Chương 10.2

Hàng mi nhạt màu của hắn khẽ rung, đôi mắt từ từ mở ra, vẻ ngơ ngác trên mặt khiến hắn trông có vẻ mong manh hơn: "Đây là... chuyện gì vậy? Chúng ta sao lại ở chỗ này vậy?"

Ô Vọng đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngay lập tức mở to mắt, cảnh giác dùng chân kéo cái đuôi vào lòng.

"……" Tiểu Đào thực sự không hiểu nổi tại sao người này lại thích diễn kịch đến vậy, đã thế diễn còn chẳng có tâm, cứ như sợ người khác không biết hắn có ý đồ riêng.

Chu Mạt cười gượng hòa giải: "Anh còn nhớ cái bảng đó không? Chúng ta đυ.ng phải Gabriel ru ngủ rồi. Em vừa rơi vào ảo giác, còn gặp ác mộng rất kinh khủng, không biết anh có ——"

"Thế ư? Giấc mơ của tôi lại khá đẹp đấy." Phù Quang vừa nói, đôi mắt màu mật ong của hắn khẽ nheo lại đầy vẻ thích thú, thậm chí có chút luyến tiếc và buồn bã: "Tôi gần như không muốn tỉnh lại nữa."

"……" Đúng là nói chuyện không hợp nhau nửa câu cũng là nhiều, Chu Mạt nói, "…… Chúng ta vẫn nên nghĩ cách ra ngoài thì hơn."

Cái hộp kính mà bọn họ đang ở tuy đã bị đóng lại nhưng dường như không bị phong kín hoàn toàn. Bọn họ ở trong này lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện tình trạng thiếu ôxy.

Xung quanh và phía trên hộp đều bị màng che phủ kín, họ chỉ có thể nhìn qua tấm kính dưới đáy để thấy mặt đất đang di chuyển liên tục.

Tiểu Đào gõ gõ vào vách hộp: "Tôi đã thử trước khi mọi người tỉnh lại. Vật liệu làm cái hộp này còn cứng hơn cả tường trong phòng, ngay cả anh Ngáo cũng chưa chắc phá được. Dù có phá được, chúng ta cũng phải cân nhắc làm sao để đối phó với đám quái vật bên ngoài."

Cậu mở chiếc đồng hồ bỏ túi ra chiếu hình ảnh lên: "Chín giờ lẻ một phút. Bây giờ là lúc thiên sứ ở khu Israfel và khu Nisroch thay phiên nhau làm lễ ca tụng."

Như để xác nhận lời của cậu, gần như ngay sau đó, bên ngoài hộp kính vang lên tiếng vỗ cánh ầm ĩ và hỗn loạn.

Trên mặt đất nhẵn bóng phản chiếu những cái bóng bị kéo dài và vặn vẹo, một số bóng gần như lướt sát vào hộp khiến mọi người kinh hồn táng đảm, luôn cảm thấy rằng ngay giây sau sẽ có một con quái ngẩng đâu, nghển cổ nhìn vào trong hộp qua lớp kính trong suốt.

"Sao em cảm thấy chúng ta giống như món ăn bị nhét vào hộp cơm thủy tinh vậy?" Chu Mạt cười khổ, "Nếu có ai đó mở nắp bây giờ—— á !"

Cậu nhóc đột nhiên phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều, từ lúc bắt đầu hôn mê cậu nhóc đã không ngừng toát mồ hôi. Chu Mạt cong lưng, hai khối u trên lưng càng lúc càng lớn, làm căng chặt áo khiến đường chỉ bị đứt tung và chỉ năm sáu giây sau chiếc áo bị xé toạc hoàn toàn và bung ra ngoài.

Nhưng họa vô đơn chí. Ô Vọng bỗng vểnh tai, trong tiếng vỗ cánh ồn ào, nó lại nghe thấy một loại âm thanh khác.

Tiếng sấm ẩn hiện cùng âm thanh ù ù vọng về chậm rãi đến gần, Tiểu Đào đang nắm chặt tay đỡ Chu Mạt : "—— Là Uriel. Sao chúng ta lại gặp hai sự kiện ngẫu nhiên cùng lúc thế này??"

Như thể cảm thấy tình hình hiện tại vẫn chưa đủ tồi tệ, chỉ vài giây sau, tiếng lách tách của lửa cháy cũng từ phía sau nhóm người ập đến.

Dù đang chịu đựng nỗi đau do đồng hóa Chu Mạt cũng không khỏi tê dại: "Thiên sứ lửa, Metatron —— trò chơi chết tiệt này có phải nhầm lẫn tỷ lệ xuất hiện sự kiện ngẫu nhiên không vậy! Sao lại đồng thời xuất hiện ba sự kiện ngẫu nhiên ngay trước mặt chúng ta! Thế này cũng quá là đen——"

Lời phàn nàn bỗng ngưng bặt, cậu nhóc chợt nhận ra vấn đề.

Một cái hộp kính, nhỏ gọn, chỉ vỏn vẹn ba mét khối.

Mật độ xui xẻo bên trong thật sự vượt quá giới hạn, việc xuất hiện ba sự kiện ngẫu nhiên có thể nói là biểu hiện bình thường của tổ đội ba người xui xẻo nhất, chẳng có gì gọi là đỉnh cao cả.

Đến giờ mới chỉ có ba sự kiện ngẫu nhiên xuất hiện có lẽ còn là nhờ dòng máu may mắn của cậu phát huy.

"……" Đến cả da mặt dày như Phù Quang cũng im lặng vài giây. Sau đó, có lẽ vì tâm lý bù đắp, hắn hiếm hoi nói một câu đáng tin cậy:

"Các NPC xuất hiện trong sự kiện ngẫu nhiên đều là Tổng lãnh thiên thần, theo lý thuyết, những nhân vật cấp cao như vậy, với quyền hạn và địa vị chồng chéo, giữa họ sẽ tồn tại mâu thuẫn."

Chu Mạt dần hồi phục sau cơn đau do mọc cánh, cố gắng nhớ lại: "—— Đúng rồi! Em nhớ đã đọc ở đâu đó, trong số các Tổng lãnh thiên thần, Raphael dường như không ưa Sahaqiel, có thể lợi dụng điểm này không?"

Nhưng mà, trong các sự kiện ngẫu nhiên lại không có hai thiên sứ này... Vậy phải làm thế nào

"Rầm!"

"Rầm!"

Vách của hộp kính truyền đến tiếng đập mạnh của lòng bàn tay, các NPC bắt đầu sốt ruột đập vào hộp cơm tiện lợi.

Điều duy nhất khiến mọi người an tâm là cái hộp cơm này đủ chắc chắn, ba thiên sứ cùng tấn công mà nó vẫn còn nguyên vẹn.

Phù Quang trực tiếp nhét viên cúc áo đá quý bị bung ra vào khe vít của hộp kính, ngăn không cho NPC bên ngoài tận hưởng bữa ăn ngay khi mở nắp, sau đó hắn lại quay sang nhìn Chu Mạt: "Cậu đã bị đồng hóa đến mức này rồi còn không thoát khỏi phó bản sao?"

Chu Mạt lau mồ hôi lạnh trên trán: "Đạo cụ của em là đồ bị khóa, không thể chuyển nhượng cho mọi người được. Em sẽ cố gắng một chút nữa, xem có thể dùng đạo cụ này giúp gì không, nếu không được thì em sẽ rút."

"……" Tiểu Đào nhìn cậu nhóc với vẻ phức tạp. Đang định nói gì đó, khóe mắt cậu vô tình liếc thấy Ô Vọng: "—— Anh Ngáo, chờ đã!?"

Cái hộp kính mà Tiểu Đào vừa nhận xét là "khó", "ngay cả anh Ngáo cũng chưa chắc phá nổi", không biết từ lúc nào đã bị Ô Vọng cắn vỡ một góc. Tiểu Đào chỉ kịp giơ bàn tay Nhĩ Khang ra thì Ô Vọng đã lập tức chui qua cái lỗ, hân hoan lao ra thế giới rộng lớn .

Hộp kính đột ngột rơi xuống, nằm trên mặt đất.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy những thiên sứ đang vây quanh họ mang theo BGM* "vù" của mình đuổi về phía xa.

*BGM: Nhạc nền

"……"

Ba nhân loại nhìn nhau không nói nên lời.

Còn chưa ai kịp lên tiếng, tiếng BGM "phạch phạch" đã lao trở về.

Lần này còn có thêm một âm thanh sắc nhọn đến mức làm màng nhĩ của mọi người nhức buốt.

Dora - Tiểu Đào - emon một tay bịt tai lại, gương mặt lộ vẻ đau đớn, nhanh chóng phát nút bịt tai cho mọi người. Sau khi đeo nút bịt tai vào, cậu viết lên tường kính: 【Đó là Raguel.】

BGM đến thật hoành tráng, rồi lại rời đi cũng hoành tráng không kém.

Vài phút sau, âm thanh lại một lần nữa xuất hiện đến nhưng lần này có thêm một âm thanh mới.

"……" Chu Mạt nghe thấy âm thanh đó mà cảm thấy chết lặng: 【Lần này là Remiel.】

Mọi thứ diễn ra như một cuộc phiêu lưu với những vòng lặp vô tận hài hước.

BGM đến rồi đi, đi rồi lại đến. Khoảng chừng hai mươi phút sau, trên vách pha lê xuất hiện thêm vài dòng cảm thán râu ria:

【Anh Ngáo có thể lực thật tốt.】

【Đùa chứ, Husky sinh ra để kéo xe trượt tuyết, thể lực đương nhiên là tốt rồi!】

【Tôi chỉ muốn hỏi một chút, còn bao nhiêu sự kiện ngẫu nhiên chưa được kích hoạt? Sariel thì có rồi, còn Raphael đâu?? Chẳng lẽ hôm nay không có Raphael sao??】

【…… Chỉ còn hai sự kiện nữa thôi. Khả năng Raphael xuất hiện là 50%, hoặc thành công, hoặc thất bại.】

【…… Anh nghĩ anh Ngáo liệu có kích hoạt sự kiện Raphael không?】

【…… Tôi thấy khó đấy.】