Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 13.2

« Chương Trước
Nó tự mình bước đi, rụt rè khảo sát lãnh thổ mới. Sau khi đi vài vòng quanh trụ kính, nó thèm thuồng nhìn vào đám bướm trong khay nuôi cấy

Có lẽ là vì cảm nhận được khí tức của đồng loại qua lớp kính nên những con bướm trong đĩa ngừng hành động vung chân loạn xạ đập kính, từ từ hạ cánh, đôi mắt kép lồi to bằng đầu Ô Vọng chăm chú nhìn nó, không hề động đậy.

Lớp kính bóng loáng bị đôi mắt kép đen lấp lánh phản chiếu thành một chiếc gương. Bụng Ô Vọng kêu lên một hồi mới nhận ra người đeo kính đen đứng giữa đám đông không biết từ lúc nào đã quay lại và đang nhìn chằm chằm vào nó.

Ô Vọng: “Gâu?”

Người đeo kính đen quay đầu đi, như thể chỉ liếc mắt qua, một lần nữa gia nhập cuộc trò chuyện: “Đến lượt tôi giới thiệu rồi à? Tôi tên là Mizushidai. Trước khi vào trò chơi, tôi là một nghiên cứu sinh tại trường y.”

“Anh có phải rất thích chó mèo không,” Chu Mạt nhìn hắn cười khì khì, “Vừa nãy thấy anh luôn quay đầu nhìn về phía anh Ngáo, trên điện thoại của anh còn treo móc khóa hình thỏ bông.”

Mizushidai khựng lại một chút, từ từ bỏ điện thoại cùng móc khóa thỏ bông vào túi, giữ im lặng để duy trì hình tượng cool guy của mình.

Chu Mạt không cảm thấy ngại tí nào, nhân lúc Tiểu Đào đang đối đầu gay gắt với đôi cao bồi, nhóc dùng khuỷu tay thúc Mizushidai: “Anh là người mới sao? Không giống lắm nhỉ, hai cao bồi vừa nãy nhìn anh có vẻ rất kính trọng. Vậy anh có thể nói rõ hơn một chút về danh sách truy nã không?”

Nhóc và Mizushidai vừa mới quen, có thể tự nhiên thân quen như vậy hoàn toàn là vì khí chất học thuật trên người Mizushidai trông giống hệt như học thần trong lớp của nhóc, cảm giác rất gần gũi.

“……” Mizushidai có vẻ chưa bao giờ bị ai thúc như vậy, sắc mặt lộ rõ vẻ ngẩn ngơ, sau đó nhíu mày nhìn về phía sau Chu Mạt.

Ánh mắt của hắn lần lượt lướt qua Tiểu Đào, Phù Quang, và Chu Mạt, cuối cùng nhìn xuống Ô Vọng không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên người hắn, cuối cùng thở dài, mở miệng: “Cậu còn muốn biết thêm gì về danh sách truy nã?”

Chu Mạt háo hức tám chuyện, hoàn toàn quên mất mình còn đang bị cái debuff đồng hóa nguy hiểm: “Ví dụ như… ai là người đứng đầu cái danh sách truy nã này?”

Mizushidai dừng lại một chút: “Tổng cộng có ba người.”

“Ba người?!” Chu Mạt ngạc nhiên, “Đều đồng hạng đầu tiên sao?”

Mizushidai: “…… Không biết có tính là đồng hạng đầu tiên không. Danh sách truy nã của Con Thuyền Cô Độc khá đặc biệt, chia thành hai phần. Một phần thường trú, một phần thường xuyên thay đổi.”

“Danh sách thay đổi thường xuyên được cập nhật, có người tháng trước còn nằm trong danh sách, tháng sau đã không còn. Thứ hạng cũng thường xuyên thay đổi, không ổn định.”

“Còn phần thường trú… chỉ có ba người, thứ hạng không phân trước sau.”

Ô Vọng không kiên nhẫn quất đuôi vào Mizushidai đang dừng lại, làm lơ Phù Quang đang cách đó không xa “Đã quen biết lâu như vậy, Cassie chưa bao giờ làm vậy với tôi” mất mát thở dài, nó thúc giục gâu một tiếng.

Mizushidai động tay, dường như định sờ lên đôi tai nhọn của Ô Vọng vì đang chú ý nghe mà dựng thẳng tắp nhưng cuối cùng vẫn lịch sự kiềm chế lại: “Trong ba người này, chỉ có một người có tên thật, hai người còn lại chỉ có bí danh.”

“Người có tên thật gọi là Mạc Đa còn hai người chỉ có bí danh, một người bị danh sách truy nã gọi là ‘Khách nhập cư trái phép’, người còn lại gọi là ‘An Hồn Khúc’.”

“Wow, nghe có vẻ rất ngầu”—câu này mặc dù không được nói ra nhưng hoàn toàn hiện rõ trên mặt Chu Mạt—“Có thông tin chi tiết nào về họ không?”

Mizushidai bị hai đôi mắt lớn nhỏ đồng thời nhìn chằm chằm: “…Mạc Đa không có. Danh sách truy nã chỉ công bố rằng, kỹ năng của hắn là [Gác Chuông ].”

“Về An Hồn Khúc thì có nhiều thông tin hơn một chút nhưng không phải do danh sách truy nã công bố, mà là do người chơi điều tra ra.”

“Nghe nói hiện tại hắn thuộc tổ chức ‘Night Stalkers’, tổ chức đó có thể có người—hoặc có đạo cụ có khả năng là ẩn giấu thông tin cá nhân.”

“Night Stalkers… nghe quen quá…” Chu Mạt lẩm bẩm vài lần, đột nhiên nhớ ra, “Đó không phải là tổ chức của ‘Jack’ mà anh Tiểu Đào nhắc đến sao?! Chính là người đem xác sống của mình vứt lung tung ấy! Trước đó cặp xác sống nam nữ kia còn tấn công chúng ta đó! Phải không, anh Ngáo!”

Ô Vọng nể mặt đứa nhóc mà gâu một tiếng, cặp đôi cao bồi vốn đang đấu khẩu cùng Tiểu Đào liền quay đầu nhìn lại: “Jack? Pháp sư vong linh kia? Các cậu đã thấy hắn điều khiển xác sống sao? Ở đâu!”

Cao bồi B lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chúng tôi đến đây là vì nghe nói có thể có thành viên của Night Stalkers ở đây—tất cả mọi người trong Night Stalkers đều là tội phạm truy nã, nếu có thể bắt được Jack, có thể nhận được ba đạo cụ trực tiếp qua cửa—ah!”

Cùng với tiếng kêu đau, em trai bị anh trai bực bội đá văng ra ngoài, lưng va vào bàn thí nghiệm, mất một phút mới có thể đứng dậy:“Anh—chết tiệt, thuốc giải phóng chậm lại không có hiệu quả rồi.”

Hắn chỉ nhíu mày, không hề tức giận, chỉ kéo anh trai vừa giận dữ đá hắn vào một phòng nhỏ cạnh phòng thí nghiệm, sau khi vào trong liền khóa trái cửa lại.

“……” Chu Mạt nhìn mà ngẩn cả người, lẩm bẩm, “Đây là… làm gì vậy?”

Mizushidai đẩy gọng kính: “Cậu không phải cảm nhận rồi sao? Đồng hóa sẽ ảnh hưởng đến con người thế nào.”

“Đồng hóa thiên đường thì tương đối nhẹ nhàng, cơ bản là cái chết không đau đớn. Đồng hóa địa ngục sẽ khiến người ta luôn trong trạng thái tức giận, cần phải dùng đạo cụ để giảm bớt.”

Ánh mắt của Mizushidai lại lướt qua bốn người gần như không có vết thương nào có chút không biết nói gì “…… Nhưng nhìn các cậu có vẻ không cần sự giúp đỡ từ đạo cụ. Đặc biệt vị này, Tiểu Đào, dám sử dụng cả thẻ đạo cụ ma cà rồng bên cạnh đồng đội, tôi cũng mới thấy lần đầu.”

Chu Mạt: “?? Ý gì?”

Mizushidai: “Như tên gọi, sử dụng thẻ đạo cụ này sẽ tạo ra cơn khát máu mạnh mẽ—hoặc nói cách khác, bản năng.”

Mizushidai nhìn Tiểu Đào một cách sâu xa: “Xúc động có thể kìm nén nhưng bản năng thì không thể. Giống như hô hấp, khi sử dụng thẻ hút máu, người sử dụng sẽ không ý thức được hành vi này có gì là không đúng .”

“Loại đạo cụ này thường được dùng như ‘ thẻ thông quan ’, đến khi cùng đường mới dùng một thẻ, chờ quái vật đối diện ngã xuống, phía đồng đội mình cũng không còn ai có thể sống sót ra ngoài.”

“ Chỉ là ý chí mạnh một chút thôi,” Tiểu Đào có vẻ không muốn nói về đề tài này, thậm chí còn chủ động khơi mào một lần nữa chủ đề mà chính mình hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, “Cậu tiếp tục nói về danh sách truy nã đi.”

“Ừ.” Mizushidai mang cũng không có ý tiếp tục, cảm xúc cửa hắn vẫn cứ nhàn nhạt, như bèo trôi theo nước chảy, “Nói đến đâu rồi? À, An Hồn Khúc.”

“Cho tới nay chỉ có 2 thông tin về hắn ta được công khai. Ngoài thông tin hắn có liên kết với Night Stalkers thì thông tin còn lại là mỗi năm hắn đều sẽ đi oanh tạc trò chơi Con Thuyền Cô Độc một lần”.

“Oanh tạc trò chơi?” Chu Mạt đang ở trong lòng thắc mắc chuyện này làm như thế nào, “Ngầu dữ!”

Ô Vọng lấy móng vỗ vào chân Chu Mạt, kêu nhóc ta đừng có mà đắm chìm trong những ảo tưởng trên trời nữa, đồng thời thúc giục Mizushidai tiếp tục nói cho xong.

Chu Mạt bị vỗ tỉnh lại: “À à, anh Mizushidai, anh nói tiếp đi, còn cái gì nhỉ, còn ai nhỉ? Khách nhập cư trái phép?”

“Hắn cũng không có thông tin cụ thể nào.” Mizushidai từ từ nói, “Chỉ là giữa những người chơi với nhau có lưu truyền tin đồn, nói hắn không phải người do trò chơi cưỡng chế gia nhập mà là người chủ động lẻn vào. Nên bảng truy nã mới gọi hắn là ‘Khách nhập cư trái phép’.”

Chu Mạt: “?”

Chu Mạt: “ Chắc có bệnh rồi, có người bình thường nào lại đi gia nhập trái phép vào cái trò chơi tệ hại này đâu chứ?”
« Chương Trước