Ô Vọng dám.
Không chỉ dám, mà còn cắn chặt vào tay Phù Quang một lần nữa, phát ra tiếng hú dài: “Hú … Ẳng ——"
Thú hai chân láo xược, dám táy máy. Sao cứ nhất định phải sờ vào cái đuôi của nó, có phải vì ghen tị với lớp lông mềm mượt của nó không?
Vừa cắn xong, nó liền buông miệng trước khi đối phương làm điều gì đó kỳ quái khác, nhảy xuống đất, dùng cái đuôi lông xù quét qua mắt cá chân của Chu Mạt.
Cậu nhóc căng thẳng, suy đoán vài giây, rồi quay đầu tìm sự trợ giúp: "Anh, Anh Ngáo có ý gì vậy? Kỹ năng của anh có thể quét ra không?"
"..." Tiểu Đào nhìn chỉ số 999 ngày càng lớn trên đỉnh đầu Ô Vọng, rồi dò hỏi: “Thiên sứ như Quyền Thiên Sứ này ở thiên đường có bao nhiêu? Có ai mạnh hơn không?"
Cậu nhóc đáp: "Không biết nữa… Chắc không nhiều lắm, dù sao cũng được xem như một chức quản lý nhỏ rồi."
"..." Ừ. Một chức quản lý nhỏ có thể giảm một chút giá trị đói khát nhưng liệu anh Ngáo có thể ăn no ở thiên đường không?
Tiểu Đào: "… Ăn ở Địa ngục … Thôi. Anh Ngáo nói nó muốn cùng nhóc đi xuống địa ngục xem thử."
Theo miêu tả của cậu nhóc, thiên sứ trong thiên đường có thể tạm chia thành ba cấp bậc: cao cấp, trung cấp và hạ cấp.
Quyền Thiên Sứ là quản lý của thiên sứ hạ cấp. Gặp Quyền Thiên Sứ ở chỗ này có nghĩa là họ đang ở tầng thấp của thiên đường, chỉ cần trượt chân chút nữa có thể sẽ rơi khỏi thiên đường.
Anh Ngáo cảm thấy phiền, không chịu nổi khi cậu nhóc cứ lải nhải bên tai: "Anh Ngáo, anh nói sau khi chúng ta ra ngoài liệu có thể nhìn thấy nhân gian không?"
Cậu nhóc ôm chặt Anh Ngáo như thể đang cầm ngọc tỷ truyền quốc, phấn khích lải nhải: "Nếu có thể, biết đâu chúng ta có thể kiếm chút súng đạn, còn có thể mua cho anh ít thức ăn cho chó!"
Mặc dù không rõ tờ giấy đó viết gì nhưng "thí nghiệm" là từ mãi đến cận đại mới xuất hiện, dù chưa đến thời hiện đại. Nhóc cũng biết sơ qua về một số loại dụng cụ thí nghiệm.
Tiểu Đào ở bên cạnh hỏi: "Vậy nhóc có biết cách rời khỏi thiên đường không?"
Cậu nhóc hứng khởi bị chặn lại: "… Phạm, phạm phải điều cấm kỵ?"
Nếu đây là một thiên đường chính thống thì hình phạt chắc chắn là đày thiên sứ xuống địa ngục. Nhưng rõ ràng đây chỉ là một ‘công ty’ vỏ bọc, phạm phải điều cấm kỵ có lẽ chỉ bị ăn ngay tại chỗ chứ không cần phạt đày.
Ô Vọng đặt một chân lên đầu Chu Mạt, quay đầu về phía Phù Quang và "Gâu" một tiếng.
Cậu nhóc bừng tỉnh: "Đúng rồi! Phù Quang tiên sinh mạnh như vậy nhất định có cách, đúng không? Vừa rồi ở vườn địa đàng, ngài đứng cạnh cây mà con quái vật canh giữ cũng không phản ứng với ngài!"
Phù Quang giơ tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng, cố ý đưa tay băng bó của mình ra trước mắt mọi người: "Thực lực của tôi thực ra cũng không mạnh. Lúc trước có thể tránh được sự chú ý của quái vật chẳng qua là dùng đạo cụ dùng một lần."
Tiểu Đào mở to mắt cá chết nhìn hắn: "Thật sao? Vậy sao anh lại bị truy nã?"
Ô Vọng bên cạnh quay đầu lại, "gâu" một tiếng.
Tiểu Đào: "..."
Những người khác không thấy khung kết quả nên hoàn toàn không hay biết.
Ngay khi Ô Vọng cất tiếng, một cái khung màu đen tuyền xuất hiện giữa đôi tai đang vẫy của nó, giữa đó là một hàng chữ lớn màu xanh đậm u tối giống hệt đôi mắt của nó.
【Sao lại bị truy nã?】
Tiểu Đào: "..."
Nội dung chỉ là nhắc lại câu nói của cậu nhưng ít nhất điều đó chứng tỏ rằng anh Ngáo có thể hiểu được tiếng người và có thể suy nghĩ một cách đơn giản. Còn vì sao trước đây không có chữ…
Có thể là do cậu quá yếu, với thực lực của cậu không thể nhìn thấu anh Ngáo; hoặc là anh Ngáo hầu hết thời gian đều lười phản ứng với con người, dù hiểu cũng giả vờ không hiểu.
Ô Vọng lại vẫy vẫy tai, như một vị hoàng đế ngồi ngay ngắn trong vương tọa hình người, chỉ nhìn chằm chằm vào Phù Quang.
Dòng chữ trên đầu biến mất trong một giây, rồi lại xuất hiện, còn lớn hơn trước:
【Sao lại bị truy nã?】
Tiểu Đào: "..." Có vẻ Anh Ngáo thực sự rất tò mò. Nhưng nên nói thế nào đây… Việc "bị truy nã" này có lẽ chỉ là một lời nói dối mà Phù Quang bịa ra vì không thể lấy ra đồng hồ quả quýt để chứng minh nên chưa chắc đã hỏi được điều gì.
Aiz. Hy vọng Phù Quang có thể bịa ra một lý do hợp lý, ít nhất là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh Ngáo.
Phù Quang sửa lại cúc ở áo cổ tay bằng những ngón tay thon dài, nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Không biết."
Nói là không biết nhưng trên mặt lại viết "lười bịa."
"Gâu!" Trên đầu anh Ngáo ngay lập tức xuất hiện một đống kí tự lộn xộn, thỉnh thoảng còn phun ra vài tia lửa đại diện cho sự tức giận. Cái đuôi cũng đập mạnh, một phát, hai phát theo tiết tấu của sự tức giận.
Tên đầu sỏ gây ra sự việc thản nhiên hạ tay xuống: "Nhưng tôi thực sự biết cách xuống địa ngục."
"Trước đây tôi đã nghe thấy tiếng kèn chiến đấu ở vườn địa đàng, không lâu sau, hầu hết các thiên sứ bảo hộ đã rút khỏi vườn cây."
Việc có thể khiến thiên sứ động binh như vậy chỉ có thể là cuộc chiến với địa ngục. Tuyến đường rút lui của các thiên sứ bảo hộ chính là con đường dẫn đến địa ngục.
Trên đầu Ô Vọng vẫn phun hơi phì phò như một chiếc xe lửa nhỏ phun hơi nước, một lúc lâu sau mới ngưng tụ thành một chữ: 【Đi】
Tiểu Đào lập tức hưởng ứng tích cực với chỉ thị hành động của chiến lực mạnh nhất, kéo Chu Mạt theo như một cái đuôi nhỏ đi theo Phù Quang trên con đường sáng phía trước. Nhưng chỉ đi được nửa đường, họ buộc phải quay về.
"—— Một vấn đề rất nghiêm túc." Chu Mạt nghiêm nghị nói, "Con đường này đi được một nửa là chìm vào bóng tối. Anh Tiểu Đào đã nói, nếu không có phòng hộ mà tiến vào thì sẽ bị ăn mòn đến chết. Vậy chúng ta phải làm thế nào đây —— anh Tiểu Đào, sao anh vẫn còn cười được vậy??"
Tiểu Đào nhanh chóng làm mặt nghiêm, không dám nói cậu vừa thấy Ô Vọng định rời đi với dòng chữ 【Đi】 trên đầu rồi vội vàng quay lại với dòng 【Rút lui!!】, thật sự quá buồn cười rồi: "Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ, nếu các thiên sứ có thể đi trên con đường này thì liệu chúng có khả năng chống lại bóng tối hoặc thích nghi với nó không?"
Mọi người im lặng trong giây lát, rồi cùng lúc nhìn về phía thi thể của Quyền thiên sứ chỉ còn lại một nửa.
Thi thể: "……"
Chu Mạt ôm Ô Vọng, can đảm dâng cao, dám thách thức cả ánh mắt của con quái vật đang đứng cách đó trăm mét: "Em có một ý tưởng khá táo bạo."
"Chúng ta nhờ Anh Ngáo ăn thiên sứ rồi lấy lớp da bên ngoài của nó làm phòng hộ đuợc không?"
Phù Quang quét mắt nhìn con quái vật đầu chim ưng với cái cổ đã duỗi dài đến 10 mét, không nhịn được cười khẽ: " Làm chuyện này ngay trước mặt quái vật sao??"
Tiểu Đào: "Có phải là phạm tội trước mặt quái vật không?"
—— Phạm!