Chương 14.1

"Choang!"

Ô Vọng không chịu nổi việc ngồi yên rảnh rỗi, dùng móng vuốt đập vỡ một chiếc lọ thí nghiệm trên sàn, một đám khói tím lớn phun ra khắp phòng thí nghiệm, cả người lẫn chó vội vàng bịt mũi ho sặc sụa.

Mizushidai vừa ho vừa cười, cũng không biết cậu ta cảm thấy buồn cười ở chỗ nào: "Nhưng… cũng có người nói rằng tin đồn này là do hệ thống cố tình lan truyền ra."

"Vậy thì hợp lý rồi." Chu Mạt lập tức lộ ra nụ cười ba phần khinh bỉ pha với bốn phần lạnh lùng, tặc lưỡi đọc vè chế, "Hệ thống tệ hại trông thật nực cười. Mặt dày tự mãn lại tưởng hoa tươi*".

*«普信统,真可笑。脸真大,自诩香» / pǔ xìn tǒng, zhēn kě xiào. liǎn zhēn dà, zì xǔ xiāng/.

Chỉ có kẻ ngốc mới tự dưng chui vào trò chơi để kiếm chuyện với chính mình, mà với cái tin đồn ngớ ngẩn này, chỉ có kẻ không bình thường mới tin.

Nghĩ đến đó, cậu nhóc tự tin cúi đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ Ô Vọng: "Em biết anh rất đỉnh nhưng đồ đạc trong phòng thí nghiệm này tốt nhất đừng đυ.ng vào nhiều. Ai mà biết được loại phòng thí nghiệm xây dưới địa ngục này rốt cuộc chứa thứ gì? Lỡ như chất hóa học này biến anh thành con bướm khổng lồ thì sao giờ?"

Ô Vọng liếʍ móng vuốt, khuôn mặt tỏ vẻ "không liên quan gì đến ta", nó ngồi ngay cạnh ống nghiệm bị vỡ, điềm tĩnh đến mức chỉ còn thiếu dòng chữ "lạy ông tôi ở bụi này" hiện lên trên bộ lông mềm mại của nó.

Chu Mạt còn định khuyên thêm vài câu nhưng bộ não thiên tài của nhóc bỗng bắt được một tia ý tưởng đột phá.

Khách nhập cư trái phép... Phù Quang... Có bảy người nhưng chỉ có sáu người chơi...

Ặc, có khi nào Phù Quang chính là Khách nhập cư trái phép không?!

Chu Mạt nhớ lại lần trước Phù Quang cũng từng nói, hắn không muốn cho xem chiếc đồng hồ bỏ túi vì hắn đang nằm trong danh sách truy nã: "Phù—"

"À, phải rồi." Mizushidai vừa lau khô nước mắt vì cười đến mức không ngừng được, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, "Ngoài thông tin mà tôi vừa nói, còn có một tin tình báo khác về Khách nhập cư trái phép."

"Hắn còn có một biệt danh đặc biệt trong giới người chơi, được gọi là— Thần chết lang thang."

Mizushidai chậm rãi nói: "Bởi vì mỗi khi hắn tham gia vào phó bản, cuối cùng chỉ còn mình hắn sống sót. Những người chơi còn lại, hoặc chết, hoặc mất tích, không còn một ai sống sót."

"..." Chu Mạt lập tức nghẹn lời định nói ra trong cổ họng.

Đúng lúc này, Phù Quang ngẩng đầu nhìn nhóc, mỉm cười: "Vừa rồi cậu gọi tôi à?"

"..." Chu Mạt đông cứng người, gần như hóa thành tảng đá, vô thức dán sát vào anh Ngáo của nhóc.

Trí tưởng tượng quá phát triển của nhóc nhanh chóng hoạt động: Tại sao Phù Quang lại cố tình giả ngu rõ ràng như vậy? Có phải việc tiết lộ thân phận thật của hắn chính là điều kiện để mở khóa cái xích sắt kia, cho phép hắn ra tay đồ sát không?

Ô Vọng ngán ngẩm thưởng thức vẻ kinh hoàng tột độ xuất hiện trên mặt nhóc thú hai chân này, cái đuôi to dày vung lên, đè chặt con bướm Raphael đang định trốn thoát. Xong còn mang theo chút tò mò, nhìn về phía căn phòng mà hai thú hai chân vừa chui vào.

Qua lớp cửa kim loại mỏng, có thể nghe thấy bên trong vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ. Ngay sau đó, "Rầm" một tiếng, cánh cửa buồng biến dạng do bị một tên cao bồi đập mạnh.

"Đủ rồi! Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa."

Hắn tức giận nói, bước nhanh đến chỗ Mizushidai, thô bạo nắm lấy cánh tay của cậu ta, kéo mạnh: "Đi!"

Mizushidai bị lôi đi lảo đảo mấy bước: "?"

Cậu em trai vội vã đuổi theo: "Anh, vừa rồi đứa nhỏ này nói chúng đã thấy cương thi bị Jack điều khiển trong địa ngục. Chúng ta có nên tìm kiếm thêm trong địa ngục—"

"Tìm, tìm cái gì mà tìm!" Gã cao bồi bực dọc chửi, "Tôi đã lật tung cả thiên đàng và địa ngục rồi, chẳng thấy một tên Night Stalkers nào. Bọn điên không sợ chết đó luôn thích đi đường tắt... Jack không chừng đã chui vào hoang dã, bây giờ nếu đuổi theo, có lẽ còn kịp!"

Giọng của hắn lớn đến mức Ô Vọng khó chịu, vung đuôi đập xuống sàn vài cái, suy nghĩ xem có nên động thủ đuổi cái tên hai chân ồn ào này đi không.

Mizushidai bình tĩnh nói: "Điều đó hình như không liên quan gì đến tôi."

Cậu nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, giọng điệu vẫn rất lịch sự: "Có thể phiền anh buông tay được không? Tôi không nhớ là mình đã đồng ý hành động cùng các người."

"?" Gã cao bồi quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Mizushidai với tốc độ nhanh đến mức Ô Vọng lo lắng rằng hắn sẽ vặn gãy cổ chính mình, "Cậu có phải quên mất rằng khi chúng ta mới gặp nhau, ai là kẻ đứng chôn chân trong phòng thí nghiệm chờ bị ác ma tấn công như con gà ngu không? Nếu không nhờ chúng tôi ra tay kịp thời, cậu còn có cơ hội đứng đây mà cãi cùn à?"

"..." Mizushidai lý trí từ chối sự ép buộc đạo đức: "Nhưng tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết cho các anh, chúng ta đã thanh toán xong rồi."

Gã cao bồi: "Xong cái gì? Tôi đồng ý rồi à? Chúng tôi vì cứu cậu mà bị thương nhiều như vậy, mạng cậu chỉ đáng vài thông tin tình báo thôi sao?"

Giọng hắn càng gào càng to, thần sắc ngày càng trở nên điên cuồng.

Đôi mắt trợn lên như muốn rớt ra ngoài, phủ đầy những tơ máu tím đen, trên trán không biết từ khi nào mọc ra một cái sừng đỏ sẫm, phản chiếu ánh sáng xanh lạnh lẽo từ những ngọn đèn nhấp nháy trong phòng thí nghiệm.

Rõ ràng, đạo cụ sử dụng trong buồng nhỏ vừa rồi không hề có tác dụng trấn an.

Tuy nhiên, cái sừng nhỏ mới mọc ra này lại có tác dụng chống chó bất ngờ. Ít nhất thì nó khiến Ô Vọng ngay lập tức nhớ đến hai cái sừng đầy giòi mà nó từng thấy trước đó, cái móng đang duỗi ra đột nhiên co lại, nó còn hạ người xuống, nôn khan một cái.

Nó có kích thước khá lớn, hành động đột ngột buồn nôn vốn rất nổi bật nhưng có lẽ vì cuộc xung đột đã thu hút sự chú ý nên Chu Mạt và Tiểu Đào đều không nhìn về phía này. Ngược lại, Phù Quang lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn, khẽ cười một tiếng rồi quay lại xem náo nhiệt tiếp.

Mizushidai mím môi, lau sạch nước miếng dính trên mặt: “Nhưng dù chỉ là một vài mẩu tin đi nữa thì các người đã lảng vảng trong phó bản suốt nửa tháng cũng chưa tra được. Tôi đề nghị anh bình tĩnh, uống hết lọ thuốc bột trắng hồng sau lưng đi. Đó là loại thuốc giảm tốc độ đồng hóa, tôi vừa mới pha tạm thời, có thể làm giảm tốc độ đồng hóa.”

Ngay cả biểu cảm của Người em cao bồi lúc này cũng trở nên kỳ lạ, đôi mắt hẹp dài mang theo sự tính toán quét qua Mizushidai: “Cậu có thể pha được thứ này sao?”

— Vậy thì càng không thể để cậu đi rồi.

Câu nói đó hiện rõ ràng trên khuôn mặt của người em cao bồi, không báo trước, cậu ta bất ngờ rút súng từ thắt lưng, nhắm thẳng vào người có khả năng ngăn cản nhất là Tiểu Đào, trong khi tay còn lại túm chặt lấy cổ tay của Mizushidai.

— Nhưng không túm được.

Mặc dù Ô Vọng đang bị những ký ức liên tưởng ghê tởm làm cho mệt mỏi nhưng vẫn còn có Tiểu Đào ở đó.

Tiểu Đào, dù có vẻ yếu hơn khi ở cùng những kẻ như Ô Vọng và Phù Quang – những kẻ vốn không phải người, nhưng trong số các người chơi bình thường, cậu cũng thuộc dạng có thể nghênh ngang mà đi.

Viên đạn đó không những bị Tiểu Đào tránh được, mà trong chớp mắt còn bị cậu dùng lưỡi kiếm ánh huyết xuyên qua, đâm thẳng vào bức tường phía trên vai người cao bồi em.

“Tiểu... Tiểu Đào...” Người em cao bồi nghiến răng, nhưng không dám động đậy. Lưỡi kiếm ánh huyết kề sát cổ hắn, chỉ cần cử động một chút là có thể cảm nhận được cái chết từ việc mất máu ồ ạt.

“Nghe nói cậu tốt bụng đến mức khiến người ta phát điên, trong phó bản gặp ai cũng kéo lại... Thế nào, trước kia bị ‘An Hồn Khúc’ thọc cho một đao vẫn chưa khiến cậu từ bỏ tật xấu ngu ngốc đó sao?”

“...!” Chu Mạt đứng bên cạnh trợn to mắt, cảm giác trong lòng có một đống câu hỏi muốn bật ra, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp.

May mà người em cao bồi nói nhiều, giải đáp luôn câu hỏi mà Chu Mạt muốn biết nhất: “Nghe nói... lần đó cậu được nhóm lính đánh thuê Red Velvet khiêng ra khỏi phó bản.”

Hắn ta cười khẽ, giọng nói khiến người khác cảm thấy rất khó chịu: “Còn An Hồn Khúc đứng bên cạnh cười, nói ai bảo cậu tin hắn. Đến người ngu cũng biết không nên hợp tác với kẻ điên như hắn... Một người ngu như cậu, bị hắn đâm chết sớm thì đỡ phải chịu khổ.”

Cậu ta nhìn Tiểu Đào với ánh mắt đầy ác ý: “Có phải cậu giận đến mức muốn nổ phổi rồi không?”

“Đáng tiếc, An Hồn Khúc có cả một tổ chức Night Stalkers bảo vệ. Mỗi lần hắn vào hoặc ra khỏi phó bản, đều có người của Night Stalkers đón. Ngay cả ông chủ của nhóm Red Velvet cũng không dễ dàng ra tay báo thù cho cậu.”

“...” Tiểu Đào có vẻ im lặng trong giây lát, sau đó cậu nhanh chóng tỏ ra mất kiên nhẫn: “Tôi với cậu đâu có quen biết gì đâu, sao cứ cố nói chuyện cũ làm gì. Còn về thận và phổi của tôi, không cần cậu lo. Mau đưa anh trai sắp phát điên của cậu đi đi, muốn tìm Jack thì tự tìm, đừng lôi những người chơi vô tội vào….”

“Bùm!”

Ô Vọng giật mình, tai hơi động đậy, lập tức ngẩng đầu lên. Với thị lực vô cùng tốt, nó nhìn thấy rõ thú hai chân kia bóp nát thứ gì đó, kích hoạt một vụ nổ mạnh với trung tâm là hai anh em cao bồi.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội mang theo sức nóng và áp lực cuộn tới, sóng xung kích nhanh chóng vặn xoắn và phá hủy mọi thứ nó chạm tới.

Ô Vọng, vốn còn đang buồn nôn, lập tức bật dậy với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, ngoạm lấy Tiểu Đào. Khi lao về phía Chu Mạt, nó liếc thấy một tia sáng vàng lóe lên bên cạnh.

Thời gian đột nhiên ngừng lại, sau đó bắt đầu đảo ngược.