Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 5.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Kỹ năng: Trò chơi mèo vờn chuột】

【Kỹ năng xếp hạng: A】

【Mô tả kỹ năng:

Làm thế nào để trở thành một tên trộm hoặc kẻ lừa đảo? Điều quan trọng thứ nhất là phải có một khuôn mặt dày như tường đồng vách sắt mới có thể nói dối mà mặt không đổi sắc. Thứ hai là phải có một ý chí sắt đá mới có thể ra tay mà không chần chừ.】

【Đạo cụ: Bùa ẩn nấp ×2 (đã sử dụng) ...】

Phần không bị che còn có nhiệm vụ phụ:

【Nhiệm vụ: Nhận nuôi một con tiểu ác ma và cho ăn 10 lần (0/10)】

Phù Quang đóng đồng hồ quả quýt rồi lắc lắc: “Giờ các cậu tin rồi chứ? Kỹ năng của tôi cùng lắm chỉ có thể xem như là kỹ năng phòng thủ, không có khả năng tấn công. Nó có thể làm da tôi bền hơn, tim tôi cứng hơn để dù có bị đâm vào tim thì cũng không chết được.”

“Đạo cụ trong tay tôi, các cậu cũng thấy rồi. Tôi chỉ có hai lá bùa ẩn nấp, lá đầu tiên đã dùng ở Vườn Địa Đàng, lá thứ hai dùng ngay lúc này. Chỉ có hai lá bùa ẩn nấp đều đã dùng cả rồi nếu các cậu còn không tin tôi… thì tôi thật sự quá oan uổng.”

Phù Quang rũ nhẹ hàng lông mi như một mỹ nhân buồn bã: “Đến cả Cassie cũng không tin tôi sao?”

Ô Vọng lại một lần nữa bị lôi vào: “…”

Đừng hỏi nó, không có kết quả đâu.

Chú chó nhỏ lặng lẽ co người, cẩn thận vùi mình sâu hơn vào lòng Tiểu Đào đề phòng bàn tay vô kỷ luật của ai đó lại mò tới vuốt ve nó. Đồng thời, nó còn dùng chân trước kéo đuôi mình vào lòng Tiểu Đào, tạo nên một bức tường phòng thủ kín đáo.

Tiểu Đào có thể nhìn thấy khung thông tin vẫn không mảy may phản ứng, chỉ nhìn đồng hồ quả quýt trên tay Phù Quang với đôi mắt cá chết:

【???】

Mỹ nhân hạ mắt, Tiểu Đào không những không đau lòng mà còn rợn tóc gáy. Chỉ có cái ôm ấm áp của anh Ngáo mới khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Dù rằng anh Ngáo hay phun ra những câu kiểu 【???】 nhưng ít nhất chiếc đồng hồ quả quýt kia vẫn là 【đồng hồ quả quýt】, không giống sinh vật trước mặt này, toàn thân đều là 【???】, lấy ra cái đồng hồ quả quýt cũng đầy dấu hỏi. Ai mà biết cái đồng hồ ấy là thứ gì đang ngụy trang thành?

Còn nữa, quái vật trong phó bản bây giờ đã phát triển đến mức có thể ngụy trang sử dụng đồng hồ quả quýt rồi sao? Thậm chí chúng còn biết đền kỹ năng, nhiệm vụ nữa… Vậy sau này làm sao phân biệt được người chơi với quái vật?

Ô Vọng cảm thấy mình bị ôm ngày càng chặt, cuối cùng không thoải mái mà giãy, nhảy khỏi lòng Tiểu Đào: “Gâu!”

【Thức ăn, bay đi】

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đủ để diễn tả sự không cam lòng và cái bụng đói réo của anh Ngáo, đồng thời nhắc Tiểu Đào: “Những thiên sứ kia có phải đã bay đi hết rồi không?”

“Đúng rồi, cảm ơn anh Phù Quang đã cho tôi bùa ẩn nấp!” Cậu học sinh ngây thơ hoàn toàn tin tưởng vào sự tự minh chứng của Phù Quang, thậm chí khi đang bò ra khỏi túi da còn quay lại kéo tay Phù Quang một cái, “Em —— Anh Phù Quang, có phải thấy tay em bẩn không? Em kéo anh mà anh còn né.”

Chu Mạt có vẻ ấm ức.

Phù Quang đáp lại bằng ánh mắt chân thành và dịu dàng, con ngươi màu vàng giống như dòng mật ong chảy: “Chỉ là tôi không quen với việc tiếp xúc cơ thể.”

Chu Mạt: “Nhưng vừa rồi anh còn chủ động ôm anh Ngáo mà.”

Phù Quang: “Thật sao?”

Chu Mạt không hiểu lý do: “Đúng mà.”

“…” Phù Quang mỉm cười.

Chu Mạt: “?”

Chu Mạt dần dần hiểu ra: “…”

… Đây là người có kỹ năng "Lừa đảo" và "Da mặt dày" sao! Ngay cả khi lời nói dối bị phát hiện hắn cũng lười biện minh vậy.

Chu Mạt thật sự cảm thấy mình bị ghét bỏ, buồn bã đứng dậy tránh ra chỗ khác. Quay một vòng tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên Thiên Sứ đầu chim ưng, cố gắng thách thức giới hạn của nó: “Trừng cái gì mà trừng! Chỉ có mắt ngươi tròn thôi sao?”

Thiên Sứ đầu chim ưng vốn dĩ từ khi sinh ra đã có đôi mắt tròn của chim: “…”

Tiểu Đào đứng dậy thu dọn túi da, trước khi rời đi không quên liếc nhìn Thiên Sứ đầu chim ưng với chút thương hại: “Tạm biệt.”

Chu Mạt đặt tay lên chân trước của Ô Vọng, mượn oai chó làm vẻ ta đây: “Chào nhé!”

Phù Quang suy nghĩ một chút rồi cũng ngoan ngoãn tham gia: “Tạm biệt.”

Còn Ô Vọng… Ô Vọng thưởng cho Thiên Sứ đầu chim ưng một phát cắn.

【Giá trị đói khát: 999】

Ô Vọng: "Phì."

Quái vật chim không đủ để nhét kẽ răng, không cần gặp lại.

Mọi người tạm biệt hàng xóm thân thiện một cách lịch sự, sau đó lại bước vào con đường ánh sáng.

Khi rơi được một nửa đường trong lớp da, Chu Mạt lại bắt đầu lảm nhảm: "Cái này giống như cái gì ấy nhỉ, giống như trong mấy bộ phim Mỹ thường chiếu, mấy cái ống dẫn rác! Chúng ta đang trượt xuống theo cái ống đó… ờ."

So sánh này hơi thô tục, đặt lên người mình thì Chu Mạt dám nói nhưng đặt lên Anh Ngáo và Phù Quang thì nhóc không dám.

Chu Mạt cười gượng hai tiếng, cố thay đổi chủ đề: "À, ha ha, đáng tiếc thật. Em tưởng có thể xuống nhân gian để thu thập chút đồ mà..."

Việc rơi tự do trong túi da không có vấn đề gì nhưng muốn đi lại ở nhân gian thì lại không dễ như vậy.

Phù Quang tận tình bổ sung kiến thức cho Chu Mạt: "Các phó bản của Hắc Tháp đều như vậy."

"Trước khi vào phó bản, hãy lắng nghe kỹ. Hệ thống sẽ thông báo cho cậu rằng cậu đã vào phó bản nào. Phó bản của Hắc Tháp thì diện tích nhỏ, độ khó lớn, giống như khu vực bị phong tỏa. Còn phó bản của Bạch Tháp thì diện tích lớn, độ khó nhỏ, giống như thế giới mở."

Người mê chơi game Chu Mạt lập tức hiểu ra: "Thì ra là vậy, hóa ra còn có sự khác biệt như thế này nữa… Aiz, nhưng sao lại gọi là tháp? Trò chơi này không phải tên là "Con Thuyền Cô Độc" sao? Sao không gọi là "Bạch Thuyền" hay "Hắc Thuyền"?"

Phù Quang lại quay về trạng thái giả ngu: "Tôi cũng không rõ."

Con đường ánh sáng nối thẳng lên thiên đường này dài dằng dặc và thẳng tắp. Xuyên qua thế gian bị bóng tối bao phủ, không ngờ nó lại nối thẳng đến địa ngục—

Tiền đề là nếu nơi mà họ rơi xuống thật sự là địa ngục.

Lớp da bị Ô Vọng không chịu ngồi yên cào rách, cái mũi ướŧ áŧ của chó thò ra trước, rồi sau đó là cả một con chó lông xù nhưng chuyên phá hoại.

Tiểu Đào không kịp ngăn lại, Chu Mạt cũng bò ra theo sau Ô Vọng: "—— Trời ạ, tối quá!"

Trước mắt là một màn đen đặc. Nếu không phải cơ thể không cảm thấy đau đớn do bị ăn mòn, Chu Mạt đã tưởng họ vô tình vào nhầm biên giới của phó bản rồi.

Trong bóng tối này, hai ngọn lửa xanh lạnh lẽo đang lơ lửng trong không trung, lại còn sát bên họ ——

Ô Vọng nhìn biểu cảm ngày càng sợ hãi của Chu Mạt và bình tĩnh mở miệng: "Gâu."

Chu Mạt bị dọa đứng hình một giây, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Ây, thì ra là Anh Ngáo. Nhưng anh này, đôi mắt của anh cũng ghê thật đấy, mắt chó thì cũng cần phản quang đúng không? Chỗ quái quỷ này không có một tia sáng, vậy mà đôi mắt của anh lại sáng như đốt cháy Clo vậy."

Bóng tối luôn khiến con người sinh ra nỗi sợ bản năng về việc liệu có quái vật nào đang ẩn nấp hay không, giọng nói lảm nhảm của Chu Mạt cũng hạ xuống rất thấp.

Tiểu Đào đang thu dọn túi da nói với giọng hơi kính nể: "Học sinh trung học bây giờ học mấy thứ này à?"

Chu Mạt: "Không… Em thích đọc mấy cuốn sách giải trí thôi, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó xuyên không về cổ đại có thể dùng mấy cái này làm trò vui, kiểu như "Đại Sở hưng, Chu Mạt vương" ấy mà."

Tiểu Đào: "............."

Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Bây giờ ngay trước mắt cậu có một ngọn lửa lam lớn đang bay lượn với dòng chữ hiện lên:

【Đói.】

Tiểu Đào suýt bị dòng chữ lửa đập vào mặt: "…… Đi nhanh thôi, Anh Ngáo đói rồi."

Không thấy được con đường phía trước không quan trọng, chỉ cần thấy đôi mắt xanh của Ô Vọng là đủ. Mọi người cẩn thận đi theo, Chu Mạt lại tiếp tục lảm nhảm đề tài của cậu thay đổi liên tục:

"Kỳ lạ thật, đây là địa ngục sao? Theo miêu tả trong sách, địa ngục phải là một nơi đầy mùi lưu huỳnh và biển lửa mới đúng."

"Chiếc túi da này thật sự hữu dụng, nếu mang đi được thì tốt quá."

Trong tiếng bước chân nhỏ vụn, chỉ có một tiếng bước chân vẫn ổn định và tự nhiên.

Phù Quang có vẻ có tâm trạng khá tốt, thuận miệng đáp lại: "Có thể mang đi. Nếu cậu không dùng được, trong Bạch Tháp có rất nhiều nhà đấu giá, những vật dụng thủ công thế này cũng có thể bán."

Tiểu Đào bật cười: "Ngài cũng biết về nhà đấu giá cơ đấy. Không phải nói là không giao tiếp với người chơi sao?"

Phù Quang không trả lời.

Dù không trả lời nhưng trong đầu mỗi người đều hiện lên hình ảnh đối phương mỉm cười từ chối Chu Mạt.

Ký ức xấu hổ của Chu Mạt vừa mới chết không bao lâu lại tấn công: "……"

"Này!"

Từ bên phải phía trước, cách không xa trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Giọng nói khàn khàn bị ép hạ xuống rất thấp, mang theo sự cảnh báo gấp gáp: "Ai thắp lửa đấy? Tắt ngay đi, quái vật ở đây không chịu được ánh sáng!"

Chu Mạt theo bản năng định làm theo nhưng rồi nhận ra ngọn lửa này là mắt của anh Ngáo, hoàn toàn không thể tắt được.

Trong lúc đang bối rối, hai tiếng bước chân, một nhẹ một nặng dần tiến đến gần. Lần này là giọng nữ: "Các người —— ủa, ngài Phù Quang!"

Giọng nữ trở nên vui mừng rõ rệt: "Thật tình cờ! Trước đây anh từng cứu chúng tôi một mạng, còn chưa kịp báo ân thì đã chia tay, không ngờ lại gặp anh ở đây!"

Ô Vọng đánh hơi rồi bất ngờ dùng đuôi đập nhẹ vào Chu Mạt đang háo hức tiến lên phía trước.

Tiểu Đào thì vốn không cần nó nhắc nhở, cậu luôn đề phòng cao độ, đối với những kẻ giống như "thiết lang*" muốn bắt chuyện với mình, cậu trực tiếp áp dụng biện pháp xử lý liên đới*: " Ngài Phù Quang? Anh cứu bọn họ?"

*Thiết lang "sói sắt" (铁狼): có thể được sử dụng để chỉ một loại người (có thể là lính đánh thuê hoặc kẻ thù) mà Tiểu Đào cảm thấy cần phải đề phòng và không muốn tiếp xúc.

* Biện pháp xử lý liên đới: Tiểu Đào không chỉ nghi ngờ và phòng bị đối với những kẻ tiếp cận mình (giống như "thiết lang"), mà còn mở rộng sự nghi ngờ đó đến những người khác có liên quan, áp dụng biện pháp đề phòng một cách bao quát hơn.

Giọng nữ: "Đúng vậy! Tôi và Deck là lính đánh thuê, chuyên đi bắt những kẻ bị treo thưởng để kiếm tiền. Trước đó, chúng tôi mắc kẹt trong một phó bản, suýt nữa không ra được, may mà ngài ấy đi ngang qua. Chúng tôi không hy vọng nhiều nhưng vẫn xin giúp đỡ, không ngờ ngài ấy không hề ngần ngại cứu chúng tôi!"

Chu Mạt không nghĩ ngợi nhiều: "Không ngần ngại mà cứu người? Tốt bụng vậy!"

Ô Vọng lại dùng đuôi đập nhẹ vào Chu Mạt lần nữa, ngăn cản cậu nhóc tiến lên. Đôi tai nhạy bén xoay một nửa ra phía sau, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đằng sau không biết từ khi nào đã dừng lại.

"Nếu không phải vì hắn suýt nữa gϊếŧ chúng tôi ngay từ đầu, tôi đã tin rồi."

Tiểu Đào tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng, vô tình như một bà mẹ kế: "Các người làm thế nào để chứng minh mình là người chơi? Sao có thể trùng hợp thế, chúng tôi vừa đến thì các người xuất hiện. Ở nơi tối tăm như thế này, các người còn có thể nhìn rõ mặt của "Ngài Phù Quang" à?"

Giọng nam đáp lại với vẻ bất đắc dĩ: " Đó là bởi vì chúng tôi đang thâm nhập vào kẻ địch và tạm thời chấp nhận việc bị đồng hóa bởi quái vật. Còn về sự trùng hợp… Loại chuyện này làm sao mà chứng minh được chứ? Tôi chỉ có thể nói rằng giờ chúng tôi đang làm gác cổng cho quái vật nên mới đứng ở đây…"

Giọng nữ: "Đúng vậy, ngài Phù Quang, đừng nói chuyện ở đây nữa, chúng ta vào chỗ an toàn rồi nói kỹ hơn."

Phù Quang lại bật cười, giọng điệu ôn hòa nhưng đầy chế giễu: "Không cần đâu."
« Chương TrướcChương Tiếp »