Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Husky Điên Cuồng Bịa Đặt Trong Bầy Sói

Chương 12: Thả tay liền mất 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, khi Hoắc Bắc tỉnh dậy, nó cảm thấy một thân thể ấm áp đung đưa bên cạnh mình, hắn chịu đựng những cái vẫy đuôi không ngừng của đối phương, nhưng đối phương hiển nhiên không biết điều, mà tiếp tục nằm trên đất vẫy đuôi.

Mặt sói của Hoắc Bắc bình tĩnh, đôi mắt sói nheo lại của nó hiện lên một tia bối rối.

Trước khi gặp Tề Sở, nó chưa bao giờ biết rằng một con sói Siberia lại có thể dính với một con sói khác tới trình độ này, ngay cả khi Hoắc Bắc còn nhỏ, nó cũng chưa từng thấy ai bám dính đồng đội hay họ hàng của mình như vậy.

Ngoại trừ giữa những cặp đôi ân ái thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

“Nói thật với ngươi, ta không có hứng thú với sói đực.” Ánh mắt Hoắc Bắc di chuyển xuống, dừng lại ở phần dưới cái bụng mềm mại của Tề Sở, nó rời đi ánh mắt nói: “Ngươi không cần phải bỏ tâm ra để làm như vậy, có thời gian làm chuyện đó chi bằng bỏ thời gian ra học cách săn mồi, con sói ngay cả con thỏ cũng không bắt được, rất khó sống sót.”

Hoắc Bắc tuy không biết Tề Sở làm sao có thể sống sót đến bây giờ, nhưng nó biết rất rõ, với tình hình hiện tại của Tề Sở, có lẽ vài ngày nữa chia tay sẽ là lời từ biệt giữa hai con sói, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nói không chừng lần sau gặp lại, sẽ là bộ xương cốt của Tề Sở chăng.

Có rất nhiều kẻ săn mồi ở vùng tuyết này và sói chỉ là một trong những kẻ săn mồi hàng đầu, nhưng những con sói yếu đuối cũng sẽ trở thành con mồi của những kẻ săn mồi khác.

Ví dụ như mẹ của Hoắc Bắc đã chết trong trận chiến với một con báo tuyết, khi nó đang còn là một con sói nhỏ, mẹ của nó đã rời đi vì bị thương nặng, vì vậy Hoắc Bắc hiểu hơn bất cứ ai về sự đấu tranh ẩn giấu ở vùng đất này.

Mặc dù sau này nó sở hữu một bầy sói và trở thành con sói đầu đàn, thân thủ nhanh nhẹn, thuộc kẻ săn mồi đỉnh cao, nhưng nó vẫn không bao giờ cách xa ranh giới của cái chết.

"Sói đực... Sói đực thật tốt, hung dữ, sức chiến đấu cao, lông còn đẹp." Tề Sở không suy nghĩ nhiều, nằm ngửa trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy đuôi, nó liếʍ chân nứt nẻ, thoải mái hé mắt ra nói: “Sói đực là loài động vật đẹp nhất và thú vị nhất trên đời.”

Thói quen của husky không có quy luật như sói Siberia, tai của nó vì rất dễ chịu nên hơi cụp xuống, khi trong tình trạng mơ màng, theo bản năng lấy lòng con sói Siberia dũng mãnh lạnh lùng bên cạnh, ý đồ lấy lòng đối phương.

Hoắc Bắc nghe vậy, trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu liếʍ lông trên chân trước, thấp giọng lẩm bẩm: "Lông đẹp..."

Nó nhớ lại đêm qua, khi Tề Sở liều mạng vồ vào đá, suýt chút thì rớt xuống cùng đá viên, Hoắc Bắc trong giây phút gấp gáp đã nhảy xuống sườn dốc, kéo lấy Tể Sở đang rơi xuống, sau đó sói cứu được rồi nhưng trong miệng Hoắc Bắc toàn lông.

Mùi vị này không giống với bình thường ngửi thấy mùi của đồng loại, nhưng cũng không nói lên được chỗ nào khác.

Một tia nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt của Hoắc Bắc, vết thương trên chân sau của nó không thấy khỏi, kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, tạm thời ở yên tại chỗ để dưỡng thương, chờ đỡ hơn rồi thì tiếp tục tìm kiếm vị trí của đàn sói.

Bằng không, nếu trên đường gặp phải những kẻ săn mồi khác, chắc chắn đối với Hoắc Bắc hiện tại sẽ không phải chuyện tốt.

Cơ thể của con linh miêu xui xẻo đêm qua đã cứng ngắc, máu chảy ra toàn màu đen, dính lên lông, lông vốn dĩ mềm mại bồng bềnh, khi con linh miêu chết đi lại hiện ra màu tối, máu dính chặt lên da đặc biệt khó coi.

Hoắc Bắc đứng dậy đi tới ngửi mùi, sau đó ngẩng đầu lên hét, muốn gọi đồng đội ở gần, nhưng nó thất vọng vì không có phản hồi.

Nó vừa quay đầu lại thì thấy Tề Sở đang hắng giọng chuẩn bị hét theo, nó cảm thấy đau đầu, lập tức ngăn cản hắn: "Im đi."

“Áo?” Chỉ có một tiếng kêu ngắn gọn, Tề Sở nghiêng đầu nhìn Hoắc Bắc với giọng kêu dở, đôi mắt xanh của nó tràn đầy trí tệ lộ ra khó hiểu, dường như nó không hiểu tại sao Hoắc Bắc không cho nó hét.

Đây là thiên tính huyết thống trong dòng máu Siberia của nó, khi nghe tiếng đồng bọn hét, cũng không nhịn được mà hét lên đáp lại, thực ra phần lớn cũng không biết ý nghĩa thực sự của nó.

Hoắc Bắc hiển nhiên cũng không có chuẩn bị giải thích quá nhiều, nó tiếp tục nghỉ ngơi dưới gốc cây, thỉnh thoảng liếʍ vết thương chân sau bên trái, nói: "Hôm qua ta đã nói với ngươi, hôm nay ngươi tự mình bắt thỏ, bắt được thì có ăn, bắt không được thì nhịn đói.

“Được.” Tề Sở ngoan ngoãn gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »