“Đúng là mùi của Hoắc Bắc.”
“Không những là mùi của Hoắc Bắc mà mùi còn nồng đậm, hiển nhiên là Hoắc Bắc cố tình để lại mùi trên người nó.”
“Ngươi từng bị dính mùi của Hoắc Bắc chưa?”
“Không có… có ai làm vậy với đồng bọn chứ?”
…
Bên tai truyền tới giọng nói lạ lẫm, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng sói hú, Tề Sở nghe thấy tiếng sói hú theo ý thức vẫy nhẹ cái đuôi, nhưng hắn thực sự rất yếu, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ màng.
Hắn muốn mở mắt ra nhưng mí mắt giống như bị người khác nhấn lại mở không ra, chỉ có thể nghe mấy con sói đi vòng quanh hắn nói, chỉ là giọng nói lúc gần lúc xa, hắn nghe không rõ, hắn chỉ nhớ trước khi hôn mê, nghe thấy đàn sói vây quanh hắn hú.
Âm thanh rõ ràng, kéo dài không ngớt, giống như đang tiễn ai đó lên đường.
Tề Sở: ….tui vẫn chưa chết, vẫn còn có thể cứu.
Ngón chân hắn vẫy nhẹ, cảm thấy đuôi mình bị ai đó cắp lấy, kéo đi trên nền băng, hắn nghĩ hắn còn nửa cái mạng chó này, nói không chừng bị vứt lại ở lớp băng trong hồ này.
Hắn dường như ngửi thấy mùi máu bên đường, đều là máu của hắn chảy ra.
“Gia lặc.” lão nhị Tác Á nhìn Gia lặc cắp lấy đuôi của Tề Sở tuỳ tiện kéo đi, nhắc nhở: “kéo cổ, ngươi như vậy nó sẽ chết đó.”
Gia lặc vốn dĩ bất mãn, tính nóng, nghe thấy lời của Tác Á trực tiếp há miệng ra, mặt không biểu tình xoay người đứng qua bên, đôi mắt sói của Tác Á nổi lên sự hung tàn, lộ ra răng nanh.
“Để ta.” Gia Nặc đi ra đứng giữa Tác Á và Gia lặc, ánh mắt lướt qua người Tề Sở, né tránh vết thương trên cổ hắn, cắp lấy hắn kéo lên bờ.
Gia lặc cười nhạo, đi ngang qua người Gia Nặc còn cố tình đẩy người Gia Nặc.
Tề Sở không biết hắn bị ai kéo về, chỉ cảm thấy đổi rất nhiều sói, có con cắn nhẹ, có con như có thù vậy, hắn còn chút tỉnh táo kêu gào ở trong đầu, đen đủi không có giới hạn, hắn không ngờ là rớt xuống vách đá còn gặp phải đàn sói.
.
Mặt trời dần dần xuống núi, trong rừng tối dần, con cú mèo đậu trên cành cây phát ra tiếng kêu, con sói Siberia nằm dưới gốc cây mở mắt ra, nó dường như khó hiểu tại sao Tề Sở tới bây giờ vẫn chưa về.
Thực ra Hoắc Bắc đánh dấu lãnh thổ ở đây không rộng, chỉ là nơi dừng chân tạm thời, đừng nói đi tuần tra một vòng, tuần tra ba vòng cũng nên trở về rồi, vừa nghĩ tới đây, Hoắc Bắc lại nhớ lại Tề Sở có kiểu đi nghiêng ngả, bất an trong lòng.
Sói bình thường đều nhận biết phương hướng, sói bị thương ảnh hưởng tới việc nhận biết phương hướng giống như Tác Á là số ít, nhưng Hoắc Bắc nhớ tới tính cách không đáng tin của Tề Sở thì lại cảm thấy nóng lòng, cúi đầu liếʍ chân sau bị thương của mình, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.
Hắn ngửi mùi bên cạnh, Tề Sở đã một ngày không có lượn lờ bên người nó, mùi cũng nhạt đi, bầu trời dần dần tối đi, nhiệt độ cũng hạ xuống, thậm chí còn thổi cơn gió tuyết, vốn dĩ mùi tan biến dần, cơn gió tuyết thổi qua không còn gì.
Cuối cùng Hoắc Bắc mất bình tĩnh, tư thế nằm xuống đất của nó đổi thành nửa nằm, ngẩng đầu lên kêu gào, muốn thử tìm kiếm vị trí của Tề Sở, nhưng tiếng kêu làm nó ghét bỏ không có vang lên, chỉ có tiếng gió thổi qua lùm cây.