Việc lạ hàng năm đều có chỉ là năm nay đặc biệt nhiều.
Chu Mạt cứng đờ đặt xúc xắc xuống, cẩn thận đánh giá mọi người, châm chước nói: “Em cũng không cảm thấy mình là con của vận mệnh, nếu không sao lại xui đến mức lúc làm bài tiếng Anh điền khuyết toàn sai... Nhưng mà thật sự nếu nói thì có thể gặp được các anh sau khi vào phó bản đúng là khá may mắn.”
Nhóc cũng không dám nói nhiều, sợ bị phê phán là khoe khoang. Lẩm bẩm chưa được bao lâu, nhóc đã chạm phải ánh mắt u uất của Ô Vọng.
“……” Ô Vọng ngậm cái bát, có chút u oán.
Đói quá. Vì sao cái bát lớn này còn chưa mọc ra nhiều đồ ăn hơn?
Chu Mạt: “……”
Vẫn như anh Ngáo vô lo vô nghĩ mới tốt, như vậy sẽ không bị tổn thương vì sự xui xẻo của mình mà đến cả đạo cụ vất vả mới lấy được cũng không thể dùng... Ừm, nghĩ như vậy, anh Ngáo đúng là khá xui xẻo.
Nhóc vội vàng lắc đầu, sám hối một giây vì suy nghĩ có phần không đúng này. Vừa định bước lên giúp Ô Vọng chiên tiểu ác ma đã bị Phù Quang chặn lại ngoài căn bếp di động: “Xin lỗi, lãnh địa cá nhân, không mở cửa với người ngoài.”
Chu Mạt: “?”
Ô Vọng cũng chẳng quan tâm ai cho nó ăn, chỉ cần có ăn là được. Nó vùi đầu vào bát cơm đầy trước mặt, rồi lại đem xúc xắc ồn ào kia đẩy về phía Chu Mạt.
Tiểu Đào xoa nhẹ mi tâm: “Dùng đi, Chu Mạt. Xúc xắc này với anh Ngáo mà nói thực sự là vô dụng. Đợi ra khỏi phó bản, tôi sẽ đến chỗ đấu giá mua cho nó một phiên bản không giới hạn.”
“Ồ...” Chu Mạt ngoan ngoãn ném xúc xắc. Khi chờ xúc xắc dừng lại, nhóc lại suy nghĩ linh tinh: “Vừa rồi xúc xắc nói ‘■■ vẫn luôn chăm sóc cậu’, rốt cuộc ai đang chăm sóc em vậy? Nữ thần may mắn sao?” Rồi lại nghĩ về những câu hỏi vớ vẩn: “—— ra kết quả rồi! Đây là... một chuỗi tọa độ?”
Xúc xắc bắt đầu quay vòng, hiển thị một chuỗi số, kết hợp với vị trí rơi xuống có thể tính ra họ cần đi 164 bước về hướng Đông và 790 bước về hướng Bắc là có thể tìm được thứ cần tìm.
Mọi người lập tức thu dọn đồ đạc, bắt đầu lên đường.
Ô Vọng ăn xong cơm, liếʍ miệng đi phía cuối sau nhóm người.
Đi chưa được bao lâu, tên hai chân đáng ghét kia lại tới kiếm chuyện: “Tôi không quen có người đi sau lưng tôi.”
Ô Vọng: “Gâu!”
Ta không quan tâm.
Phù Quang hứng thú: “Mi thật sự là chó sao? Làm gì có con chó nào thích đi sau lưng người chứ?”
Ô Vọng: “Gâu!”
Không cần ngươi lo.
Họ đi khá nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm được căn phòng mà xúc xắc chỉ dẫn. Khi mở cửa nhảy vào, xúc xắc tự động tiêu hủy, Ô Vọng nhanh chóng cắn lấy bữa tiệc buffet mới.
Bữa tiệc buffet mới không ngon bằng đồ của tên hai chân thiếu tay làm. Miếng thịt vừa vào miệng đã hóa thành năng lượng không vị, trôi xuống cổ họng.
Ô Vọng ăn vài miếng liền cảm thấy nhạt nhẽo, sự nhiệt tình với việc ăn giảm sút. Vì thế nó nhàm chán quan sát đám hai chân đang lục lọi trong phòng.
“—— Tìm thấy rồi! Nhật ký!” Chu Mạt đúng là người được xúc xắc chỉ định, luôn may mắn, “Để em xem... Ách, sao toàn là tiếng Anh thế này!”
Một học sinh trung học đang bị sốc, cảm giác như đang quay lại kỳ thi tiếng Anh.
Cũng may Tiểu Đào có nhiều đạo cụ: “Để tôi dịch... Đây còn có một bảng riêng?”
Ô Vọng nhả phần còn thừa của bữa tiệc buffet lại, thò đầu nhìn vào bảng biểu.
“Bảng tổng hợp hành động của thiên sứ...” Chu Mạt cẩn thận đọc, “Từ 7 giờ sáng đến 8 giờ sáng, thiên sứ khu Israfel sẽ tập trung ra ngoài, đến trước mặt Chúa để ca tụng; từ 9 giờ sáng đến 10 giờ sáng, thiên sứ khu Nisrock sẽ tập trung ra ngoài, đến trước mặt Chúa để ca tụng... Không phải chứ, ai xếp cái lịch này vậy?”
Học sinh trung học phải dậy sớm mỗi ngày nhanh chóng tưởng tượng mình vào vị trí đó rồi lại suy sụp: “Thiên đường cũng phải dậy sớm thì thôi nhưng sao thiên sứ khu Israfel phải dậy sớm hơn khu Nisrock hai tiếng đồng hồ chứ??”
Tiểu Đào không còn lời gì để nói: “... Thôi cứ xem nhật ký trước đã.”
Cuốn nhật ký này không lớn, nhiều trang ở giữa đã bị xé đi, chỉ còn lại lác đác vài trang sót lại:
【01/04
Rốt cuộc là tên não tàn nào lại chọn ngày này để thực hiện ám sát?! Tất cả thành viên đột nhập viện nghiên cứu không có ai quay lại, bao gồm cả Mira của tôi...
Cấp trên đáng chết! Ngày Cá tháng Tư đáng chết!!】
Tiếp đó, mười mấy trang giấy bị xé bỏ. Đến trang tiếp theo, tác giả có vẻ bình tĩnh hơn nhiều:
【09/01
Việc đổ lỗi sự thất bại của cuộc ám sát cho ngày Cá tháng Tư thật vô lý. Giờ tôi chỉ muốn tìm lại Mira, cho dù chỉ là một cái xác lạnh lẽo...
Suốt nửa tháng qua, tôi luôn lái chiến cơ bay quanh viện nghiên cứu nhưng không thể nào phá được lớp từ trường bên ngoài. Mỗi lần xâm nhập vào khu vực cấm bay, máy bay sẽ mất phương hướng và tầm nhìn, đến khi khôi phục tôi đã lại quay về điểm xuất phát.
Tôi phải làm thế nào để vào viện nghiên cứu đây?】
Tác giả dán rất nhiều suy luận và tính toán vào sau trang nhật ký, trong đó có kèm cả một bức ảnh chụp từ xa.
Bức ảnh chụp một vùng biển rộng lớn, ở giữa có một công trình đen kỳ dị nổi trên mặt nước. Vuông vức, không hề có chút thẩm mỹ, giống như một hộp diêm.
Chu Mạt nhìn tọa độ dưới bức ảnh, đột nhiên khẽ kêu lên: “Trời ạ, đây chẳng phải tọa độ Tam giác Bermuda sao? Em còn nhớ mình đã học qua! Đây là người siêu phàm cỡ nào vậy, dám xây viện nghiên cứu ở nơi như này!”
Hầu như tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhớ đến tờ giấy rách đầu tiên họ nhặt được và những từ ngữ về “Mai” cùng “Phòng thí nghiệm” trên đó.
“Nhưng tờ giấy rách đó quá mờ, Mai chưa chắc là một cái tên.” Tiểu Đào bình tĩnh phân tích, rồi lật sang trang tiếp theo của nhật ký, “Cứ đọc tiếp xem sao.”
【12/10
Thật là đáng sợ... Không, phải nói là quá ghê tởm!
Ba ngày trước, tôi rõ ràng tận mắt thấy Rhys bị một thiên sứ mọc đầy miệng cắn đứt thân thể, không thể nào sống sót nhưng vừa nãy tôi lại thấy một Rhys nguyên vẹn đang tuần tra!
Đó chắc chắn không phải Rhys thật, tôi đã ở bên cạnh hắn từ trước khi thực hiện nhiệm vụ lần này, hắn là người không thích cười, luôn âm trầm nhưng rất đáng tin cậy nhưng vừa rồi khi gặp hắn, hắn lại đang cười! Còn là nụ cười giống hệt quái vật, thành kính như thể đã nhận được lễ rửa tội từ Chúa!
Tôi phải đưa ra suy đoán tồi tệ nhất... Những con quái vật chết tiệt đó có lẽ đã biến thành hình dạng của những người chúng gϊếŧ nên tôi mới thấy một Rhys có cánh đang tuần tra xung quanh sau khi Rhys chết... Chúa ơi, hy vọng tôi sẽ không trở thành thứ như vậy.】