Edit: Chu
Beta:
Vỡ tan theo vòng bạc, xa xa vang lên tiếng phượng kêu, ngọn lửa phía sau Vương phu nhân mở rộng thành tước vũ to lớn, nháy mắt ánh đỏ luân phiên nổi lên, lửa cháy ngút trời! Linh lưu hung thần táo bạo như bể dung nham, cắn nuốt mạnh mẽ hết vạn vật.
Bà đứng trong lửa, nâng bàn tay thon dài trắng nõn, trong đôi tay ấy lập tức tụ lại lửa lớn dũng mãnh thành từng mảng lớn, nằm trong tay, lất phất rung động.
"Sao lại thế này?! Không phải linh lực bà ta yếu ớt ư?"
"Rõ ràng Tiết Chính Ung cưới là một nữ nhân không biết pháp thuật... Bà ta, rốt cuộc bà ta làm thế nào?!"
Tiết Mông cơ hồ sợ hãi: "Mẹ?!"
Khương Hi cũng tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Sơ Tình! Mau dừng lại! Chuyện hôm nay, sao ngươi phải làm tới nước này?"
Lâu rồi không có ai gọi tên hồi khuê nữ của Vương phu nhân, mắt bà bị ánh lửa đỏ rực hiện lên một tia không rõ cảm xúc, nhưng rất nhanh đã tan biến không còn thấy, bà nhìn Khương Hi: "Khương chưởng môn, nếu ta không làm tới bước nay, các ngươi sẽ lui ư?"
"..."
"Sẽ bỏ qua Tử Sinh Đỉnh, buông tha cho Tiết Mông ư?"
Khương Hi cắn răng nói: "Ngươi dừng lại trước đã, tất cả chuyện khác có thể nói sau."
Vương phu nhân lắc đầu: "Ta đã bị các ngươi đâm vào tim một lần, ta đã chết trước Đan Tâm Điện rồi, không có lần thứ ba."
"Sơ Tình!"
"Khương chưởng môn, dừng lại ở đây thôi."
Phượng hoàng thét dài, vạt áo Vương phu nhân đột nhiên bay loạn, tròng mắt dần dần hiện lên màu đỏ máu. Có người mắt tinh nhận ra nơi vòng eo bà bắt đầu tản ra ánh cam đỏ mạnh mẽ, xuyên y phục chiếu ra, không khỏi kinh hô: "Đó là gỉ?!"
Khương Hi thầm mắng một tiếng, quay đầu lại quát lên với mọi người: "Xuống núi hết đi!"
"Nhưng chuyện còn chưa kết thúc, Tiết Mông còn..."
"Muốn chết thì ngươi ở lại đi!" Khương Hi cả giận nói, "Đây là phượng hoàng thiên hoả của Cô Nguyệt Dạ!! Các ngươi có cần mạng không?!!"
Vừa nghe bốn chữ phượng hoàng thiên hoả, cơ hồ tất cả mọi người phút chốc mặt đều nâu như đất—— Đệ tử nữ của Cô Nguyệt Dạ trên eo có hình xăm, khi gặp nguy nan thì kích nổ phượng hoàng thiên hoả, đây là chuyện mọi người đều biết. Nhưng biết thì biết, xưa nay chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy ngọn tà hoả này.
Bởi vì cái giá phải trả quá lớn, ít thì tu vi cả đời, nhiều thì tính mạng không giữ nổi.
Một chúng tu sĩ vội vã hoang mang rối loạn như chó nhà có tang, lao khỏi Đan Tâm Điện, sau đó trước sau ngự kiếm thoát khỏi chân núi, trong đại điện vừa rồi kiếm giương nỏ căng thoáng chốc chỉ còn vài người.
Khương Hi vẫn chưa đi, tóc vấn bạch mang của y phần phật tung bay trong gió, ngoái đầu nhìn lại phía Vương phu nhân: "... Linh hạch ngươi căn bản không chịu nổi."
Y cơ hồ có chút khó hiểu, híp trong mắt màu nâu.
Như phẫn nộ, lại tựa bi thương.
"Ngươi linh hạch bạo ngược, điểm phượng hoàng thiên hoả? Ngươi giúp được con trai hôm nay, nhưng về sau thì sao?"
"Nếu ta không bạo thiên hoả, ngay cả con trai ta hôm nay cũng không thể bảo vệ được bình an." Ngọn lửa trên người Vương phu nhân càng tích càng mạnh, loại tà hoả này một khia tới bậc lửa, thế tất bùng lên, không cách nào dập tắt.
Bà đi lên thềm ngọc, đứng ở nơi Tiết Chính Ung đã cười hì hì khi còn sống vô số lần, đôi mắt đỏ đậm lướt qua các đệ tử và trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh trong điện.
"Chư vị đồng môn." Ba chỉnh đốn trang phục thi lễ, "Chính Ung khi còn sống cùng ta, đã tin sự thật Nhiên nhi nói trước khi chia tay. Hôm nay chúng môn tới ép, Thiên Âm Các làm việc rất kỳ quặc. Chư quân thấy vào mắt, thị phi trắng đen, hẳn trong lòng đã cân nhắc."
Chúng môn do dự, từng đôi mắt đều nhìn nữ nhân nhu nhược trồng thuốc khi xưa.
Vụn lửa trên y phục bà rơi xuống nước toả sáng lộng lẫy, bóng dáng loang lổ.
"Tử Sinh Đỉnh đã lập phái hơn hai mươi năm, chưa từng làm thương người vô tội, chưa từng không biết nghĩa, cho dù chịu nhiều phỉ báng, vẫn nói trong lòng không hổ. Nhưng mà ta dốc hết sức yếu, không thể nói rõ chân tướng, còn thành chỗ bắt bẻ. Hôm nay đừng đi, gửi gắm ba điều, mong chư quân niệm tình ngày xưa, không ngại giúp đỡ."
Chúng đệ tử đồng loạt rũ mắt rưng rưng nói: "Tất cả nghe phu nhân phân phó."
Tiết Mông nghẹn ngào thì thào: "Mẹ..."
"Sau khi phượng hoàng thiên hoả nổ, ít nhất sau ba ngày mới tắt, người khác không cách nào tới gần. Chuyện thứ nhất, ta mong chư quân bảo toàn sinh lợi, tạm rời xa Tử Sinh Đỉnh, từng người mưu sinh."
"Chuyện này..."
Tham Lang lắc đầu nói: "Phái vong phải thủ vệ, không làm chó săn tán."
Vương phu nhân nghe vậy cười, nói: "Đây không phải chó săn tán. Từng nghe một câu của Nam Cung Trường Anh tiên trưởng Nho Phong Môn, lời rất hay."
Bà nhìn qua những trưởng lão và đồ đệ trong điện, như khi cho dù xuất hiện lần nào trước mặt mọi người khi xưa, ánh mắt đỏ đậm giờ bỗng ôn nhu như nước, ánh sáng lấp lánh.
"Nam Cung Trường Anh từng nói, cho dù Nho Phong Môn tán phái, chỉ cần trên đời vẫn có người giữ "Tham lam oán hận ghi thù gϊếŧ chóc dâʍ ɭσạи trộm cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong Môn không thể phạm", thì môn chưa vong." Vương phu nhân dừng một chút, nói, "Ta dùng ý của y, hôm nay cũng muốn nói, là như vậy."
"Phu nhân..."
"Chư quân rời đi, chờ khi chân tướng rõ ràng, khi hết thảy đã có định luận, nếu vẫn có lòng, hãy quay về nơi đây."
Trong điện nhất thời không ai nói gì, chỉ có các đệ tử nhỏ tuổi bi thương nước mắt ròng ròng, thấm ướt trọng sam.
Vương phu nhân nói: "Chuyện thứ hai, là mong chưa quân đừng làm Nhiên Nhi, và Ngọc Hành khó xử. Ta tin hai người đó trong việc làm có khổ riêng, cũng tin lời Nhiên nhi nói không phải giả."
Trưởng lão đi đầu, chúng môn đồ đồng loạt cúi đầu, trầm giọng nói: "Môn nhân Tử Sinh Đỉnh, tuyệt không làm địch với Mặc công tử, Ngọc Hành trưởng lão."
"Kia, chuyện thứ ba." Vương phu nhân thở dài, "Ta nghe theo lời Nhiên nhi nói về thời không sinh tử môn, sẽ mở sau ít ngày nữa, đến lúc đó..."
Bà dừng một chút, tựa hồ nhất thời không rõ mình kiên trì đến tột cùng là đúng hay sai.
Nhưng vẫn chậm rãi nói tiếp: "Đến lúc đó mong rằng chư quân, cùng với nhiều bá tánh Tu Chân giới."
Tham Lang tính tình tuấn liệt, giờ không khỏi cả giận nói: "Những súc sinh cắn ngược kia, có gì phải giúp?!"
"Khi nãy phu nhân không ở, căn bản không biết sắc mặt những kẻ đó có bao nhiêu ghê tởm!"
"Hạ Tu Giới nhiều người như vậy, chó săn có, ác nhân có, thiện ý chưa chắc sẽ được báo đáp." Vương phu nhân nhẹ giọng nói. "Nhưng năm đó Chính Ung lập phái, cũng không phải vì lời khen và sự cảm kích, mà vì để không hổ với trái tim chân thành của mình."
Tròng mắt bà càng lúc càng đỏ tươi, hình xăm phượng hoàng trên vòng eo cũng càng ngày càng sáng ngời.
Vương phu nhân đứng trong ánh lửa ngút trời: "Chư vị, hồng trần này dữ dội rộng lớn, hai chữ công bằng thực sự quá mức xa vời. Nhưng dù vậy, ta làm việc trượng nghĩa, không thẹn với lòng son của ta, hay chúng ta thân vẫn chỉ là chuyện nhỏ."
Bà nhắm mắt lại, nhẹ thở dài.
"Nên, nếu Tử Sinh Đỉnh vì mấy chục phản đồ kia, vì bị bất công, mà thành không gượng dậy nổi, từ đây không màng tánh mạng mọi người, trở thành Nho Phong Môn thứ hai... Đó mới là chuyện Chính Ung đau lòng nhất."
"Chúng ta không thay đổi được cái ác, cũng không có một đôi mắt nhìn thấu lòng người. Nhưng ít ra có thể làm được, đừng để cái ác và cừu hận thay đổi chúng ta."
Vương phu nhân cuối cùng khẽ cười nói: "Mong cuộc đời này của chư quân, một lòng trung can, vĩnh viễn không thay đổi."
Giọng lạc đi, lửa ngút trời.
Phong ấn phượng hoàng thiên hoả hoàn toàn mở ra, linh lực cường hãn tựa như không ngừng cuồn cuộn thoát ra từ cơ thể nhỏ nhắn của Vương phu nhân, chỉ một thoáng ánh lửa rực rỡ tựa như lũ bất ngờ làm vỡ đê, bùng ra khỏi Đan Tâm Điện, mênh mông cuồn cuộn mãnh liệt ào ra——
Thanh Thiên Điện, Múa Kiếm Bình, Mạnh Bà Đường, cầu Nại Hà... Hai ngọn núi, một dòng sông, Sương Thiên Điện, Hồng Liên Thủy Tạ...
Trong phút chốc, đều bị linh hoả bao trùm.
Ngọn lửa này có thể biết suy nghĩ của chủ nhân, đối với ngọn cây ngọn cỏ trên Tử Sinh Đỉnh, đều vòng qua không đốt, tựa như những trưởng lão và đệ tử giờ phút này còn đứng trong điện, tuy rơi vào trong biển lửa, lại không bị thiêu bỏng.
Vương phu nhân nói: "Đi đi."
Không ai nhúc nhích.
Bà thở dài, thúc giục mọi người: "Đi đi, còn đứng ngốc ở đây làm gì? Mau đi hết đi."
Lặp lại mấy lần, mới có người lục tục cúi đầu, chậm rãi rời đi. Đan Tâm Điện dần dần trống rỗng, cuối cùng, chỉ còn hai người Tiết Mông và Khương Hi.
Khương Hi cuối cùng nhìn bà một cái, quay người định rời đi, Vương phu nhân gọi y lại: "Chờ chút đã."
"... Ngươi còn chuyện công đạo sau nữa?"
Trong ánh lửa, thần sắc Vương phu nhân không rõ ràng lắm, khi sánh khi tối, khi lạnh khi ấm. Bà do dự hồi lâu, cuối cùng bà nhắm mắt lại, bình tâm lại, nhẹ giọng nói: "Sư đệ, ngươi tới đây, ta có câu này, muốn nói cho ngươi."
Lời vừa ra, Tiết Mông và Khương Hi đều ngẩn ra.
Tiết Mông thực sự không nghĩ ra Vương phu nhân tột cùng muốn nói gì, mà phải nói riêng với Khương Hi ngay bây giờ. Mà Khương Hi đương nhiên cũng nghĩ vậy, y nheo mắt lại, không nhúc nhích.
Khương Hi nói: "Có chuyện gì, nói ở đây đi."
"..."
"Giữa ta và ngươi, cũng chẳng có gì không thể nói cho người khác nghe."
Vương phu nhân thấy không lay chuyển được Khương Hi, quay đầu nói với Tiết Mông: "Mông nhi, con xuống núi trước đi. Mẹ có mấy câu, chỉ có thể nói cho mỗi Khương chưởng môn biết."
"Mẹ...?"
"Mau đi đi, chuyện này không liên quan tới con."
Trên mặt Tiết Mông toàn máu dơ hề hề, nước mắt chảy xuống, để lại một vệt dài, cậu chật vật lau gò má, nức nở nói: "Con không muốn đi... Mọi người đều ở đây... Con không muốn đi chút nào! Con chỉ muốn ở lại đây cùng mọi người..."
"Nếu con không muốn đi, thì tới Sương Thiên Điện chờ đi." Vương phu nhân thở dài, "Đợi mẹ nói xong chuyện với Khương chưởng môn, sẽ đưa cả cha con tới đó."
"..."
Sắc mặt Vương phu nhân bây giờ đã phi thường kém, khoé miệng cũng có vết máu chảy ra, bà nhíu mi ho nhẹ, nhẹ giọng bảo: "Mông nhi nghe lời đi..."
Tiết Mông không ngừng lắc đầu, dùng tay gạt lệ, nhưng cũng biết giờ mẫu thân kích nổ phượng hoàng thiên hoả, mạng không thể kéo dài, mình làm trái lời bà, sẽ giày vò chút thời gian cuối cùng của bà.
Cuối cùng cậu cũng rời đi, Đan Tâm Điện rộng như vậy, đến cuối cùng chỉ còn hai sư tỷ đệ đồng môn Cô Nguyệt Dạ.
Tiết Mông đi rồi, một hơi cuối cùng kia của Vương phu nhân tan đi, bà suy sụp ngã trên hoa toà, không còn dáng vẻ cường tự trấn định vừa rồi nữa.
Bà nhìn mấy đài trước mắt, sửng sốt rất lâu, nước mắt theo mồ hôi lăn trên gò má rơi xuống, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt, nôn ra máu.
Khương Hi đứng yên, y thấy Vương phu nhân ho ra máu, tựa hồ muốn tới, nhưng cuối cùng vẫn không hề nhúc nhích. Qua một lát, y nói: "Nơi này đã không còn ai, ngươi muốn nói gì."
Vương phu nhân ho đến lợi hại, nhất thời chưa đáp lại.
Khương Hi thấy thế, nhíu chặt ấn đường, sắc mặt tối tăm nói: "Nhân đó chuyện ngươi tu luyện, linh hạch ngày càng bạo ngược, sau đó muốn tu tập thuật pháp cũng khó, huống chi kích nổ phượng hoàng thiên hoả? Nó sẽ lấy mạng ngươi."
Vương phu nhân bình ổn hô hấp, lông mi thấm ướt, nhìn mấy đài, ánh mắt có hơi mờ mịt: "Đúng, ta biết chứ."
Biển lửa như nước, lại không đốt tới chỗ bọn họ. Giữa bà và Khương Hi, tựa như còn cách một một đỏ nặng nề.
"Vậy ngươi còn muốn nói gì?"
"..."
"Nếu ngươi không có chuyện gì, ta đi đây."
Khương Hi đợi một lát, thấy bà rũ mắt không nói, mất kiên nhẫn.
Y quay người muốn đi, lại nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng.
"Sư đệ."
Lửa cháy bay múa, như hồng trần cuồn cuộn.
"Ngươi rất coi thường Mông nhi ư?"
Và nói không đầu không đuôi như vậy, thế nhưng trong lòng Khương Hi lại ẩn bất an: "Gì cơ?"
"Lần đầu tiên ngươi thấy nó ở Nho Phong Môn, đã cãi nhau với nó một trận. Nếu không có ta đến theo, có lẽ ngươi đã động thủ với nó." Vương phu nhân khe khẽ thở dài, "Sư đệ, tính tình nó quả thực không tốt lắm, nhưng mong ngươi coi như nó còn trẻ vậy... Đừng so đo với nó."
Khương Hi nhất thời không phản ứng lại, y nghiêng mặt, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Vương phu nhân không trả lời ngay, trong làn mây đen vắng vẻ cuồn cuộn che trên đầu hai người, tựa hồ sẽ mưa bất cứ khi nào, trời đất đổi sắc.
Trong trầm mặc này, Khương Hi bỗng nhớ tới một chuyện khi mình còn là thanh niên, tim y đập kịch liệt, nhưng thần sắc trên mặt vẫn băng lãnh. Y không hé răng, tay siết thành quyền, chờ Vương phu nhân mở miệng.
"Tiết Mông..."
Vương phu nhân khẽ thở dài, lại như tia lửa xé trời, sấm sét phá không——
"Tiết Mông, nó kỳ thật rất giống ngươi. Sư đệ, đệ có hiểu không?"
Cho dù trong lòng đã đoán ra, nhưng kỳ thật nghe được những lời này, đầu Khương Hi vẫn ong lên, suy nghĩ thoáng chốc trống rỗng.
Ai giống y?
Tiết Mông?
Hậu sinh mỗi lần thấy y đều táo bạo vô lễ, khiến y xem thường tận xương tuỷ?
Hoang đường...
Trong đại điện tĩnh mịch, Khương Hi nhấm nuốt ý của bà, những chân tướng phủ bụi như lớp băng nứt vỡ, phá ra tầng tầng. Trên mặt Khương Hi không chút lay động, nhưng máu đã lạnh buốt.
Y cơ hồ có hơi run sợ, lại cảm thấy thực vớ vẩn.
Y bỗng xoay người, nhìn chằm chằm mặt Vương phu nhân, y cho rằng mình nghe lầm, y biết tuyệt đối không có khả năng. Câu nói kia tuy nhẹ, nhưng gằn từng chữ một, rõ ràng như nước, xuyên qua ngọn lửa hừng hực đánh về phía y.
Trước mắt y, thành hãi lãng kinh đào.
"Khương Dạ Trầm." Vương phu nhân chậm rãi, nâng lông mi ướŧ áŧ, một đôi mắt đen nhìn vào y, "Tiết Mông, nó là con ngươi."