nhân giới ma giới rốt cuộc đã thông rồi!!!

Một tiếng nói mệ mỏi mà già nua từ sau cửa Ma giới truyền đến, quanh quẩn tại đất trời, thanh âm kia hình như có tán dương, lười biếng nói, "Con đường tuẫn đạo lại có thần tộc hiến tế, đám trẻ tuổi các ngươi, gây tổn hại tính mạng thần tộc, chí hướng cống hiến cho ta, tâm này đã biểu lộ."

Thanh âm này rất vang, phạm vi trăm dặm ngoài Tử Sinh Đỉnh đều có thể nghe được rõ ràng, người ở cả tòa núi lúc đại chiến đều ngửa đầu nhìn phía sau bên kia núi.

Sắc mặt Khương Hi biến thành tuyết trắng, đương nhiên, không ngoài hắn, tất cả mọi người đều biết, cửa Ma vực sợ rằng sẽ mở...

Quả nhiên, thanh âm già nua kia đã nói câu tiếp theo:

"Khoảnh khắc thiên phạt buông xuống, Ma Tôn bệ hạ gặp thanh niên có công gϊếŧ thần các ngươi, khoan nhân đại xá, miễn đi hai mươi chín bậc cầu thi xác cuối cùng. Lập tức, mở rộng cửa Ma giới, cho phép các ngươi trở về!"

"Cái gì?!"

Đỉnh núi đường núi lập tức hỗn loạn.

Mã trang chủ của Đào Bao Sơn Trang thậm chí ngồi dưới đất, khóc lớn lên, "Trời ạ!!! Phải làm sao bây giờ!!!"

Cũng có người mặt vàng như đất, run run rẩy rẩy, "Thiên phạt lập tức sẽ tới? Thiên phạt gì... Thiên phạt gì!?"

Ba người Tiết Mông và huynh đệ Mai gia đang chiến đấu kịch liệt với Đạp Tiên Quân cũng cả kinh, tim Tiết Mông nảy lên, bị Đạp Tiên Quân nhân cơ hội tránh ra khe hở, mà Tiết Mông lập tức đã bị sức mạnh phản lại, chỉ cảm thấy trước ngực căng cứng, bỗng nhiên phun ra một miệng đầy máu huyết!

Đạp Tiên Quân nghe được động tĩnh, nghiêng đi đôi mắt đỏ tươi, trừng mắt nhìn Tiết Mông một lát, vẻ mặt hắn thật hỗn loạn, tựa như trí nhớ trong đầu lại bắt đầu trở mình quấy nhiễu bừa bãi, hồn phách trong cơ thể cũng bắt đầu tra tấn chém gϊếŧ lẫn nhau, ".....Tiết Mông....."

Mai Hàn Tuyết lập tức giương trường kiếm Sóc Phong, bảo hộ đệ đệ và Tiết Mông ở phía sau người, trầm giọng nói, "Cẩn thận."

Nhưng Đạp Tiên Quân không có ý công kích tiếp, ngược lại bỗng dưng ngưng lại mi dài, trán tim bỗng phẳng lặng, vẻ mặt phát sinh thống khổ.

"Không... Đây là chuyện gì... Sao lại thế này!"

Hắn mờ mịt đến cực điểm cũng phẫn nộ đến cực điểm hét lớn một tiếng, mất đi khống chế, nhanh chóng đi tới hướng núi rừng rậm rạp. Mai Hàn Tuyết lúc này mới buông lỏng một hơi, quay về phía hai người bên cạnh, hỏi Tiết Mông, "Ngươi thế nào rồi?"

"Đừng đυ.ng ta, ngươi đi qua chỗ sư tôn bên kia! Đem những gì chúng ta chuẩn bị bố trí trước đó nói với người!"

Mai Hàm Tuyết nắm cổ tay hắn, lắc lắc đầu, "Linh hạch của ngươi đã gần như vỡ vụn, phải chữa thương trước.

Tiết Mông tức giận nói, "Đi nhanh!!"

"Nếu không ta sẽ đi trước, hai người đều đừng hành động." Mai Hàm Tuyết biết được tình thế cấp bách, không thể chậm một giây, ngón tay hướng về Tiết Mông, nói với ca ca mình, "Ca, huynh giúp hắn điều tức. Đệ đi tìm Sở tông sư."

Trước con đường tuẫn đạo, theo bậc thang cuối cùng hoàn thành, đường ma giới và nhân giới rốt cuộc hoàn toàn nối liền nhau, những người Mỹ Nhân Tịch này đều lộ ra vẻ mặt nằm mơ, dường như mỗi người đều phát run, thậm chí không ai dám nhấc chân bước lên một bước, ngay cả Sư Muội cũng không nhúc nhích.

Một lát sau, không biết cụ thể là bao lâu, có lẽ chỉ qua một giây lát, có lẽ là lâu đến mức khiến người ta nín thở.

Trước cửa Ma giới bỗng nhiên chấn động, chỉ một thoáng mây nổi lên bốn phía, tám phương gió lộng, thiên địa đều giống như nặng nề thở dốc, phát ra oi bức khổng lồ______

Cửa Ma giới khắc phù điêu xa hoa lãng phí mở ra hai bên, một ánh sáng ửng từ khe hở phụt ra!

Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy một luồng tà khí và chiến khí đáng sợ hơn bao giờ hết theo khe hở tuôn ra, đó đúng là khí tức Ma tộc có thể giúp bành trướng lực ba đại cấm thuật...

Ma vực mở!!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »