Chương 7.1

Cảnh tượng nhất thời trở nên khó xử.

Mười phút trước, họ vừa tạm biệt Thiên sứ đầu chim ưng, mười phút sau, họ lại gặp nhau lần nữa...ngay cả về thăm nhà cũng chưa thấy bọn họ cần mẫn như vậy.

Chu Mạt ho khan một tiếng: "Chủ yếu là vì nhớ ngươi biết chưa. Nói cho ngươi biết, đôi mắt tròn xoe của ngươi nhìn lâu cũng thấy đáng yêu kỳ lạ đấy."

Thiên sứ đầu chim ưng: "..."

"Gâu." Ô Vọng nhìn thấy cũng thèm.

Trước đây, nó không biết trân trọng quái chim nhưng sau khi đến địa ngục và chứng kiến mãn hán toàn tịch giòi bọ, nó mới nhận ra quái điểu sạch sẽ biết bao... Đối với chim như thế, ngay cả chó cũng phải kính nể!

Nó từ tốn hé miệng về phía Thiên sứ đầu chim ưng, nhẹ nhàng cắn một miếng. Chưa kịp ăn tế phẩm thì...

Con mồi trong miệng bỗng nhiên động đậy.

Vùng giới hạn mà Thiên sứ đầu chim ưng vốn không thể vượt qua dường như bị phá vỡ, Thiên sứ đầu chim ưng đột ngột tiến thêm một bước về phía mọi người.

Đôi mắt vàng kim của nó không chú ý đến việc Ô Vọng đang cắn mắt cá chân của nó, mà chăm chăm nhìn chằm chằm vào nhóm người tụ tập phía trước.

“—— Má nó!!” Chu Mạt nhảy dựng lên.

Là người rất hiếm khi chửi bậy trước mặt người khác, cậu nhóc cảm thấy hôm nay mình đã dùng hết số lần chửi bậy trong cả đời: "Nó bị OOC rồi... Không đúng, quái vật này không bị giới hạn bởi lãnh thổ!!"

Cơn gió mạnh trộn lẫn mùi máu ùa vào, đôi mắt rắn vàng kim của Thiên sứ đầu chim ưng hẹp lại thành hình thoi, chiếc mỏ khổng lồ của nó mở ra, lộ ra bên trong miệng đỏ rực cùng với những mảnh xương vụn.

Một số xương chưa bị nghiền nát hoàn toàn, vẫn có thể nhận ra chúng từng là xương đùi hay xương chậu của ai đó ——

Chu Mạt hét lên: "A a a a a xem khiên năng lượng của ta đây!!"

Cậu nhóc hét lớn nhưng kỹ năng chỉ tạo ra một tấm khiên nhỏ bằng nửa người, thậm chí còn nằm ngang, miễn cưỡng thì che được một con gà.

Nhưng tiếng hét của cậu nhóc lại làm Phù Quang đang trầm ngâm suy nghĩ ngẩng đầu lên. Hắn tiện tay nhét hai quả cầu thịt vào túi da bên cạnh.

"......"

Thiên sứ đầu chim ưng đột ngột dừng lại hành động.

"?" Ô Vọng nhả ra, tự hỏi sao con mồi này lúc thì động, lúc thì bất động giống con thỏ bị giật mình thế.

Nó lại há miệng định cắn thêm một miếng nữa nhưng Thiên sứ đầu chim ưng đã thu cánh lại, nặng nề bước trở về chỗ cũ, làm cho nó chỉ cắn được một đống không khí, trông dáng vẻ không thông minh chút nào.

Ô Vọng: "??"

Chu Mạt đập tay vào đùi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em hiểu rồi! Quái vật này có phải thấy tiểu ác ma nên mới bị OOC không? Đây là thiên đường, thấy ác ma xâm nhập thì thiên sứ chắc chắn sẽ ưu tiên xử lý kẻ địch!"

Khi Phù Quang cất tiểu ác ma vào túi da, Thiên sứ đầu chim ưng liền từ bỏ việc tấn công và lui về sau?

Không phải... Lẽ nào trí não của nó chỉ có dung lượng nhỏ như vậy?

Không thấy tiểu ác ma thì coi như không tồn tại?

Này còn không bằng thiên sứ bầy trước đó! Ít nhất chúng còn lượn vòng vài phút sau khi Phù Quang sử dụng bùa ẩn thân mới chịu rút lui...

Chu Mạt vốn đã trở nên đa nghi, không thể không bắt đầu suy đoán, nghi ngờ nhìn Phù Quang đang đứng ngoài nhóm.

Phải chăng lúc trước bầy thiên sứ cũng bị người này cố ý dẫn dụ nên mới lượn quanh lâu như vậy mà không chịu rời đi? ….Và cả sự việc vừa rồi nữa.

Phù Quang rõ ràng đang thất thần nhưng ngay khi ngẩng đầu lên hắn đã biết phải dùng túi da để che tiểu ác ma.

Như thể hắn đã đoán trước sẽ có tình huống này xảy ra và biết rằng chỉ cần tiểu ác ma bị che khuất, Thiên sứ đầu chim ưng sẽ từ bỏ việc tấn công.

Phù Quang cảm nhận được ánh mắt không mấy che giấu của Chu Mạt, cuối cùng hu hồi ánh mắt có phần lơ đãng của mình lại, mỉm cười một cách hòa nhã, thái độ và lời nói của hắn đều không có sơ hở: "Chỉ là tiện tay che lại theo bản năng, ai ngờ lại có hiệu quả."

Thái độ và giọng điệu của hắn dịu dàng đến mức khiến người ta không thể không cảm thấy áy náy, làm sao có thể nghi ngờ một người có tính tình tốt như vậy chứ?

Nhưng Chu Mạt đã chứng kiến sự nguy hiểm của Phù Quang nên không còn dễ bị lừa nữa: "Là vậy sao...?"

Chu Mạt vẫn nghi ngờ truy hỏi còn Ô Vọng thì đã vui vẻ vẫy đuôi, định chạy theo đồ ăn.

Thật ra, nếu là mười phút trước, nó chưa chắc đã có sức lực này. Dù quái chim ưng có sạch sẽ đến đâu, nhưng không no bụng thì cũng vô ích.

Nhưng lúc này, không biết do quá đói hay đã chết lặng, nó lại cảm thấy mình không đói bụng nữa, tinh thần tốt lên đáng kể và trở lại trạng thái muốn phá hoại mọi thứ.

—— Đây là quy luật một ngày bình thường của Husky.

Chưa ăn no thì thấy gì cũng muốn ăn. Ăn no rồi thì thấy gì cũng muốn phá.

Ô Vọng háo hức chuẩn bị nghiền nát đồ ăn nhưng đi được vài bước đã bị Tiểu Đào túm lấy móng vuốt: "Không đúng, từ từ."

Tiểu Đào vốn đang nhíu mày nhìn vào túi da, suy nghĩ cách để đối phó với tiểu ác ma cho đến khi Thiên sứ đầu chim ưng đột nhiên bạo động cậu mới tỉnh lại và chú ý đến một chuyện càng nghĩ càng thấy kỳ lạ:

"…… Anh Ngáo."

Tiểu Đào nhìn Ô Vọng, vẻ mặt nghiêm trọng: "Sao giá trị đói khát của anh lại xuống tận 500?"

——Tổn thọ mất thôi rốt cuộc nó đã ăn vụng cái gì rồi???

Tiểu Đào giống như con sen vừa phát hiện ra chó nhà mình nuốt phải tai nghe, không kiềm chế được mà nắm lấy chân trước của Ô Vọng, lắc mạnh Husky: " Quyền Thiên sứ chỉ có thể làm giá trị đói khát của anh giảm từ 999 xuống 998 rốt cuộc anh vừa mới ăn cái gì mà giá trị đói khát giảm mạnh như vậy??"

"Gâu!" Ô Vọng vỗ một cái vào trán Tiểu Đào, nó cảm thấy thú hai chân này có chút vượt quá thân phận rồi.

Dù nó đã có chút thay đổi cách nhìn về thú hai chân này vì đã từng bảo vệ nó nhưng hành động không tôn trọng thủ lĩnh thế này vẫn không thể tha thứ.

Tiểu Đào bị đẩy ra vẫn đang cố nhớ lại: "Vừa nãy cũng đâu có gặp quái vật gì... Hai tiểu ác ma vẫn còn ở đây, bầy quái vật cũng không đuổi theo chúng ta, rốt cuộc anh đã ăn cái gì??"

Không thể hiểu nổi, đoán cũng không ra. Tiểu Đào vò đầu bứt tóc, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Ô Vọng: "Anh ơi, tổ tông ơi, mấy thứ bẩn thỉu này không thể ăn bậy được đâu, anh vừa mới ăn cái gì vậy? Mau nhổ ra đi!"

"Gâu ử?" Ô Vọng vô tội nhìn Tiểu Đào, ngồi nghiêm chỉnh. Vài giây sau, nó giơ chân lên, đặt vào tay Tiểu Đào.

Bắt tay nè.jpg

Tiểu Đào: "… Anh Ngáo, em không phải muốn bắt tay với anh đâu dù anh đáng yêu thật."

Tiểu Đào cố gắng giữ mặt nghiêm, chống lại cảm giác mềm lòng: "Anh rốt cuộc vừa mới ăn cái gì vậy?"

Chó không biết. Chó chán lắm rồi.

Ô Vọng bắt đầu ăn không ngồi rồi, vô tư giẫm lên nền, dùng móng vuốt nhấn nhẹ.

“Rắc.”