Chương 6.2

Dòng chữ cuối cùng, từng nét bút đều được viết bằng lực rất mạnh như thể người viết đang dùng dao khắc lên giấy. Những dấu chấm than càng viết càng lớn, càng ngày càng nguệch ngoạc… Cuối cùng, một nét bút cắt ngang hơn nửa tờ giấy, để lại những vệt máu và vết bẩn màu vàng lớn.

Ô Vọng dí mũi vào tờ giấy ngửi ngửi rồi lập tức im lặng nuốt nước bọt.

"..." Chu Mạt, người vừa mới cười ngây ngô, giờ cũng không cười nổi nữa.

Nhóc nhìn trang giấy ghi chép, ngây người như thể thoáng nhìn thấy tương lai của chính mình: "Dấu vết này… hình như người viết đã ngã xuống khi viết nó?… Còn những vết máu này… Anh Tiểu Đào! Anh có đang nghe em nói không?"

Tiểu Đào vẫn đang ngồi xổm bên cạnh Deck: "Tôi đang tìm đồ… À, quả nhiên."

Ô Vọng quay đầu lại nhìn, cơ thể nó lập tức không tự chủ được ngả ra sau một chút, cằm thu lại tạo thành hai ngấn rõ rệt, hơi dựng lông khi nhìn Tiểu Đào thò tay vào cái xác đầy giòi của Deck, xé toạc lớp vải sau cổ hắn, tiện tay bóp nát mấy con giòi:

"Nhìn này, dấu vết của đồng tiền vàng. Hai người này biến thành cương thi sau khi chết là do bị tử linh pháp thuật triệu hồi."

Tiểu Đào hơi ngơ ngác không hiểu tại sao Ô Vọng lại dùng ánh mắt sắc lạnh như sói nhìn mình, cậu không ‘get’ được mạch não anh Ngáo, chỉ có thể tiếp tục giải thích: " Người sở hữu loại kỹ năng này thì không hiếm, nhưng chỉ có một kẻ để lại dấu ấn như vậy và tùy tiện ném những cương thi mà hắn triệu hồi đi khắp nơi.."

"Đó là Jack, thuộc tổ chức Night Stalkers."

Tiểu Đào nói như thể đó là một nhân vật mà ai cũng biết nhưng khi nói ra cả hai người còn lại và một con chó đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngơ ngác (Tiểu Đào vẫn tin rằng Phù Quang chỉ đang giả vờ).

Ô Vọng nghiêng đầu, bụng nó kêu ùng ục như thể đang hỏi: "Jack là gì, có ăn được không? Có đủ nhét kẽ răng không?"

Tiểu Đào: "..."

Cậu ta khô khan nói: “Night Stalkers là một tổ chức của người chơi. Tổ chức này rất tà môn, tất cả người chơi bên trong đều có tên trên bảng truy nã. Những người này hành sự luôn rất cực đoan, đôi lúc để vượt qua phó bản họ sẽ không quan tâm đến người chơi khác xung quanh. Còn về Jack ——”

Cậu dừng lại, biểu cảm có chút thất vọng: “Thôi. Jack hay không Jack không quan trọng. Bây giờ quan trọng là những tờ giấy kia……”

Tiểu Đào bắt đầu phân tích thông tin trên những tờ giấy, anh Ngáo nghe được vài giây thì cảm thấy chán nản, nằm xuống, đặt đầu lên chân trước.

Trò chơi săn bắt trước đó khiến nó càng thêm đói khát. Nó nằm xuống giả chết một lát, không chịu nổi liếʍ đất bên cạnh: “—— phì!”

Đất này thật khó ăn!

Gần đó vang lên tiếng cười trầm thấp của một tên điêu dân quái ác, anh Ngáo lập tức cảnh giác, bật dậy, chuẩn bị di chuyển đến một nơi khác để tránh xa tên cuồng chó kia. Nhưng còn chưa đi được vài bước, dưới chân bất ngờ va phải thứ gì đó.

—— chính xác hơn là có thứ gì đó bị người ta đá lăn tới đυ.ng vào chân nó.

Thứ đó ấm áp, tròn trịa và có cảm giác hơi mềm.

Trên bề mặt dường như còn có thứ gì đó sống, một cơ thể lạnh lẽo đang bò lên lớp lông mềm mại của nó ——

“…………”

Toàn bộ cơ thể Ô Vọng cứng đờ trong nửa giây, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Gâu!! Gâu hú ú!!”

“?” Tiểu Đào bị Ô Vọng làm gián đoạn phân tích, quay đầu lại trong sự hoang mang liền thấy chiếc đầu bị chặt đứt của Deck không biết từ lúc nào đã lăn đến cạnh chân Ô Vọng. Cái đầu cứng rắn kia phồng lên rồi xẹp xuống như một trái tim đang thở.

—— à, một trái tim đang thở và mọc đầy giòi trắng.

—— điều đó khiến chó giận điên!

Ô Vọng như giẫm phải đất nóng, nhảy lùi ra xa, hé ra hàm răng trắng giữa môi đen tuyền, phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ nhìn chằm chằm vào kẻ đã đá cái đầu kia về phía nó với ánh mắt đầy hứng thú.

Cùng lúc đó, một chiếc đầu khác bị chặt đứt cũng lăn ra khỏi bóng tối mà không gây tiếng động như thể được gắn radar lăn vài vòng rồi chính xác lăn về phía Chu Mạt.

“Rắc……”

Một tiếng động nhỏ vang lên như tiếng gà con phá vỏ trứng, ngay sau đó là tiếng thứ hai.

Ô Vọng mở to đôi mắt xanh u ám nhìn thấy hai khối thịt nhăn nheo to bằng quả bóng lần lượt phá xương mà chui ra từ hai cái đầu kia.

Còn cậu nhóc Chu Mạt hoàn toàn bị doạ cứng đờ, hầu như không có sức phản kháng rồi bị một trong hai khối thịt đó ôm chặt lấy mắt cá chân: “—— a a a a a cứu em với!!”

“……” Tiểu Đào đau khổ nhắm mắt lại, rút ra con dao dính ánh đỏ.

Ô Vọng thì căng thẳng như đang đối mặt với kẻ thù, nhìn chằm chằm vào khối thịt trước mặt nó, thấy đối phương từ từ duỗi tay chân, trên cái đầu đầy xếp đầy nếp nhăn tạo thành những vòng tròn như hàng trăm vòng tròn kỳ dị l*иg ghép vào nhau, từng chút một bò về phía nó.

“Oe —— oe ——” Khối thịt kêu lên trong tiếng khóc the thé.

Ô Vọng cũng muốn thét lên.

Lông của nó càng lúc càng dựng đứng theo từng bước tiến lại gần của khối thịt, từng sợi lông càng lúc càng dựng cao lên giống như sắp nổ, những móng vuốt sắc bén dưới lớp đệm thịt, cùng với hàm răng nanh hoàn toàn lộ ra.

Quyền Thiên Sứ có xấu xí nhưng ít ra còn sạch sẽ. Những con giun bám trên khối thịt kia vừa nhìn đã khiến nó buồn nôn một cách sinh lý, chưa kể đến việc những con giun đó suýt nữa bò lên người nó, chui vào lớp lông của nó!

Những móng vuốt sắc bén dưới đệm thịt hoàn toàn hiện ra, Ô Vọng bất ngờ cào mạnh vào mặt đất, vung móng vuốt ra. Cú vung đầu tiên đã cắt đứt tận gốc hai chiếc sừng trên đầu khối thịt vốn dùng để phòng thủ, đồng thời kéo theo tiếng kêu thảm thiết thứ hai của Chu Mạt:

“A a a a a khoan đã, đây có phải là tiểu ác ma cần nuôi không a a a! Anh Ngáo à, hãy nương tay!!”

Chu Mạt: Cứu lấy tiểu ác ma!! Cứu lấy tiểu ác ma!!

Phù Quang cuối cùng cũng động.

Có lẽ liên quan đến nhiệm vụ của mình hoặc có mục đích khác hắn vươn một tay ra ngăn cản Ô Vọng.

Lông của Ô Vọng dựng đứng, nhìn chằm chằm kẻ vừa đá cái đầu về phía nó, không chút do dự chuyển mục tiêu tấn công, đem vung cú thứ hai mạnh mẽ cào vào lòng bàn tay của Phù Quang.

Móng vuốt sắc bén đủ để phá vỡ tường của thiên đường đâm vào lòng bàn tay rộng rãi sạch sẽ ngay lập tức tạo ra ba vết máu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“……” Đôi mắt màu vàng mật của Phù Quang mở to một chút, như thể bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thêm thì ——

Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển.

“Oe ——”

Vô số tiếng kêu giống như tiếng khóc the thé của khối thịt phát ra từ dưới chân.

Chưa kịp phản ứng, một cơn sóng quái vật ào ạt tràn ra từ trong bóng tối.

“—— Đám sinh vật xấu xí này vừa gọi bố mẹ tới!!”

Tiểu Đào hét lớn: “Nhiều quá!”

Với quy mô khổng lồ như vậy, việc tự bảo vệ mình đã khó, càng miễn bàn tới chuyện bảo vệ cả Chu Mạt.

Ô Vọng lập tức đạp chân ra khỏi tay của Phù Quang, dùng lực đẩy không chút do dự lao thẳng về phía ánh sáng, ngửa đầu phát ra tiếng hú dài và mạnh mẽ: “U ——”

Tiểu Đào phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Chu Mạt theo sau Ô Vọng: “Trở về thiên đường!! Đám ác ma này chắc không thể đuổi đến thiên đường được đâu phải không?”

Phù Quang cũng lấy lại tinh thần sau cú sốc, lần này cuối cùng cũng không còn làm màu nữa, hắn đưa tay nhẹ nhàng túm hai khối thịt đã mọc ra những chiếc răng sắc nhọn.

Sau khi ra khỏi ánh sáng họ cũng không đi xa lắm. Cả nhóm chạy điên cuồng, chỉ trong mười giây đã lao thẳng vào con đường ánh sáng.

Trong khi bị hút ngược lên, Tiểu Đào nhanh chóng giũ chiếc túi da bao quanh mọi người. Còn Phù Quang, người bị đẩy ra sau cú đá, chỉ cau mày, im lặng nhìn những vết cào trên lòng bàn tay.

Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì mà ngay cả khi hai khối thịt đã cắn chặt vào tay vẫn lơ đãng.

Cậu nhóc Chu Mạt là một học sinh được giáo dục toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao động, nhịn không được muốn nhắc nhở nhưng lại thấy hàng loạt chiếc răng của khối thịt đang ngậm vào tay trắng trẻo của Phù Quang mà không để lại chút dấu vết nào: “……”

Thôi, vẫn là lo lắng cho bản thân mình thì hơn.

Nhóc im lặng ngậm miệng lại.

Con đường ánh sáng nhanh chóng kết thúc.

Mọi người lần lượt đi ra khỏi túi da một cách thuần thục và vững vàng.

Chu Mạt thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên. Đột nhiên, cậu nhóc chạm mắt với Thiên sứ đầu chim ưng vẫn đang đứng nguyên tại chỗ: “……”

Thiên sứ đầu chim ưng: “…………”

Chu Mạt: “Ờm… Long time no see? Đã lâu không gặp?”