Chương 11

Trước khi hai sự kiện ngẫu nhiên cuối cùng xuất hiện, mọi người đều nghĩ rằng dù có tệ đến đâu thì cũng chỉ là Raphael không xuất hiện.

Nhưng sau khi hai sự kiện ngẫu nhiên này xuất hiện, tất cả mới nhận ra.

Khi một người xui đến mức tận cùng thì ngay cả sự kiện bảo đảm cũng sẽ gặp lỗi.

Ô Vọng đang hả hê ở bên ngoài thì ba người trong hộp pha lê hộp nghe thấy tiếng sấm BGM rền vang ngoài kia từ đơn âm chuyển thành song âm: "..."

... Làm sao có thể gặp phải chuyện như thế này chứ.

Sao có người... có thể xui xẻo đến mức này cơ chứ.

Chỉ thiếu Raphael trong chuỗi sự kiện ngẫu nhiên, nếu không xuất hiện thì thôi đi, thế nào mà ... Remiel thứ hai lại xuất hiện rồi??

"..." Chu Mạt mặt mày nhợt nhạt, lần này không phải vì đồng hóa mà vì bị xui xẻo của Ô Vọng làm cho choáng váng: "Em nghĩ... Trước mặt anh Ngáo, ai cũng có thể tự xưng là "người may mắn" mất... Không phải, thế này thì phải làm sao bây giờ? Đừng có nói sau này lại xuất hiện thêm Remiel thứ ba, Remiel thứ tư nữa đấy??"

"..." Tiểu Đào im lặng vài phút, một lúc sau mới khó khăn mở miệng "Tôi cũng lần đầu biết, sự kiện ngẫu nhiên còn có thể lặp lại được như vậy."

Bên ngoài pha lê hộp, thủy triều vẫn tiếp tục dâng lên rút xuống. Mỗi lần dâng, hai người lại cảm thấy tâm lạnh hơn một chút.

Nỗi lo của họ hoàn toàn không phải dư thừa, chỉ trong chục phút ngắn ngủi, tiếng BGM bên ngoài đã chuyển từ song âm thành đa âm.

Dù mọi quái vật đều bị Ô Vọng thu hút nhưng khi làn sóng quái vật lướt qua họ vẫn thường xuyên đυ.ng vào pha lê hộp, đá ba người qua lại như đang đá bóng.

Trong tình cảnh thảm hại này, Phù Quang vẫn nhàn nhã như thể đang ngồi xe điện đυ.ng, chân dài thoải mái duỗi ra, tay thì gõ gõ lên pha lê hộp, suy tư: "Các cậu không thấy cái hộp này rất kỳ lạ sao?"

Chu Mạt: "..."

Em chỉ thấy anh kỳ lạ thôi.

Dường như câu chửi thầm này bị nghe thấy, Phù Quang bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào nhóc, cười khó hiểu: "Không ngờ có thể kiên cố đến mức bị quái vật đυ.ng mãi mà vẫn chẳng hề hấn gì."

"Màng bên ngoài hộp cũng có gì đó không đúng lắm. Phía bên phải tấm màng kéo dài, cuối còn có dây thắt giống như có thể bao kín cả đáy hộp."

Ngữ điệu của Phù Quang luôn từ tốn, còn cố tình giảm tốc độ nói càng thêm phần dẫn dắt, khiến Chu Mạt bất giác suy nghĩ theo: "Bao kín cả đáy hộp... Vậy chẳng phải pha lê hộp này sẽ tối đen? Trên thiên đường làm ra thứ này để làm gì? Đừng nói đây là túi ngủ... của thiên sứ?"

Thật quá hoang đường rồi, mấy thiên sứ này là Bạch Tuyết chắc, còn ngủ trong quan tài pha lê?

Phù Quang bất đắc dĩ thở dài như một thầy giáo không thể thông cảm nổi với học trò nói mãi không hiểu: "Thế cậu nghĩ thiên sứ tự mình nằm vào trong pha lê hộp rồi buộc dây vải lại kiểu gì?"

Chu Mạt sững lại nửa giây, bỗng hiểu ra: "——Vậy nên hộp pha lê này không phải để thiên sứ dùng nghỉ ngơi mà là để giam giữ thiên sứ!"

Chu Mạt suy nghĩ thông suốt: "Thảo nào cái hộp này lại chắc chắn đến vậy! Là để ngăn thiên sứ bị nhốt bên trong trốn thoát! Còn nữa, hộp này nhìn kín như thế nhưng vẫn có thể không khí chảy vào... Đây là sợ thiên sứ ngạt chết sao?"

Nói đến đây, Chu Mạt lại bối rối: "Thiên sứ cũng cần thở sao?"

"..." Phù Quang mỉm cười trìu mến như đang nhìn một đứa ngốc. Hắn khẽ mở miệng, chuẩn bị nói gì đó nhưng ngay lúc ấy, bên ngoài pha lê hộp bỗng vang lên một chuỗi âm thanh rì rầm.

"..." Phù Quang ngừng lại, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Chu Mạt tinh thần chấn động: "‘Sự kiện ngẫu nhiên · Raphael, xuất hiện kèm theo âm thanh thì thầm. Có thể chữa lành mọi vết thương chí mạng, giải trừ ảo giác thôi miên của Gabriel’ —— Cuối cùng anh Ngáo cũng lôi được Raphael ra rồi!"

Chu Mạt kích động đến mức suýt khóc, quay đầu định kéo Tiểu Đào hò hét vài tiếng nhưng lại thấy trong đôi mắt màu hổ phách của Tiểu Đào có một con quái vật kinh khủng.

Con quái vật đó có khuôn mặt của nhóc, cầu mắt phồng lên dị dạng.

Hai con mắt lớn đầy những đôi mắt kép nhỏ hình lục giác quay cuồng dưới mi mắt mỏng manh như sắp nứt toác, khóe mắt nứt ra một đường dài vì không chứa nổi tròng mắt quá to.

Trước đó Tiểu Đào còn thắc mắc vì sao nước mắt của Chu Mạt lại mang sắc đỏ nhàn nhạt, giờ đã biết lý do.

"..." Chu Mạt trợn tròn mắt không thốt lên lời.

Con quái vật trong mắt Tiểu Đào cũng trợn to đôi mắt ghê rợn, cặp cánh đầy mắt sau lưng bị ép cong bởi hộp pha lê.

Tất cả âm thanh rì rầm cùng tiếng sấm và tiếng lửa cháy biến mất.

Thay vào đó, là tiếng cánh vỗ ồn ào chấn động đến điếc tai của lũ sâu bướm ngoài hộp pha lê cùng hình bóng dần dần chuyển từ hình người thon dài sang hình bóng cồng kềnh của trùng bọ.

Máu trong người Chu Mạt trong nháy mắt chảy ngược, trong đầu cậu thoáng hiện lên những lời nhắc nhở của Phù Quang —— hộp pha lê thông khí, chắc chắn đến mức có thể nhốt thiên sứ... Cái hộp này, không phải vốn là để nhốt sinh vật thí nghiệm đấy chứ? Thảo nào nó thông khí được!

Thiên sứ không cần hô hấp nhưng sâu bướm thì cần oxy!

Hai bàn tay gần như đồng thời đặt lên vai Chu Mạt. Tiểu Đào nói: "Không thể chần chừ nữa, nhóc phải lập tức rời khỏi phó bản ngay!"

Phù Quang: "Chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ở Vườn Địa Đàng sau đó tìm cách chữa trị cho cậu."

"——?!" Tiểu Đào kinh ngạc nhìn lại.

Tên này rõ ràng lúc trước còn hối thúc Tiểu Đào rời khỏi phó bản nhanh, sao giờ lại thay đổi ý định?

"Ầm!"

Ngoài pha lê hộp vang lên tiếng va chạm lớn, thứ gì đó có kích thước khổng lồ bị đánh văng ra đυ.ng vào hộp nuôi cấy.

Ba người trong hộp nuôi cấy lắc lư vài cái.

Phù Quang phớt lờ ánh mắt đầy tức giận của Tiểu Đào, thúc giục một cách rất tự nhiên : "Raphael và Sahaqiel đang đánh nhau, còn không nhanh chóng lẻn vào vườn địa đàng sao?"

Ánh mắt Tiểu Đào lập tức nghiêm khắc quét về phía Chu Mạt, mang theo ý cảnh cáo, cậu lại hô lớn một tiếng: "Chu Mạt!"

“……” Chu Mạt nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, hít sâu vài lần, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, “Xúc xắc không phải nói em là "Người may mắn’ sao? Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Đi thôi, anh Ngáo đã rất vất vả giúp chúng ta đánh lạc hướng kẻ thù, không thể lãng phí công sức của anh ấy, chúng ta đi vườn địa đàng!”

Đồng đội biến thành quái vật Ô Vọng không thấy nhưng nó lại thấy rõ ràng con quái chim đang đuổi theo nó đã biến thành một con bướm khổng lồ.

Thật khó nói giữa người chim dị dạng và bướm khổng lồ thứ nào kinh khủng hơn, Ô Vọng theo bản năng phanh gấp. Khi đứng ở rìa của nền cao nhìn lại, nó tình cờ thấy một con bướm mập mạp đang dùng chân trước đè lên lưng của một con khác, rồi đập mạnh nó lên tấm màng phủ trên hộp pha lê.

Ô Vọng: “…”

Lần đầu tiên trong đời chó, nó thấy bướm đánh nhau bằng cách nhân cách hóa như thế.

Những con bướm vốn truy đuổi theo nó dường như cũng bị trận chiến kinh thiên này thu hút sự chú ý. Dù nó đã dừng lại cũng không có con nào lao tới. Ô Vọng thử đi vài bước rồi dứt khoát nằm sấp xuống, vắt chéo chân trước một cách đoan trang và bắt đầu ung dung vây xem trận đô vật đặc sắc này.

Thị lực nhạy bén của nó giống như một chiếc máy quay tự động chậm lại, mọi chi tiết trong cuộc chiến giữa các con bướm đều được nắm bắt một cách chi tiết.

Đám bướm này toàn thân trắng toát, trên đôi cánh có con mắt với hình thù khác nhau. Lông tơ dày đặc phủ kín bụng và lưng mập mạp của chúng, mỗi khi vỗ cánh lại rơi xuống một lượng lớn phấn.

Nếu không phải vì những đặc điểm côn trùng của bướm – như mắt kép, chân, râu và cái bụng từng đốt từng đốt như giòi, thì cảnh tượng tuyết trắng bay khắp trời này có lẽ sẽ trông thật đẹp đẽ và huyền ảo.

Lớp phấn rơi xuống như tuyết, không thể tránh khỏi việc rơi lên người chú chó.

Ô Vọng hắt xì một cái, chợt nhận ra trong cuộc đại chiến của đám bướm trước mặt dường như xuất hiện hình bóng mờ ảo của thiên sứ. Nhưng khi một con bướm khác rung cánh làm rơi thêm một lớp phấn hình bóng ấy lập tức biến mất.

“Ử?”

Thú vị thật.

Ô Vọng khẽ nheo đôi mắt u lam, trông có vẻ sâu lắng và điềm tĩnh:

Lại khiến nó cảm thấy đói bụng rồi.