Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 12.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“—Hắt xì!”

Trước cổng Vườn địa đàng.

Phù Quang hắt xì một cái không quá mạnh, hắn nhíu mày, chạm vào đầu mũi.

Ai đang nhớ hắn vậy nhỉ?

“Trước đây không phải anh nói là trên tay chỉ có hai lá bùa ẩn thân và đã dùng bùa ẩn thân để tránh bị quái vật truy đuổi rồi sao?”

Tiểu Đào đứng không xa không gần, giọng điệu có phần mệt mỏi: “Sao giờ lại đột nhiên bảo là ‘tôi có cách đưa các cậu vào được Vườn địa đàng’ hả?”

Đối mặt với quái vật và cạm bẫy trong ngục tối, Tiểu Đào luôn thích sự sát ý và tử cục công khai rõ ràng chứ không chịu nổi kiểu hành động mập mờ như Phù Quang: “Rõ ràng là tôi có vấn đề nhưng lại không động thủ, để các cậu phải thấp thỏm lo lắng.”

Nhưng Phù Quang chẳng định hợp tác chút nào: “Đúng là chỉ còn hai lá bùa nhưng những vật có tác dụng ẩn thân thì không chỉ có mỗi bùa thôi đâu.”

Tiểu Đào bực mình: “Anh trước đó còn nói…”

... Thôi, không có nghĩa lý gì.

Tên này mặt dày như vậy, chỉ e nếu bị vạch trần mâu thuẫn trong lời nói chắc sẽ lại cười trừ y như lúc lừa Chu Mạt vậy.

Phù Quang còn có mặt mũi nở một nụ cười khổ đầy bất lực: “Tôi chỉ là thấy tình hình của Chu Mạt lúc đó nguy cấp, muốn giúp mọi người hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn. Nếu cậu không tin…”

Hắn dứt khoát nói: “Vậy tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”

Vậy thì cứ không tin nữa thôi.

Phù Quang bước những bước dài như thể đang dạo chơi trong công viên, thản nhiên đi vào bên trong Vườn Địa Đàng.

Hai thiên thần trông cửa hai bên có dáng vẻ như ba chiếc lốp xe lớn chồng lên nhau dù có đầy mắt trên khắp cơ thể nhưng như bị mù chẳng có phản ứng gì.

“...” Tiểu Đào hít sâu một hơi dẫn Chu Mạt theo sau Phù Quang.

Trên đường đi, Chu Mạt kéo nhẹ áo cậu, hạ giọng thì thầm: “Anh, có phải chúng ta không nên lúc nào cũng đối đầu với Phù Quang không? Lỡ chọc giận hắn, người chịu thiệt chẳng phải là chúng ta à?”

Tiểu Đào trợn mắt không nói nên lời, cũng không tiện nói thẳng trước mặt Phù Quang rằng cậu vẫn còn đồ phòng thân.

Chỉ là, thứ đó chỉ giúp tránh khỏi cái chết trong vòng mười phút, đối đầu chính diện thì dễ dàng nắm bắt thời cơ sử dụng hơn, còn như Phù Quang không ai biết được hắn sẽ ra tay khi nào, khó mà đề phòng kịp.

May thay, Chu Mạt không đợi câu trả lời bởi sự chú ý của cậu nhóc đã bị những quả “táo phát sáng” treo cao trong Vườn Địa Đàng thu hút: “—Anh nhìn kìa! Chúng… đâu phải táo, mà là đầu lâu!”

Hình dạng của những chiếc đầu lâu hoàn toàn khác xa so với táo. Lúc đầu họ nhìn nhầm là do đứng xa quá, cộng thêm những “quả táo” phát sáng chói lòa như đèn pha nên từ xa chỉ thấy chúng tròn trịa mà không rõ hình thù.

Thực ra, đó là những chiếc đầu lâu đã bị bướm đẻ trứng vào bên trong, hút hết dưỡng chất, dần dần trở nên mềm mại, biến thành một lớp màng trong suốt, ấu trùng trưởng thành và phát sáng từ từ phồng lên tròn xoe, cuối cùng phá kén mà ra...

Chu Mạt không chịu nổi, suýt nữa nôn hết cả mật xanh mật vàng..

So với cậu nhóc, Tiểu Đào đã có kinh nghiệm nên điềm tĩnh hơn nhiều, còn tiếp tục bắt bẻ Phù Quang: “Lúc đầu, anh đã đứng dưới cây táo này chắc chắn đã thấy những thứ này là gì. Vậy sao khi tôi hỏi có biết gì về manh mối không, anh lại bảo không biết?”

Phù Quang khẽ nhướng mày, cố nặn ra vẻ ngây thơ vô tội: “Trước đây không nói là vì chưa biết được nhân phẩm của các cậu, tôi sợ nếu tôi mất giá trị lợi dụng sẽ bị gϊếŧ và cướp đồ. Giờ chắc chắn các cậu không có ác ý tôi mới chủ động giúp… Tất cả đều là thiện chí, sao cậu lại cứ…”

“Rầm!”

“Rầm—”

Có lẽ ngay cả phó bản cũng không chịu nổi lời dối trá của hắn, tiếng nổ lớn như máy xúc phá nhà vang lên từ tầng dưới.

Toàn bộ nền nhà rung lên ầm ầm khiến Chu Mạt hoảng hốt vỗ cánh bay vυ"t lên suýt đâm vào trần nhà: “—Ôi trời, em biết bay rồi!”

Tiểu Đào: “...”

Tiểu Đào: “Đây có phải là trọng điểm không??”

Anh Ngáo lại làm gì nữa vậy! Sao gây ra tiếng động như sắp phá cả phó bản thế này?

Tiểu Đào không thể bận tâm việc thử thăm dò Phù Quang nữa, vội giật lấy một “quả táo”, ghìm cảm giác buồn nôn ôm nó vào tay, đá Chu Mạt một cái: “Mau xuống dưới tìm anh Ngáo! Động tĩnh lớn thế này, chưa chắc anh ấy chịu nổi đâu!”

“Không sao, không sao,” Chu Mạt vừa phát hiện ra khả năng mới của mình, lập tức duỗi tay nói với hai anh của mình, “Nắm tay em, em sẽ đưa mọi người bay xuống dưới, đến lúc đó anh Tiểu Đào có thể nhặt anh Ngáo lên, chúng ta sẽ thẳng tiến xuống địa ngục, tìm bữa ăn cho thiên thần nhỏ anh đã nhận nuôi!”

Từ chỗ cái gì cũng la hét sợ hãi đến có thể chủ động dẫn đường, quả là Chu Mạt đã tiến bộ không ít.

Ba người không nói thêm lời nào, trực tiếp bay về tầng mà Ô Vọng đang ở, rồi—

Tiểu Đào: "......"

Tiểu Đào nói: "Tốt hơn hết chúng ta cứ đi bộ thôi."

Ô Vọng vẫn nằm ườn trong khay nuôi cấy, ngáp một cái chán nản, bướm bên ngoài gần như đã đánh nhau nát hết. Phía trên bệ đỡ đã bị bầy bướm bay kín chiếm giữ, ngược lại, mặt đất trở nên rộng rãi hơn, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ có bướm rơi từ trên cao xuống.

Mọi người cúi người, vội vã đi như đang chạy trốn khỏi đám cháy, tiện tay ôm lấy hộp kính, mang theo Ô Vọng bên trong lao nhanh về phía con đường ánh sáng dẫn thẳng xuống địa ngục. Tuy nhiên, mới đi được nửa đường thì...

“Mẹ nó, con đường ánh sáng đó bị lũ bướm lấp đầy rồi!” Chu Mạt đã không đếm nổi bao nhiêu lần mình đã thốt ra câu này trong vài ngày qua, “Giờ làm sao đây?!”

Phù Quang vẫn giữ phong thái điềm nhiên như thể "Tình huống nguy cấp chẳng hề liên quan gì đến ta, ta chỉ đến để trải nghiệm trò chơi trốn thoát khỏi mật thất”. Lúc này, hắn như cảm thấy buồn cười liếc Chu Mạt nói: “Nếu không đi thẳng được, sao không đổi tuyến? Trên bảng có chi tiết bản đồ các đường ánh sáng mà.”

“Chỉ trong một đêm, làm sao em nhớ hết mọi tuyến đường được chứ!” Chu Mạt gần như tuyệt vọng, “Các anh có phải đang đánh giá em quá cao không?!”

“Đừng làm ồn, đường gần nhất là...” Tiểu Đào dùng một tay mò mẫm tờ bảng, “Rẽ trái, theo tôi!”

Cả nhóm tăng tốc độ. Trong khi đó, Ô Vọng nằm trong khay nuôi cấy bị lắc lư, cảm thấy khá dễ chịu. Tuy nhiên, chưa kịp nhắm mắt tận hưởng, cảm giác rơi tự do đột ngột ập đến.

“Mẹ nó, mẹ nó, suýt nữa quên mất, phải đi qua khu vực tối! Cái túi da đâu rồi, cái túi da đâu?! Đừng nói là để quên ở bệ đỡ phòng trên rồi nhé?!”

“Trong khay nuôi cấy! Anh Ngáo đang bọc nó mà!”

Ba tên hai chân không nói không rằng, mở nắp khay nuôi cấy, từng người một chen vào trong, chen chúc đến mức khiến Ô Vọng – con chó lông dài với một con bướm đậu trên lông – luống cuống tránh né, chủ yếu là tránh khỏi tay của của tên thú hai chân kia.

Lần trước, dù đã có Tiểu Đào chắn giữa, tên đó còn dám sờ vào cái đuôi của nó. Lần này nếu chen chúc gần nhau thì chẳng táy máy thêm lần nữa?

Chó có lông dài chẳng lẽ sinh ra chỉ để người ta vuốt ve sao?

Chó lắc đầu phản đối.

Ngay trước khi rơi vào khu vực tối, tất cả mọi người đã kịp chui vào túi da. Sau hơn ba mươi giây rơi tự do, cả bọn đập mạnh xuống một bề mặt dường như đầy những vật thể, khiến hàng loạt tiếng vỡ thủy tinh vang lên, kèm theo những tiếng chửi thề quen thuộc bằng tiếng Anh:

“Oh my gosh!!”

“What the fuck?!”

Chu Mạt giật mình, phấn khích như một người học tiếng Anh kém cuối cùng cũng hiểu được vài câu: “Hai câu này em hiểu nè!! Là ‘ôi trời ơi’ và ‘chuyện quái gì xảy ra vậy!’”

Ba người một chó: "......"

“Người Hoa?”

Một giọng nói thứ ba vang lên trước khi Tiểu Đào kịp mở miệng chế nhạo. So với hai người kia, giọng điệu của kẻ này rất bình thản, không chút cảm xúc nhưng có pha chút vụng về đặc trưng của người nước ngoài khi nói tiếng Trung: “Các người cũng là người chơi?”

Có tiếng gõ vào khay nuôi cấy từ bên ngoài: “Các người đang làm gì trong khay nuôi cấy của quái vật vậy? Mau ra ngoài đi.”

Chu Mạt đã lâu không gặp đồng loại mới, nghe vậy phấn khích định lao ra ngoài ngay.

Vừa ló đầu ra khỏi vỏ bọc, cậu đã bị Tiểu Đào tóm lại: “Vội cái gì? Làm một câu đố nhanh cái đã.”

"....??" Chu Mạt cảm thấy anh Tiểu Đào của mình có vấn đề, "Lúc này mà còn làm câu đố nhanh cái gì chứ?!"

Ô Vọng ngẩng đầu lên, sủa một tiếng, đôi mắt màu lam u ám nhìn ra bên ngoài, mũi khẽ hít hít, đuôi khẽ động.

Chu Mạt lập tức bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cái đuôi đang ngoe nguẩy của Ô Vọng: “Anh, ngài nói đi.”

“Câu đố như thế này —” Tiểu Đào chậm rãi xoa chiếc đồng hồ bỏ túi và nói, “Biết rằng trong phó bản còn lại 6 người chơi.”

“Trong đĩa nuôi cấy có bốn người, bên ngoài có ba người.”

“Hỏi, ai là người thừa ra?”
« Chương TrướcChương Tiếp »