"Tôi không nhận lời mời của người chết."
Trong bóng tối, Ô Vọng nhìn chằm chằm vào Chu Mạt, thấy cậu nhóc cứng đờ trong vài giây, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, run rẩy tiến sát phía sau nó, cố gắng cuộn mình lại cho nhỏ hơn.
Ngồi xổm cùng Chu Mạt còn có người phụ nữ đối diện: "Người chết gì chứ, ngài thật biết đùa."
Người phụ nữ ngồi trong bóng tối, gương mặt tái nhợt, sưng phồng và cứng đờ, đầy những đốm thối rữa.
Cô ta mở miệng, phát ra âm thanh không khác gì người sống: "Sao lại có một chú chó nhỏ ở đây, đáng yêu quá."
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Ô Vọng, liếʍ môi.
“Gâu!” Ô Vọng nhiệt tình nhìn lại cô ta, bụng nó cũng kêu lên ục ục như thể hiện sự kính trọng.
#Khi bạn đang thèm nhỏ dãi con chó thì con chó cũng đang thèm nhỏ dãi bạn#
Tiểu Đào đứng bên cạnh, khẽ hỏi: "Không nhận lời mời của người chết là sao? Anh có thù oán gì với họ à?"
"Nửa tháng trước, bọn họ đáng lẽ đã chết trong tay tôi rồi." Phù Quang trả lời thẳng thắn, "Tôi tốt bụng cứu họ nhưng họ lại muốn lợi dụng tôi để dò đường chết..."
Hắn đột nhiên ngừng lại một chút, không biết nhớ tới điều gì, hai giây sau tiếp tục với vẻ mặt bình thường: "Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi."
Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ, còn kèm theo một tiếng thở dài như thể mình thực sự là một người hiền lành bị ép buộc phải phản kháng.
Giây tiếp theo.
"——Keng!"
Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng kim loại va chạm, cùng với tiếng thở dốc của một con thú đói.
Ánh sáng đỏ mờ ảo từ con dao lóe lên trong bóng tối, hắt sáng khuôn mặt của Tiểu Đào, đồng thời soi rõ khuôn mặt tím tái, sưng phồng và đầy vẻ đói khát của người đàn ông tên Deck trông không khác gì một con thú hoang đói bụng.
Không rõ là do Phù Quang nói quá quắt khiến đối phương không muốn nghe tiếp hay là do Deck đã giả vờ đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tóm lại, Deck hoàn toàn vứt bỏ lý trí còn sót lại ban nãy, giống như một con thú điên khát máu lao đến mở to cái miệng đầy răng vàng, điên cuồng cắn về phía Tiểu Đào – người đã kịp phản ứng và chặn đòn tấn công đầu tiên bằng con dao ánh đỏ.
"——Mẹ kiếp! Cương thi!"
Chu Mạt bất chợt run lên, theo phản xạ định ôm lấy Ô Vọng.
Nhưng tinh thần Ô Vọng lại đột nhiên trở nên phấn chấn, hưng phấn vẫy đuôi nhảy lên, đạp lên ngực gầy gò của Chu Mạt, lao thẳng về phía người phụ nữ đang há miệng hung ác cắn tới.
Một con Husky khỏe mạnh và năng động đương nhiên không thể từ chối một con mồi trông có vẻ linh hoạt và đầy thách thức.
Bóng tối không hề ảnh hưởng đến Ô Vọng. Dòng máu sói Siberia từ tổ tiên khiến nó quen thuộc với việc săn đuổi vào ban đêm.
Cơ bắp của nó căng lên, hất kẻ thù xuống đất nhiều lần rồi nhảy lại bật ra. Lý do duy nhất nó chưa cắn là vì trên thân xác sống kia đang bò lổm ngổm đầy giòi trắng.
... Ăn giòi là chuyện quá vượt quá khả năng của một chú chó được nuôi dưỡng trong nhà.
May mắn là đối thủ của nó không phải là đối thủ mạnh. Dù chưa cắn vào nhưng sau vài lần bị Ô Vọng húc đầu, cánh tay của kẻ địch đã gãy làm nửa, rơi xuống đất, chân phải cũng nhanh chóng chung số phận.
Hai con cương thi lần lượt ngã xuống, bò lê lết trên mặt đất, đôi mắt xanh lè vẫn nhìn chằm chằm vào những người còn sống, cố gắng dùng tay và chân tiến gần hơn đến "đồ ăn".
Tiểu Đào thở hổn hển, một chân dẫm lên đầu Deck. Con dao găm nhanh chóng lia một nhát, con cương thi không còn động đậy nữa.
Cậu quay người, vừa định dùng dao găm cắt đầu nữ cương thi——
"Phập."
Cái đầu của nữ cương thi chết không nhắm mắt rơi từ cổ xuống đất, lộ ra một đoạn xương sống bị đứt gãy.
Tiểu Đào, người phải dùng đến đạo cụ đặc biệt và liều mạng mới đâm được vào ngực để đánh bại kẻ địch: "..."
... Giờ cậu mới sâu sắc cảm nhận được cảm giác thua kém một con chó.
Cậu hạ tay xuống, rít lên vì đau đớn, đắp đạo cụ trị liệu lên vết thương rồi kết thúc công việc lau chùi vũ khí.
Chu Mạt vẫn đang nhìn cậu đầy ngưỡng mộ: "Anh Tiểu Đào ơi, sao anh lợi hại vậy!"
Còn Ô Vọng thì như vượt qua mọi giới hạn về loài, Chu Mạt nghĩ rằng mình không thể nào bắt chước nổi. Nhưng giống Tiểu Đào thì có lẽ vẫn còn cơ hội để cố gắng.
"..." Tiểu Đào không biết nói gì, sau một lúc lâu mới giơ thanh đao ánh đỏ lên soi vào mắt mình, "Tôi đã dùng đạo cụ ma cà rồng, có thể nhìn trong đêm và chiến đấu bình thường."
Chu Mạt rất giỏi nắm bắt trọng điểm: "Anh có thể nhìn trong đêm? Vậy sao vừa rồi không nói, còn đi theo sau lưng Ô Vọng giả vờ... như bị mù..."
Rồi nhóc nhận ra.
Cậu nhóc biết Tiểu Đào rõ ràng đang đề phòng Phù Quang vì vậy mới giấu giếm năng lực của mình. Không ngờ nửa đường lại gặp chuyện, khiến quân át chủ bài phải lộ diện sớm.
Phù Quang dường như không quan tâm đến việc mình có bị đề phòng hay không, chỉ nương theo ánh sáng đỏ từ con dao để nhìn kỹ Ô Vọng một lượt, rồi thở dài tiếc nuối: "Sao lại không bị thương chút nào."
Ô Vọng: "... Gâu?"
Chu Mạt cũng ngạc nhiên: "Anh, anh có phải có chút biến…kỳ lạ không? Trước đây thì muốn trộm chó, giờ lại mong chó bị thương?"
Đây là kiểu kịch bản bệnh hoạn gì vậy!
Phù Quang cười khẽ, không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng bước đến bên hai con cương thi và ngồi xổm xuống.
Ô Vọng liếʍ môi, cũng ngồi xổm bên cạnh xác cương thi. Ánh mắt nó nghiêm túc cẩn thận rà soát từng tấc da trên thân thể cương thi, tìm kiếm nơi nào không có giòi bọ để có thể hạ mõm.
Nhưng việc đó không dễ chút nào.
Tìm mãi tìm mãi, nó chỉ thấy ở cổ cương thi có một vòng sạch sẽ như được bôi thuốc đuổi côn trùng, xung quanh chỉ bầm tím.
Tiểu Đào cũng đang xem xét vết này, quan sát cẩn thận trong vài giây, rồi không khỏi nhìn về phía Phù Quang.
Có vẻ như đây là vết siết cổ? Vết này trông rất giống với chiếc xích đang quấn quanh cổ tay của Phù Quang.
Ban đầu cậu còn nghĩ chiếc xích đó là vật dụng trong trò chơi để hạn chế Phù Quang nhưng bây giờ nhìn lại... Sao cậu có cảm giác, Phù Quang dường như có thể sử dụng chiếc xích đó nhỉ?
Cậu có chút nghi hoặc, nhất thời quên che giấu sự quan sát của mình. Nhưng may mắn thay, Phù Quang cũng không để ý, chỉ tiện tay lật xem túi nhỏ bên hông Deck: "Trang bị này chắc là được gắn vào sau khi hắn ta chết, bên trong có thể có manh mối gì đó... Tìm được rồi, là mấy trang sách rách."
Nhờ ánh sáng của con dao, mọi người miễn cưỡng có thể nhận ra chữ viết trên những trang sách rách đó:
【…… Đây thực sự là một tai họa từ trên trời rơi xuống.
Tôi rất cần đồng đội chi viện nhưng mới ở đây chưa đến nửa tháng, tôi lại bắt đầu cầu nguyện bộ đội đừng có thêm ai bị đưa vào đây nữa…
28/07
Tôi đã gặp Mã Môn danh tiếng lừng lẫy.
Kim khố của Mã Môn quả thật rộng lớn và hùng vĩ. Tôi giả vờ bị tài sản mê hoặc đầu óc, chấp nhận bị đồng hóa, trên trán mọc ra hai chiếc sừng...
Đáng tiếc. Tôi cảm thấy so với việc mọc sừng thì cánh của những đồng nghiệp lẻn vào Thiên Đường đẹp hơn nhiều.
Thật ra, tôi rất muốn đến Thiên Đường xem thử.
Mẹ tôi tín ngưỡng Thượng Đế. Mặc dù bản thân không đủ thành kính nhưng tôi vẫn rất tò mò về hình dáng của thiên thần và Thượng Đế —— mặc dù tôi biết những kẻ gϊếŧ người tứ phía chắc chắn không phải là thiên thần thật sự.
Ôi, thật là…
Nếu Thượng Đế và thiên thần thật sự tồn tại, tại sao họ không hiện ra và cứu vớt chúng ta một chút?】
"Những lời này, nghe như được viết bởi một NPC trong phó bản."
Chu Mạt thì thầm, nét mặt có phần nhẹ nhõm: "Bị thiên thần đồng hóa chỉ là mọc cánh thôi sao? Như vậy… có vẻ cũng ổn mà?"
Phù Quang chỉ cười mà không nói gì, tiếp tục lật sang trang tiếp theo:
【30/07
Cả người nặng trĩu, đầu thì đau nhức. Tôi sờ trán, cảm thấy có chút sốt.
May là lúc lẻn vào, tôi đã mang phòng theo một ít thuốc dự phòng cơ bản. Uống vài ngày thì có lẽ sẽ ổn thôi.
02/08
Hoàn toàn không ổn.
Đầu vẫn đau.
May là công việc bảo vệ cổng không quá nặng nhọc, chủ yếu là khi Thiên Đường và Địa Ngục đại chiến, tôi chỉ cần giúp Thiên sứ sa ngã mở cổng...
Chà, những con quái vật này khá giống với truyền thuyết, đối đầu với nhau như nước với lửa.
05/08
07/08
Đầu vẫn đau.
Kỳ lạ… Rõ ràng những ngày qua đã nghỉ ngơi rất tốt, uống thuốc đúng giờ nhưng hình như cơn sốt dường như càng ngày càng nghiêm trọng.
08/11
Đầu… đau… kinh khủng!!!!!】