Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 277: [Thiên Âm Các] Bổn tọa cô hàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Yuu Yuu

Theo sau tiếng quát này, lưỡi kiếm bạo liệt sát phạt ánh quang được triệu tới, sát khí lấn trời!

Chúng nhân đều biến sắc, các đệ tử cao cấp của Thiên Âm Các cũng bị dọa sợ lui về sau một bước, nhưng lập tức vẫn cứng rắn kêu, "Không được lùi về sau, không được để chạy trốn!"

"Mối họa này không thể giữ! Nhất định phải diệt bỏ tận gốc!"

Hai bên đều là tên đã lên dây không phong không được, không khí kéo căng đến cực hạn_____

"Động thủ!"

Tiếng như giọt nước rơi, rơi vào nồi chảo, chớp mắt một tiếng nổ chớp vang! Chỉ thấy pháp chú và lưỡi dao sắc bén từ bốn phương hướng vào giữa trận chém xuống, mà Sở Vãn Ninh tay nâng cao Hoài Sa, kim quang phá mây sáng loáng ngăn chặn. Y lấy sức của một người, đối mặt với tu sĩ ập đến như thủy triều, kiếm khí trong mắt phượng và máu bắn tung tóe hòa lẫn nhau, khiến cho cả gương mặt y như Tu La.

Y che chở Mặc Nhiên, lấy một thanh kiếm, lấy thân huyết nhục, lấy mệnh này, từ nay về sau tất cả đều minh bạch.

Không ai nghe y giải thích, không người nào nguyện ý thả hai người trong tuyệt cảnh như thú bị vây khốn một con đường về. Không có hi vọng, không có giúp đỡ, không có tin tưởng, không có ánh quang.

Bọn họ sau tất cả mọi thứ, chỉ còn lẫn nhau.

"Mặc Nhiên, nhịn thêm chút nữa, ta mang ngươi đi."

Bỗng nhiên một đạo chú mãnh liệt đánh trúng cánh tay Sở Vãn Ninh, trong chớp mắt, máu tươi tuông ra, vết thương sâu đến thấy xương trắng. Nhưng Sở Vãn Ninh cũng chỉ cắn môi dưới, liền mạnh mẽ chém ra một đường kiếm___

"Mau tránh ra!" Tu sĩ trên pháp trường kinh hãi kêu lên, "Tránh ra!"

Hoài Sa có tư thái kinh thiên, một kiếm này bổ xuống, phía dưới ầm ầm nổ, cát đá bay khắp bầu trời, kiếm khí đan xen ngang dọc, trên mặt đất bổ ra mấy cái hào rộng không thấy đáy.

Mộc Yên Ly sắc nhọn nói, "Sở Vãn Ninh! Trong mắt ngươi còn thiên đạo hay không!"

"..."

Thấy y không để ý, Mộc Yên Ly bộc phát phẫn nộ, thét chói tai, "Lẽ nào ngươi muốn ngang nhiên đối nghịch với thần, làm trái thiên ý?!"

Trên khán đài cũng có người hô, "Bắc Đẩu Tiên Tôn, ngài thu tay lại đi. Ngài muốn làm trọng phạm Tu Chân Giới à?"

Dưới sát khí bạo liệt của Hoài Sa, quanh thân không kẻ nào có thể tiếp cận được nửa bước.

Sở Vãn Ninh rốt cục nghiêng nửa khuôn mặt, liếc mắt nhìn tu sĩ Thiên Âm Các, sau đó nói, "... Ta đã là dạng đó."

Dứt lời, y cắn răng ôm Mặc Nhiên hơi thở thoi thóp, đem nam nhân huyết nhục mơ hồ gác ở đầu vai của chính mình, khàn khàn giọng nói, "Đừng sợ, đều kết thúc rồi. Chúng ta đi, chúng ta về nhà... Ta mang ngươi về nhà."

Thế nhưng y nhìn về phía trước, trước mặt y, lúc này đã là một đường máu xác chết ngang dọc. Y gϊếŧ tu sĩ Thiên Âm Các, phía sau những phần chân tay bị đứt rời có càng nhiều tử sĩ đỏ mắt tràn đến.

Nhà ở nơi nào đây?

Bọn họ không còn chỗ có thế đi, chỉ có thể nhảy vào địa ngục.

Cuối cùng y cũng không biết rốt cuộc chính mình gϊếŧ bao nhiêu người, mới có thể thoát thân. Lúc mang theo Mặc Nhiên ngự kiếm lên chín tầng trời, cả người y đều hơi run. Y chưa từng đoạt đi nhiều sinh mạng vô tội như vậy, trên người y lúc này nhuộm máu của Mặc Nhiên, máu của mình, càng nhiều hơn chính là máu của tu sĩ Thiên Âm Các.

Dơ bẩn.

Bẩn đến tận xương tủy, có rửa cũng không sạch.

Mây trôi trước mắt hợp tan, giữa thiên địa một mảnh mênh mông.

Nên đi nơi nào?

Giao Sơn đã không thể, Long Huyết Sơn cũng không còn an toàn... Tử Sinh Đỉnh... Y còn mặt mũi nào liên lụy Tử Sinh Đỉnh nữa đây.

"Sư tôn..."

Nghe được một tiếng rêи ɾỉ ở bên tai, Sở Vãn Ninh bỗng quay đầu lại, đối diện chính là gương mặt trắng như giấy của Mặc Nhiên, "Người... Người đưa ta trở về đi."

"Nói mê sảng cái gì!"

Mặc Nhiên chỉ lắc đầu, "Người đã tới tìm ta, người không phải không cần ta." Hắn thập phần miễn cưỡng, cũng thập phần cố gắng nặng ra một dáng vẻ tươi cười, mặc dù ánh mắt của hắn đều đã có chút tan rã, "Vậy là đủ rồi... Ta đã có nhà... Đủ rồi..."

"Đem ta trở lại đi, đem ta trở lại... Người còn có đường lui..." Thanh âm của hắn càng ngày càng nhẹ, lông mi cũng dần dần rũ xuống, thế nhưng hắn siết ống tay áo Sở Vãn Ninh, không ngừng nỉ non, "Người còn có đường lui..."

"Không có." Lòng Sở Vãn Ninh như đao cắt, y nắm lại bàn tay lạnh như băng của Mặc Nhiên, ôm toàn bộ hắn vào trong ngực, "Ta không có đường lui, đâu ta cũng sẽ không đi."

"..."

"Ta cùng với ngươi."

Nếu là trước kia, Mặc Nhiên nghe được Sở Vãn Ninh nói với mình thế này, nhất định sẽ mừng như điên, sẽ thoải mái, thế nhưng hiện tại hắn nghe được câu này, hắn thế mà mờ mịt không biết phải làm sao. Hắn giơ tay lên, dùng hết tất cả khí lực của mình, cũng chỉ là giơ tay lên một cái mà thôi.

Từng vệt từng vệt máu lớn đã nhiễm đỏ y phục hắn, Mặc Nhiên cuối cùng mất đi ý thức, ngã vào lòng Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh ôm thân thể ngày càng hư nhược trong lòng, không còn kiềm chế được nữa, y cũng không xác định bọn họ rốt cuộc có truy binh ở sau lưng hay không, không biết những người đó bao lâu nữa sẽ đuổi đến, y mang theo Mặc Nhiên đáp xuống trên một sườn núi phụ cận, tay y run kịch liệt, đẩy vài lần mới đẩy loạn ra vạt áo của Mặc Nhiên.

______ Ở trái tim có một lỗ thủng máu tươi nhễ nhại.

Trong đầu ong một tiếng nổ tung, y thậm chí không dám liếc mắt nhìn lại khuôn mặt của Mặc Nhiên thời khắc này.

Y bỗng nhiên nghĩ đến, kiếp trước, Mặc Nhiên giữ thi thể mình hai năm.

Ngày ngày đêm đêm của hai năm này, hắn sẽ có tâm tình gì?

"Ngươi đừng đi, Mặc Nhiên..." Hai tay đặt chồng lên miệng vết thương của hắn, đem linh lực cuồn cuộn không ngừng chuyển cho hắn, cả người Sở Vãn Ninh đẫm máu ôm lấy Mặc Nhiên cả người đẫm máu, như bị dã thú bị thợ săn lột sống da thịt nhưng còn chưa chết.

Ở trong ánh chiều tà cuối ngày, máu hòa trong máu, thịt quấn lên thịt.

"Ngươi không thể đi, không phải lỗi của ngươi... Cho tới bây giờ đều không phải lỗi của ngươi..."

Mặc Nhiên Mặc Nhiên, Mặc là hắc ám, Nhiên là quang minh. Hắn suốt đời tìm kiếm quang minh, lại chung quy khó thoát khỏi bóng đêm sâu dày. Sở Vãn Ninh rốt cục lấy dũng khí nhìn thoáng qua gương mặt của Mặc Nhiên, chỉ liếc mắt, gần như sụp đổ.

Gương mặt đó đã là một chút bóng dáng của người sống cũng không còn, trắng đến đáng sợ, đều là máu tươi, chỗ mi mày thậm chí còn có vết sẹo loang lỗ ___ đó là vết tích từng bị người ta ném đá.

Y không nhịn nổi nữa, cúi ở trước người Mặc Nhiên thất thanh khóc rống, khoan vào tim đau đến tận cùng.

Đây là thiếu niên đã từng ở dưới Thông Thiên Tháp, xán lạn mà bồng bột quấn quít lấy hắn, nói với hắn "Tiên quân tiên quân, người để ý con đi" đó sao?

Vì sao... Đều là máu... Vì sao... Không còn sức sống, mặt mày không còn dư nửa điểm vết cười.

Đều không nhận ra được... Không nhận ra được.

Cho nên Mặc Vi Vũ đến tột cùng đã làm sai điều gì? Hắn khi còn sống, phải chịu dằn vặt khổ đau như vậy.

Có thể bởi vì hắn không thân không thích, không nơi nương tựa, nên số phận cũng khi dễ hắn. Hắn ở trong kẽ hở sinh hoạt, nỗ lực đổi ra nhiều nụ cười như vậy, cuối cùng bị thế nhân nhìn thành một gương mặt khó ưa.

Ai biết trong bùn đất mục nát, cũng từng có hoa cỏ tháng tư.

"... Sở Vãn Ninh."

Bỗng nhiên, một thanh âm quen thuộc ở trong gang tấc lạnh lùng vang lên.

"Ngươi để cứu hắn, nhất định không tiếc tổn hại thanh danh tốt của mình sao?"

Sở Vãn Ninh cứng đờ, bỗng dưng ngẩng đầu, thấy một thân ảnh cao lớn ngược ánh thái dương, chậm rãi thong thả bước về phía y.

Đạp Tiên Đế Quân đứng ở trong rừng cây, khép hờ ánh mắt, chính diện nhìn chằm chằm bọn họ.

"Ta còn tưởng rằng trên đời này đối với ngươi mà nói thứ trọng yếu nhất, sẽ là một thân thuần khiết của ngươi." Hắn chầm chậm nói, "Nghĩ không ra, ngươi vậy mà sẽ vì hắn mà ô uế chính mình."

Hắn từng bước đến gần, hoa văn hình rồng thêu tối ánh sắc đen dưới mặt trời mênh mông thăm thẳm, giày sắc đỏ có rồng đen uốn lượn ánh kim cuối cùng dừng trước mặt bọn họ.

Dường như là bản năng, Sở Vãn Ninh bỗng dưng đứng dậy, kim quang bỗng phát sáng trên tay, triệu ra Thiên Vấn____ Y đứng giữa Mặc Nhiên kiếp trước cùng kiếp này.

Con ngươi Đạp Tiên Quân chuyển động, tầm mắt đầu tiên là ở thế do dự trên dây liễu phát kim quang, sau đó ung dung thản nhiên một lần nữa rơi xuống người Sở Vãn Ninh.

Nam nhân giờ phút này giống như là từ trong máu tươi lao ra ngoài, toàn thân không có nửa mảnh vải sạch sẽ, một đôi mắt phượng đuôi mắt ướŧ áŧ, phức tạp đối diện nghênh đón ánh mắt của mình.

Đạp Tiên Quân cười xuy, "Hắn đối với ngươi quan trọng như vậy?"

"..."

Thấy Sở Vãn Ninh không đáp, Đạp Tiên Quân liền lạnh lẽo nói, "Tránh ra."

Sở Vãn Ninh không hề lay động, trong lúc này đầu y là một mảnh hỗn loạn, nhưng y vẫn hiểu rõ "Mặc Nhiên" trước mắt này chẳng qua chỉ là một thanh vũ khí, một thể xác không có máu thịt.

Khóe miệng cười lạnh của bộ thể xác này bộc phát vẻ tàn khốc, "Thế nào, ngươi cho là ngươi cứ như vậy, bổn tọa sẽ không có biện pháp bắt ngươi?"

"... Ta muốn mang hắn đi."

"Đi chỗ nào?"

Chỉ một câu, giống như đao nhọn đâm sâu vào vỏ ngọc.

Đáy mắt Đạp Tiên Quân lóe lên chê cười, "Sở Vãn Ninh, các ngươi tự hỏi lòng, ở hồng trần mênh mông này, ngoại trừ bổn tọa nguyên ý thu nhận ngươi, ngươi đâu còn chỗ dung thân... Mang hắn đi? Chớ có nực cười."

Hắn tiến lên, thân thủ nhanh như điện chớp, bỗng dưng nắm cằm Sở Vãn Ninh, áp sát.

"Chút linh hạch sạch sẽ cuối cùng chưa đào trên người hắn là của bổn tọa. Ngươi cũng là của bổn tọa. Ngươi tốt nhất nên rõ ràng vị trí của mình."

Tiếng nói vừa dứt, bỗng kim quang bùng lên, Đạp Tiên Quân thu tay kịp lúc sau tiếng vυ"t, nhưng bên mặt cảm nhận được một trận nóng rát. Hắn tùy ý lau qua, viền tai trái đã bị Thiên Vấn quất ra một miệng vết thương dữ tợn, máu màu đen loãng theo khuôn mặt chảy xuống.

"..." Đạp Tiên Quân trầm mặc một lát, hung ác nham hiểm nâng mí mắt lên, biểu tình trên mặt không biết nên nói là cuồng nộ hay mừng rỡ, hắn nhíu sống mũi, tâm tình và diện mạo hầu như đều là vặn vẹo, "Tốt, rất tốt."

Hắn bi thảm mà cười ra tiếng, phất ống tay áo, hắc bào phần phật như mây.

"Nghĩ không được lâu như vậy rồi, bổn tọa còn có thể cùng Thiên Vấn đánh một trận." Ngón tay thon dài giơ lên, từ gương mặt sờ qua, lau vết máu, màu mắt Đạp Tiên Quân u ám, nhìn chằm chằm mặt Sở Vãn Ninh, "Bổn tọa, rất là hoài niệm."

Phía sau tính mạng Mặc Nhiên treo lơ lửng, chỉ kéo dài thêm một chút cũng có thể hồi thiên phạp thuật (*). Dù lòng của Sở Vãn Ninh có loạn hơn nữa, cũng biết không thể nhiều lời với Đạp Tiên Quân.

(*) Hồi thiên phạp thuật – 回天乏术 – Xoay chuyển đất trời cũng không có phương pháp. – Ý chỉ thế cục hoặc bệnh tình nghiêm trọng, đã không còn cách nào cứu được.

"Thiên Vấn____ Vạn nhân quan!"

Đạp Tiên Quân thầm mắng một tiếng, mũi chân vừa lướt lên, mặt đất đã nứt ra nghìn vết cắt, vô số dây liễu khỏe mạnh xù xị từ sâu bên trong mắt đất phun trào, đâm thẳng về phía hắn. Mà một dây leo mảnh nhỏ khác đem Mặc Nhiên đã hôn mê bất tỉnh cuốn vào, chặt chặt chẽ chẽ bảo hộ ở sâu bên trong cành liễu.

Đạp Tiên Quân nhìn Sở Vãn Ninh đứng ở trung ương trận pháp, hầu như bị chọc giận đến nở nụ cười, "Ngươi cứ đối đãi khác biệt như vậy?"

"Thiên Vấn, phong."

"..."

Mình chất vấn lại chỉ đổi thấy thế tiến công càng mãnh liệt hơn, cuồng phong như lưỡi dao nghiêng trời lệch đất, nếu nói không có oán hận, đó là giả.

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm nam tử y quan chật vật đứng trên mặt đất kia, chợt trong lòng dấy lên một trận chua xót khổ sở rất lâu không có. Cũng chính là một cái chớp mắt thất thần như thế, nhát bổ nhanh như gió nhằm vào sườn bụng hắn, hắn đột nhiên chịu đau, cúi đầu nhìn thấy máu đen từ vết thương ồ ạt chảy ra.

Y lại đánh hắn bị thương...

Vô luận đời trước, hay là đời này, Sở Vãn Ninh cho tới bây giờ cũng chưa từng đem hắn để vào trong mắt.

Nơi cổ họng đột nhiên chua xót, Đạp Tiên Quân giả vờ bộ dáng ung dung tươi cười bỗng dưng gay gắt xiết chặt lại, giơ tay quát khẽ, "Bất Quy triệu đến!"

Bích dã chu kiều đương niên sự, hựu phục nhất niên quân Bất Quy...(*) Thế nhưng quân quay về, lại thế nào? Quân quay về, vẫn cùng hắn đao kiếm giao tranh, còn không phải vì nguyên nhân ngu xuẩn như vậy, muốn máu của hắn, muốn mạng của hắn!

Đột nhiên cực hận.

Bất Quy cùng Thiên Vấn chạm nhau, hai thanh thần võ đều phát ra rồng ngâm hổ gầm.

Hai đời.

Cách trận chiến sinh tử của hai vũ khí này, đã qua hai đời. Điêu khắc trên lưỡi đao và chuôi Bất Quy từ lâu đã mài mòn, dường như Đạp Tiên Quân và Bắc Đẩu Tiên Tôn đã từng trước kia, đều sứt mẻ không chịu nổi.

Kim sắc huy hoàng cùng ánh sáng u bích cắn xé nhau, giống như hận tận máu tủy, lại như triền miên tận xương. Tại trong quang cảnh sáng tối không ngừng này, Đạp Tiên Quân chăm chú nhìn gương mặt trước mắt đó.

Vết máu loang lỗ, biểu tình phức tạp.

Còn sống.

Trong lòng hung ác đến cùng cực, thiêu đốt đau đến cùng cực.

Hắn cắn răng, bỗng nhiên cực không cam lòng hỏi một câu, "Vì sao rõ ràng đều là ta... Ngươi lại cứ phải vì hắn, cùng bổn tọa đánh thêm một trận."

"..."

Sở Vãn Ninh chẳng biết nên nói gì, đối với một khối thể xác, dù cho nói cái gì cũng vô tích sự.

Thế nhưng không biết là hào quang quá chói mắt, khiến người ta sinh ra ảo giác, y lại có một chớp mắt, cảm thấy ánh mắt Đạp Tiên Quân là thống khổ mà cô tịch.

Thế nhưng đã thành ươn ướt.

"Thương thế hắn thành như vậy, ngươi sẽ khó chịu. Bổn tọa ở đâu." Đạp Tiên Quân khàn khàn giọng, tận lực kìm nén, nhưng không cam lòng này quá mãnh liệt, hắn hận không thể cầm một cây đuốc, đốt tất cả không cam lòng thành tro, thế nhưng lửa thiêu cháy, lửa cháy quá mạnh lại hun vành mắt hắn đỏ ửng.

"Sở Vãn Ninh. Ngươi biết lúc bổn tọa sống lại, thấy trong Hồng Liên Thủy Tạ, thi cốt của ngươi đều không còn... Là có cảm nhận gì sao?"

Sở Vãn Ninh ngẩn người. Mà Đạp Tiên Quân nhịn không được đem những lời này nói ra thì nhắm mắt lại, trên mặt căng cứng. Phẫn uất và nhục nhã, đau khổ và si cuồng làm hắn gần như phát điên, hắn bỗng dùng hết toàn bộ linh lực trút vào Bất Quy____

Chỉ nghe một tiếng "Ầm" thật lớn!

Mỏm núi đá văng tung tóe, đất rung núi chuyển. Cây cỏ quanh mình trong phút chốc bị linh lực hung hãn nghiền thành bột mịn, liễu đằng không chịu không nổi cuồng bạo của Bất Quy, đều nứt toác thành tro.

"Gần mười năm!"

Tại trong tro bụi bay ra, duy chỉ có cặp mắt Đạp Tiên Quân là rõ ràng, trong mắt hắn một mảnh màu đỏ tươi.

"Mười năm, Sở Vãn Ninh. Hắn sống lại ở quá khứ, bỏ bổn tọa tỉnh lại ở Tử Sinh Đỉnh, ở Vu Sơn điện. Mười năm này bổn tọa từ trong thư biết được các loại sung sướиɠ của các ngươi, biết được từng cái từng cái công lao vĩ đại của hắn ____ Ta đâu? Ta đâu!!"

Lưỡi đao bỗng dưng bổ tới, đất đá bay mù trời, mặt đất nứt ra cái hào sâu không thấy đáy.

"Ta từ đầu tới cuối đều chỉ có một người! Hắn ngay từ đầu đã có, ta ngay có một vốc tro cốt cũng không có!"

Đao bén chặt chém, Sở Vãn Ninh rút Thiên Vấn về, lấy Hoài Sa đối địch.

Thế nhưng chuôi sát phạt này hướng tới, khiến Đạp Tiên Quân bùng phát thô bạo, lúc này hắn như lệ quỷ trở về từ địa ngục, oán hận quá sâu.

Loại ánh mắt này của hắn, làm cho Sở Vãn Ninh không khỏi kinh hãi.

... Vì sao rõ ràng chỉ là một cổ thi thể, còn có thể có tình cảm mãnh liệt như vậy.

"Các ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như thế."

Lửa cháy mạnh đốt cháy rừng cây, lá cây từ mọi nơi bay xuống nhuộm ánh lửa, cháy đen góc cạnh, đốm lửa nhỏ chớp tắt. Đạp Tiên Quân một thân hắc y, bỗng dưng rút lực đạo, lướt nhẹ về phía sau, đứng ở giữa vạn lá xào xạc, cây cỏ khô khốc.

Sở Vãn Ninh chẳng biết vì sao hắn đột nhiên lui về phía sau, liền thấy hắn nhắm mắt lại, hai hàng lông mi cong dày đè nén trên gương mặt vô cùng tái nhợt. Đạp Tiên Quân lầm bầm nói:

"Dựa vào cái gì đối đãi với ta như thế."

Đang nói giữa chừng, mặt đất mơ hồ phát sinh ầm ầm rung động.

Sở Vãn Ninh bỗng dưng biến sắc, y lập tức quay đầu______

"Mặc Nhiên!"

Đang muốn quay người che chắn phía trước Mặc Nhiên hôn mê bất tỉnh, cũng đã nghe được năm chữ rét lạnh tận xương.

Đạp Tiên Quân nói, "Kiến Quỷ. Vạn nhân quan."

Long trời lở đất!

Máu cả người Sở Vãn Ninh đều lạnh lẽo, dây leo... dây leo... Đạp Tiên Quân và Mặc Vi Vũ căn bản là một người, Mặc Vi Vũ có khả năng triệu hoán Bất Quy, Đạp Tiên Quân cũng có thể triệu được Kiến Quỷ!

Dây leo to lớn xù xì đột ngột từ mặt đất mọc ra, phá đất phóng lên, mạnh mẽ cuốn lấy tay chân Sở Vãn Ninh. Mà một phần dây leo khác thì lại xé Thiên Vấn đã bị tổn thương, móc Thiên Vấn bảo vệ sâu trong đám dây leo quấn vòng người Mặc Nhiên ra.

Sở Vãn Ninh thấy thế lòng nóng như lửa đốt: "Ngươi dừng tay!"

Không ai để ý hắn, Đạp Tiên Quân phiêu nhiên vυ"t đến trước mặt Mặc Nhiên, lãnh đạm nhìn vào sâu bên trong dây leo, một gương mặt giống mình như đúc.

Ánh mắt dời xuống, rơi lên ngực đã mơ hồ huyết nhục.

Sở Vãn Ninh lớn tiếng quát lên: "Thiên Vấn_____!"

Thế nhưng Thiên Vân và Kiến Quỷ đều là thần võ nhất phẩm, Đạp Tiên Quân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay vυ"t lên trời cao, một lần nữa dây leo ánh kim trồi lên bổ nhào đến gần Kiến Quỷ đỏ lửa dây dưa cùng một chỗ, trong nhất thời không phân ra cao thấp thắng bại.

Môi Sở Vãn Ninh trắng tái, kinh mạch trên tay đều nổi lên, tận lực lấy một thân máu thịt, giãy ra khỏi trói buộc của Kiến Quỷ.

"..." Đạp Tiên Quân rốt cuộc chuyển tròng mắt, ánh mắt phức tạp liếc nhìn y, môi mỏng đóng mở, thấp giọng thở dài, "Sở Vãn Ninh. Ngươi thật sự là hết lòng thương yêu hắn."

Nói xong, bỗng dưng đưa tay lên, đâm thẳng l*иg ngực Mặc Nhiên!

Chỉ cần một mảnh vụn linh hạch cuối cùng, hắn có thể khôi phục bình thường. Hắn mới thật sự là Đạp Tiên Đế Quân, là Mặc Vi Vũ chân chính, là nhẫn nhịn mười năm cô độc, vốn nên được đền bù người mong ước kia.

Hắn mới nên còn sống.

"A______!"

Nhưng ngay trong ánh chớp điện quang này, một đường ánh sáng hiện lên, trực tiếp xuyên thủng lòng bàn tay Đạp Tiên Quân.

Máu đen, tí tách tí tách rơi xuống dưới.

Đạp Tiên Quân dán mắt vào bàn tay bị dây Thiên Vấn xuyên qua, trên mặt trong một lát không có bất kỳ biểu cảm gì.

Đau?

Thất vọng?

Phẫn hận?

Suốt đời nếm trải qua quá nhiều lần, đại khái sớm thành thói quen.

Điều sau cùng hắn làm, chỉ là chậm rãi quay đầu lại, không hề bận tâm nhìn về người nam nhân bị Kiến Quỷ trói tầng tầng lớp lớp, nhưng lại thở gấp, ánh mắt tàn nhẫn ương ngạnh kia.

Đạp Tiên Quân từ bàn tay máu tươi nhễ nhại của mình kia, cứ như vậy thâm sâu mà lãnh đạm nhìn y một hồi, sau đó, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Sở Vãn Ninh."

"..."

"Vì sao ngươi không dứt khoát móc tim ta?"

Sở Vãn Ninh đang run rẩy, Kiến Quỷ dường như sinh ra nghìn vạn kí©h thí©ɧ lời nói thật, ghim mỗi một tấc xương cốt của y, y nhíu lại mày kiếm, dưới lông mi, một đôi mắt phương ngập tràn thống khổ.

Đạp Tiên Quân nhìn hắn, thu linh lực nhập vào lòng bàn tay, cắt đi một đoạn dây leo ở chỗ đó.

Lúc này, hắn bỗng nhiên cũng không vội đào nội tạng nối liền máu thịt trong tim Mặc Nhiên, hắn từng bước một đi về phía Sở Vãn Ninh.

Đến gần, dùng chính bàn tay chảy đầy máu của mình, xoa gương mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh.

"Hỏi ngươi đó." Hắn như hời hợt, lại tựa như oán hận thấu xương tủy, "Ngươi tàn nhẫn như vậy, vì sao không dứt khoát móc tim của bổn tọa."

"Bổn tọa ở trong mắt ngươi, đến tột cùng tính là cái gì đây..."

Đạp Tiên Quân nhẹ nhàng thở dài, buông đôi mắt xuống.

Sở Vãn Ninh tất nhiên sẽ không đáp lời hắn. Đạp Tiên Quân đang muốn nói thêm gì đó, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới dây liễu cuốn Sở Vãn Ninh sinh ra ánh sáng đỏ chỏi mắt. Hắn bỗng ngẩn ra, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lẩm bẩm nói, "Thẩm vấn?"

Nếu Kiến Quỷ giống Thiên Vấn, như vậy Thiên Vấn có khả năng thẩm vấn, thì Kiến Quỷ cũng thế.

Đáy mắt tím đen của Đạp Tiên Quân bỗng sáng ngời, hắn cực muốn dùng Kiến Quỷ tra xét lời nói chân thực trong miệng Sở Vãn Ninh. Môi hắn giật giật, chẳng qua có lẽ cũng không nghĩa ra muốn nói cái gì, vì vậy lại nhấp môi. Qua một lúc lâu, mới cân nhắc thử nghiệm nói, "Khụ... Nếu như..."

"Bổn tọa nói là nếu như."

Vấn đề muốn hỏi tựa như quá tổn hại mặt mũi, nhưng cơ hội trời ban như vậy, còn không hỏi, sợ rằng lại sẽ hối hận cả đời.

Hắn lại do dự một lúc lâu, mới nặng nề lạnh mặt, cũng không nhìn đến ánh mắt của Sở Vãn Ninh, chậm rãi nói ra: "Nếu như, đời trước... Bổn tọa đi sớm, đi trước ngươi."

Ánh quang Gặp Quỷ càng ngày càng sáng, bức ép người bị trói buộc, tùy thời cơ chuẩn bị thổ lộ lời chân thật.

Đạp Tiên Quân giương mắt.

"Ngươi... Cũng sẽ nhớ kỹ bổn tọa sao?"

Tâm tình muốn biết câu trả lời của nam nhân này quá mức dữ dội, vì vậy Sở Vãn Ninh cảm giác được nghìn vạn lần kim châm đâm vào trong cơ thể, đau đứt ruột

gan, mỗi một cây kim đều nỗ lực tra ra lời nói thật trong lòng y, y run rẩy, xương cốt phát lạnh, sắc mặt suy yếu.

Đạp Tiên Quân không chớp mắt theo dõi y, môi mỏng khẽ mở, tâm sự thâm sâu.

"Ngươi có không?"

"Ta..." Đau tận xương cốt, tựa như muốn xé vụn nội tạng, Sở Vãn Ninh bị buộc đến đường cùng nâng mắt lên, mê man nhìn Đạp Tiên Quân.

Trong hơi nước ướŧ áŧ, gương mặt anh tuấn kia quen thuộc như thế, mang theo khát khao nóng vội, thậm chỉ có hoảng hốt có thâm tình.

Lại như là đêm trăng thật lâu trước kia, trên Phi Hoa Đảo sớm chiều, Mặc Nhiên và y ngồi phi kiếm, hắn nắm tay y, nói, "Con thích người, còn người?"

Viền mắt bỗng dưng đã thấm ướt.

Sở Vãn Ninh hầu như là tan rã, khản giọng nỉ non, "... Đều giống nhau..."

Có lẽ âm thanh y trả lời quán nhẹ, cũng có lẽ là nguyên nhân khác. Đạp Tiên Quân tự thân dựa vào gần hơn, hầu như dán vào gương mặt đã ẩm ướt mồ hôi, không có một chút sức sống nào của Sở Vãn Ninh.

"Cái gì đều giống nhau?"

"Đều giống nhau..." Lông mi rũ xuống, lúc đan xen nhau, lộ ra vẻ ấm áp mơ hồ, "Ta cũng sẽ không... Để ngươi đi trước ta..."

"..."

"Xin lỗi." Thanh âm khàn khàn không liền mạch, như huân vỡ nát, "Là ta không có bảo vệ ngươi tốt."

Đạp Tiên Quân bỗng dưng giật mình.

Mặt của hắn vốn không có huyết sắc, trong phút chốc hiện ra thê lương.

Trong tai ù ù như có sấm sét bổ qua, hắn không tránh khỏi lại nghĩ tới ở thiên trì Thiên Sơn, lúc người kia ngã vào trong l*иg ngực mình, dùng tay loang lỗ vết máu, nhẹ nhàng chọc lên trán.

Người kia nói, là ta bạc ngươi, tử sinh bất oán.

Trái tim bỗng dưng đau buốt, tựa như có vật gì đó ở trong nứt ra.

"... Vãn Ninh..." Hắn cứng đờ đứng ở chỗ cũ, như một pho tượng gỗ.

Lần thứ hai hắn vươn tay, nhưng lúc này lại chật vật vội vàng, hắn thậm chí cũng không biết là bởi vì sao, hắn chỉ là đưa tay tới như vậy, muốn vuốt ve gương mặt tương tự như kiếp trước kia.

Gương mặt lạnh lẽo, nhuốm máu.

Đột nhiên, một tiếng huýt gió bén nhọn vang lên đâm rách màng tai.

Ngón tay gần như chạm vào gò má y của Đạp Tiên Quân cứng đờ lại.

Đối với thi thể mà nói, đôi mắt thừa quá nhiều tình cảm kia bỗng nhiên trở nên trống rỗng mờ mịt. Đạp Tiên Quân rũ cánh tay xuống, theo tiếng huýt bén nhọn này, tựa như mất đi ý thức của mình, chậm rãi lui về phía sau, sau đó phất phất tay, thu lại tất cả vũ khí.

Bất Quy kiếp trước cũng vậy, Kiến Quỷ kiếp này cũng thế, đều biến mất.

Sở Vãn Ninh rơi vào trong bùn đất, giương mắt nhìn lại thấy một nam tử y quan thanh khiết đứng tại một chỗ xa xa, nam tử kia mang mạng che mặt, ngón tay cầm một ống sáo ngọc, tay kia thì nắm chặt một cây trượng.

Nam tử kia đứng ở cuối rừng cây, giữa lá trúc rơi lộn xộn, dáng hình trong sạch như hoa sen, an tĩnh đứng thẳng, dẫn Đạp Tiên Quân đi đến chỗ mình.

"Ngươi là..."

"Mang Mặc tông sư đi đi." Nam tử than nhẹ một tiếng, thanh âm rõ ràng đã dùng chú chuyển ngữ bóp méo qua, Ta chống đỡ không được lâu lắm, rất nhanh hắn sẽ lại khôi phục ý thức."

"..."

"Đi nhanh đi." Nam nhân nói, "Thiên Âm Các và Hoa Bích Nam rất nhanh sẽ đuổi đến đây. Nếu bị bọn họ bắt được, cái gì cũng không thể thay đổi nữa."

Sở Vãn Ninh cắn răng đứng dậy, đem Mặc Nhiên nhấc lên, thúc giục phù chú thăng long, gọi chòm sao Thương Long chở bọn họ rời khỏi.

Trước khi nhảy lên mình rồng, y quay đầu liếc nhìn nam tử đứng sâu trong rừng trúc, lại phát hiện nam tử kia nhấn cây trượng xuống mặt đất, mới có thể chậm rãi bước đi.

Trong đầu y mơ hồ có dính dáng đến chuyện cũ, nhưng một lát cũng nghĩ không ra duyên cớ.

"... Đa tạ ngươi."

Nam tử chỉ lắc đầu, lại thúc giục, "Đi mau."

Rồng giấy biết được nội tâm Sở Vãn Ninh, lúc này mở miệng nói chuyện, "Tiểu huynh đệ có lòng thiện, chủ nhân ta sợ là muốn hỏi họ tên ngươi một chút, sau này có duyên, cũng có thể đến đây đáp tạ."

"..." Nam nhân trầm mặt một hồi, nhẹ giọng nói, "Ta sao?"

Cây rừng vi vu vang động, trong vạn thanh âm, giọng của hắn có vẻ thật tĩnh mịch.

"Ta rốt cuộc chỉ là một người của tự do mà thôi."

Rồng giấy còn muốn hỏi nữa, Sở Vãn Ninh lại biết người này đã quyết định sẽ không nói ra thân phận của mình, y hướng về người kia phía nói lời thi lễ, vỗ vỗ thân rồng, nói, "Đi thôi."

Nếu y lên tiếng, rồng giấy cũng biết nặng nhẹ, liền không nói nhiều lời nữa, bất thình lình cưỡi mây bay lên không, lên như diều gặp gió, phút chốc biến mất trong thay đổi khôn lường, mất tích xa ngút ngàn.

Khắp nơi nổi gió, bạch y nam tử mang mạng che mặt kia an tĩnh đứng ở chỗ cũ một hồi, hắn ngẩng đầu lên, mãi đến khi trận gió yếu dần, mọi nơi đều lại vắng lặng, hắn mới có thể hướng về một mảnh trời cao chính mình không nhìn thấy, cũng không còn thấy rõ bóng lưng, thấp giọng nói:

"Đệ tử Sư Muội, cung tiễn sư tôn."

Ánh mặt trời từ trên cao tung rơi, rơi xuống y quan thuần khiết của hắn.

"Giang hồ đường xa, sư tôn, đi đường cẩn thận."
« Chương TrướcChương Tiếp »