Những con sói trong rừng thường đánh dấu lãnh thổ của mình để cảnh báo đồng loại không được đến gần và ngăn ngừa những xung đột không cần thiết, Tề Sở nằm ngủ bên cạnh Hoắc Bắc trong thời gian dài, nó rất quen thuộc với mùi hương của Hoắc Bắc.
Khứu giác của loài chó quả thực rất nhạy bén, lần đầu tiên Tề Sở cảm nhận được trong không khí có rất nhiều loại mùi, nhưng hắn có thể nhận biết chính xác hơi thở của Hoắc Bắc.
hắn vẫy đuôi và bước đi một cách vụng về, bốn chân dường như vừa mới gặp nhau, đi không quen, khi đi thậm chí còn nghiêng ngả, Hoắc Bắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tề Sở, bắt buộc rời ánh mắt khỏi cái đuôi đang vẫy liên tục.
Có rất ít sói có đuôi mềm mại như đuôi của Tề Sở, Hoắc Bắc dơ tay lên nghĩ tới cảm giác tối qua hắn ấn lên đuôi của Tề Sở, làm nó cảm thấy kinh ngạc, cho dù là sói con lông cũng không mềm như vậy.
Tuy nhiên, nó ấn vào đuôi của Tề Sở hoàn toàn là vì cái đuôi của Tề Sở thích đung đưa, nó nhìn chằm chằm hơi chóng mặt.
"Áo uu..." Hoắc Bắc ngẩng đầu phát ra một tiếng sói tru dài đầy lực uy hϊếp, một lúc sau nghe thấy tiếng sói tru cách đó không xa, nhưng âm thanh này ngắn và ngắt quãng đến lạ thường. cuối cùng thì nó lại chuyển thành “Áo u áo u áo u áo u”, mất luôn âm cuối kéo dài.
Hoắc Bắc thở dài.
Thông qua tiếng sói tru đặc biệt này, nó gần như ngay lập tức xác định được phương hướng của Tề Sở, đại khái cũng biết đối phương cách mình không xa, nơi bọn họ nghỉ chân là một con dốc, quả thực có chút trơn trượt, không dễ đi, đối với Hoắc Bắc con sói hoang sống quanh năm ở vùng Siberia này, đây là chuyện thường tình, nhưng đối với Tề Sở đi săn bắt buộc phải đứng dậy mà nói, không cẩn thận có thể là cây cầu trượt tuyết.
Tiếng sói tru ngắn không ngừng vang lên, "Áo u áo u áo u áo u" tựa hồ là đang báo cáo vị trí cho Hoắc Bắc, nhưng Hoắc Bắc chờ mãi cũng không nhận được phản hồi, ngay cả tiếng kêu cũng dần dần nhỏ đi, dần dần biến mất.
Hoắc Bắc liếʍ chân, theo bản năng liếc nhìn nơi âm thanh biến mất, đuôi tuỳ ý quét tuyết trên mặt đất.
Con cú tuyết trước đó quay trở lại cành cây ban đầu, móc chân vào cành cây, nhẹ nhàng vỗ cánh để rũ tuyết xuống, nghiêng cái đầu nhỏ bé nhìn con sói dưới gốc cây, dường như đang thắc mắc tại sao chỉ còn một con thôi.
Hai tiếng sói hú cũng vang lên từ hồ nước xa hơn. Những con sói tru lên để kêu gọi đồng bọn, những con sói ở gần đó cũng hú lên, lão nhị Ác Tá ngẩng đầu lên ngửi không khí, quay về phía sau nói với bầy sói: “Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ.”
Lão tam Hách La rũ bỏ những bông tuyết trên lưng, nó cúi nửa người xuống ngửi gốc cây, sau đó đối với Ác Tá lắc đầu: “Không có mùi của Hoắc Bắc”.
Mặc dù điều này đã được Tác á đoán trước nhưng nó không khỏi thất vọng cụp đuôi xuống, trên khuôn mặt sói hung dữ có chút lo lắng, bình tĩnh liếc nhìn anh em Gia Nặc Gia lặc cách đó không xa, sau đó thấp giọng thì thầm. : “Lão Tam, ta thật sự không đi sai đường chứ?”
Ánh mắt của lão tam Hách La khi nhìn nó ý nghĩa thâm sâu.
*
Tề Sở đi lên dốc quả thực rất khó khăn, móng vuốt của hắn không sắc bén như móng vuốt sói của Hoắc Bắc, có lúc không thể bám đất, móng vuốt khô khốc chảy máu, giẫm phải tuyết cảm thấy đau, Tề Sở thỉnh thoảng phải dừng lại để liếʍ móng vuốt.
Hắn ngồi dưới đất, ngẩng đầu hú lên vài tiếng, đi theo Hoắc Bắc không cho hắn hú một chút nào, đêm qua hắn nghe thấy tiếng sói tru của Hoắc Bắc, lúc hắn chuẩn bị hú lên cùng hắn, móng vuốt sói của Hoắc Bắc đã ấn vào miệng con chó của Tề Sở.
Tề Sở bị cấm hú hét.
"Áo u áo u---" Tề Sở ngẩng đầu gọi vài tiếng, vẫy đuôi tiếp tục đi dọc theo cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đề phòng nơi này có động vật khác phục kích.
Khi đi lên con dốc bên trái, vì đóng băng nên trên mảnh đá rất trơn, chân sau Tề Sở bị đạp hụt, cả người con husky ngã lăn xuống mấy vòng, khi leo lên lần nữa thì Tề Sở cảm thấy choáng váng.