Chương 7

Hôm sau, trong ánh mặt trời sáng rỡ Trì Tịnh đi tập đoàn Thư thị.

Sáng sớm tình hình giao thông không tốt, xe đi đi ngừng ngừng, chạy gần hai mươi phút mới tới nơi.

Trước mặt lúc này là một toà cao ốc uy nghi đầy khí thế mà Trì Tịnh vô cùng quen thuộc. Trước kia cô cũng thường ngửa mặt trông lên toà kiến trúc này như vậy, nhưng mà chưa từng đi lên lần nào.

Cô đứng ở cửa chính hít thở chậm rãi, sau đó mang theo giỏ xách, giẫm lên giày cao gót ba phân đi vào.

“Chờ một chút!”

Trước khi cửa thang máy khép lại đã bị Trì Tịnh đưa tay chặn lại.

Bên trong chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi. Ánh mắt của anh ta không e dè, nhìn đánh giá Trì Tịnh từ đầu đến chân một lượt. Tầm mắt dừng lại thật lâu trên cặp đùi vừa dài vừa thẳng.

Cuối cùng đành tiếc nuối thu hồi ánh mắt— —chân đẹp như vậy nên mặc váy mới đúng nha.

Miệng Trì Tịnh định nói tiếng “Cảm ơn”, kết quả khi nhìn đến vẻ mặt của anh ta thì nuốt trở vào.

Thang máy chậm rãi lên cao, điện thoại của người đàn ông vang lên.

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng bất cần đời: “Bộ hậu cần không tốt à? Rất hợp với con. Nếu không làm sao? Được… Chút nữa con đi tìm anh ta.”

Thang máy dừng ở tầng ba mươi, người đàn ông đã đi ra ngoài; Trì Tịnh bỗng nhớ ra anh ta là ai.

Bấy lâu nay bộ dáng không thay đổi chút nào.

Ngày hôm qua khi điện thoại, trợ lý Hồng kêu cô trực tiếp đi đến lầu ba mươi chín.

Cửa thang máy vừa mở liền nhìn thấy trợ lý Hồng cung kính đứng ở một bên, giống như đang nghênh đón nhân vật quan trọng nào đó.

“Xin chào cô Trì.”

“Chào anh, trợ lý Hồng.”

Cậu ta cười ôn hoà, tay phải nâng lên: “Tổng giám đang đợi cô.”

Trì Tịnh gật đầu, đi theo phía sau cậu ta.

Trong hành lang thật yên lặng, dọc đường đi không thấy một người nào. Thảm trải sàn dày hấp thu mất tiếng bước chân, không khí nghiêm túc và trang trọng.

Trì Tịnh vô thức thẳng lưng lên.

Rất nhanh đã đến văn phòng tổng giám đốc. Cửa bằng gỗ lim rất nặng đóng chặt, có vẻ vừa lạnh lùng vừa xa cách. Tựa như người ngồi ở bên trong.

Trợ lý Hồng gõ cửa, ra hiệu Trì Tịnh đi vào.

Thư Luật đang cúi đầu xem văn kiện trên bàn. Sau khi Trì Tịnh tiến vào, anh nâng mắt thản nhiên thoáng nhìn rồi lập tức quay về chỗ cũ.

“Chờ vài phút.”

Trì Tịnh không để bụng, ngồi xuống ở đối diện anh.

Trong văn phòng lạnh tanh. Trì Tịnh im lặng quan sát một vòng, cảm thấy tẻ nhạt vô vị đối với phong cách lãnh đạm như thế này. Chậm rãi, cô dừng tầm mắt ở trên người Thư Luật.

Anh cúi đầu, thỉnh thoảng lông mi khẽ động. Từ góc độ của Trì Tịnh có thể thấy được đường nét chiếc mũi của anh. Từ xương chân mày kéo dài xuống phía dưới, thẳng đứng sắc bén.

Thư Luật luôn bề bộn nhiều việc. Trước kia khi hai người hẹn hò anh thường phải tiếp điện thoại công việc hoặc xem một ít văn kiện. Có đôi khi Trì Tịnh tức giận, anh sẽ ôm cô vào lòng hôn. Sau đó cô mềm thành một bãi nước, anh vẫn tự nhiên làm theo ý mình.

Cô ầm ĩ qua vài lần, từ từ cũng thành quen.

Bọn họ chung đυ.ng chuyện nhỏ không đáng kể cô nhớ rất rõ ràng. Anh chưng chìu cô dỗ dành cô, thỉnh thoảng cũng sẽ tức giận vì cô cố tình gây sự.

Tất cả mọi chuyện dường như cô đều nhớ rõ, chỉ có độ ấm trong vòng tay anh là dần dần trở nên mơ hồ.

Trong khi Trì Tịnh đang chìm sâu trong suy nghĩ, Thư Luật bỗng nhiên ngẩng đầu. Cách bàn làm việc, im lặng đối diện với cô.

Người đàn ông từng sống động kia bây giờ đối với cô dường như chỉ có một loại biểu cảm. Trong lòng Trì Tịnh vô thức bùng lên một ngọn lửa.

“Tổng giám đốc Thư bận xong rồi à?”

“Đây là hợp đồng, không có vấn đề gì thì ký tên đi.”

Thư Luật đưa cái cặp giấy màu lam cho cô. Toàn bộ giọng điệu như giải quyết việc công.

Anh là một người lãnh đạo quyết định kế sách, chủ trì toàn cục. Sự bình tĩnh trong ánh mắt kia dĩ nhiên mấy năm trước đã sớm không thể so sánh với.

Trì Tịnh nhận lấy hợp đồng cũng không có mở ra xem, mà trực tiếp đặt ở một bên.

Cô nhìn anh, cảm giác không cam lòng kia lại bốc lên.

“Tôi…”

Lời của Trì Tịnh bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Tổng giám đốc, Thư tiên sinh…”

Trợ lý Hồng bị người vào đẩy ra: “Anh họ thân ái, tôi chỉ xin nghỉ phép một cái, sao lại bị điều từ bộ nhân sự đến bộ hậu cần rồi?”

Thư Hàng thờ ơ đi vào. Cậu ta nhìn thấy Trì Tịnh thì nhíu mày bất ngờ, đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh cô.

“Điều động bình thường trong nội bộ công ty.”

“Điều động bình thường? Bình thường ở đâu?”

Thư Luật phân phó trợ lý Hồng: “Lấy đến tài liệu công tác một năm nay của cậu ta.”

Tiếp theo Thư Hàng nghe thấy anh ta nói với mình: “Cậu đã cảm thấy không bình thường thì đi viết một bản báo cáo cho tôi. Tổng kết công việc một năm nay của cậu, chúng ta lại thảo luận tiếp chỗ ‘không bình thường’.”

Thư Hàng nghẹn họng.

Một năm nay cậu ta ngoài nói chêm chọc cười thì căn bản không có làm được chính sự gì. Cậu ta tổng kết cái đầu ý!

“Không cần. Tôi cảm thấy bộ hậu cần rất thích hợp với tôi. Tôi liền đi nơi đó phát huy nhiệt lượng thừa.”

Trợ lý Hồng trừng cậu ta một cái, vẻ mặt không lời gì để nói đóng cửa lại.

Thư Hàng chẳng hề để ý đi bộ nào. Nếu không phải ông già cậu ta uy hϊếp, cậu ta cũng sẽ không đến chuyến này.

So với những thứ này, cậu ta cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn.

“Tôi nói anh họ này, anh làm ăn càng làm càng lớn, thật không tính đầu tư vào giới điện ảnh và truyền hình ư? Phương diện này chúng ta nhiều mạng lưới, bảo đảm anh lợi nhuận ổn định không lỗ.”

Cái giọng bán thuốc giả này khiến Trì Tịnh nhìn cậu ta một cái.

Thư Luật không dao động: “Không có gì khác cậu có thể đi rồi.”

Thư Hàng liếc bên trái một cái, làm ra vẻ như bừng tỉnh: “Tôi làm lỡ chuyện của các vị à? Mỹ nữ này là ai vậy? Sao chưa gặp bao giờ?”

Trì Tịnh cầm lấy hợp đồng, không để ý đến cậu ta; Thư Luật rõ ràng lười ứng phó tiếp, hàm dưới hất lên.

Như là không chịu gặp nữa!

Thư Hàng cười mỉa hai tiếng, đẩy ghế ra đi khỏi.

Bên trong lại khôi phục im lặng, mãi đến khi Trì Tịnh xem xong hợp đồng.

“Có vấn đề?” Thư Luật nhìn cô.

Cô tréo hai chân, dựa vào lưng ghế. Cứ như vậy nhìn thẳng anh không chớp mắt.

Trì Tịnh vốn muốn hỏi kêu cô vào Thư thị ngoại trừ vì năm đó đã đồng ý với Văn Mạc Sơn thì còn có nguyên nhân nào khác không? Có phải ý muốn của anh không?

Nhưng nghĩ nghĩ lại, tiệc rượu hôm đó chẳng phải anh đã cho câu trả lời rồi sao.

Không cần phải hỏi thêm nữa.

Trì Tịnh cười lắc đầu: “Không có vấn đề.”

Cô cầm lấy bút thoải mái ký xuống tên mình. Lực viết suýt nữa thủng cả giấy.

“Tôi cần tất cả hồ sơ kế hoạch phát hành nước hoa của hiệu Zing, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Thư Luật nhìn hai chữ ngắn gọn tao nhã ở góc dưới, đáp lại: “Tôi sẽ kêu trợ lý Hồng gởi tài liệu đến máy tính của cô. Sau này có yêu cầu gì cô có thể trực tiếp liên hệ cậu ta.”

Sau khi Trì Tịnh đi khỏi, bên trong rơi vào yên lặng.

Tiếng mở cửa lại vang lên lần nữa, trợ lý Hồng đã đi quay trở lại.

“Đã đưa cô Trì đến phòng làm việc. Nơi lớn như vậy chỉ một mình cô ấy… Cần tuyển một trợ lý cho cô ấy hay không?”

Thư Luật trầm ngâm: “Cậu sắp xếp một người cho cô ấy đi.”

*****

Làm việc một tuần, Trì Tịnh đã dò thấu lịch sử phát triển của tập đoàn Thư thị.

Thư thị có thể làm đến mức ngày hôm nay ngoại trừ tay nghề của vợ chồng Thư Nhược Chu và Mai Phương Hoa, những lựa chọn chí tử của bọn họ cũng là nguyên nhân thành tựu của Thư thị.

Càng khiến cho Trì Tịnh bất ngờ là, hai vợ chồng bọn họ và Văn Mạc Sơn đã sớm quen biết nhau ở nước ngoài. Trì Tịnh suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy trong đó nhất định có nội tình.

Cô bỏ con chuột ra, bóp bóp cần cổ nhức mỏi. Sau khi nhìn thời gian thì nhanh nhẹn đứng dậy.

Đến mấy ngày nay, ngoài phòng làm việc ra thì nơi Trì Tịnh quen thuộc nhất chính là căn tin.

Đãi ngộ của một công ty như thế nào, ngoài tiền lương ra thì căn tin chính là thể hiện trực tiếp nhất. Ở mặt này Thư thị thật sự không keo kiệt chút nào.

Mỗi ngày thay đổi đa dạng, tám món chính cái gì cần có đều có.

Trì Tịnh gọi cơm xong, chuyện đầu tiên là chụp ảnh gởi tới giới bạn bè. Nhìn thấy hình ảnh đồ ăn cực ngon miệng, cô thoáng cảm thấy mình điên rồi.

Quả nhiên không qua bao lâu, tất cả bình luận bên dưới đều là lời muốn bỏ cô vào danh sách đen.

—cái quỷ gì? Một ngày ba bữa không quên gởi! Khi dễ chúng tôi không được ăn phải không?

—không ngờ lại thấy cậu, đã bỏ vào danh sách đen!

—xin đừng độc hại màn hình của tôi, đã bỏ vào danh sách đen!

—không có gì để nói, giang hồ không thấy!

Chỉ có một người hỏi cô: ăn ngon không?

Trì Tịnh cười phản hồi một câu: ăn vô cùng ngon!

Mà đối với bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nữ như vậy, mấy nhân viên cũng bắt đầu lén bàn luận.

Cô xuất hiện rất đột ngột, mỗi lần đều một mình. Cho tới bây giờ cũng chưa hề thấy có ai chào hỏi cùng cô.

Người này rốt cuộc là ai hả?

Trong nhà vệ sinh, Trì Tịnh giải quyết xong đang định mặc quần, nghe thấy đối thoại của hai người phụ nữ bên ngoài.

“Nghe nói cô gái đó là người đẩy giám đốc Trần xuống, theo tổng giám đốc Thư đi tiệc rượu.”

“Cô nói cái người mới tới kia à? Thiệt hay giả?”

Người phụ nữ trước nói: “Lễ phục của giám đốc Trần là tôi trả về, cô nói xem thiệt hay giả!”

“Cô ta bối cảnh gì đây? Thảo nào mỗi lần thấy cô ta đều là bộ dáng hất mặt lên trời.”

“Ai biết chứ!” Người kia khinh thường nói. “Chỉ biết là cái thứ lính nhảy dù.”

Vừa mới nói xong, hai người phụ nữ ghe thấy trong buồng có tiếng vang. Quay đầu lại nhìn, lập tức vẻ mặt xấu hổ.

Trì Tịnh thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ một cái. Đi đến bên bồn vặn vòi nước nóng ngay bên cạnh.

Hai người phụ nữ kia lại giống như không có việc gì mà phân ra vào buồng.

Trì Tịnh thật không biết Thư Luật có tính toán gì.

Ngày thứ hai đi làm, cô giống như bị quẳng tới một cái đảo biệt lập. Không có công việc cũng không có thông báo gì, hoàn toàn là cảm giác lưu đày. Cô đánh cuộc một hơi không đi hỏi, đợi suốt một tuần.

Bực dọc quen thuộc này cảm thấy tựa như một bong bóng đang thổi phồng, ngày càng căng lên, không biết khi nào thì sẽ đạt tới cực hạn.

Trong lòng Trì Tịnh cáu kỉnh, thế cho nên khi tan làm ra tới đại sảnh rồi cô mới phát hiện chìa khoá bỏ lại ở trên lầu quên mang xuống.

Cô đành phải đi lên lầu lấy. Khi đang đợi thang máy thì bất ngờ gặp Thư Luật và trợ lý Hồng vừa mới xuống tới.

Cô liếc bọn họ một cái, xoay đầu qua, tiếp tục chờ. Trong nhất thời cảm thấy hai chữ “Chuyên dụng” trên thang máy kia thật chướng mắt.

“Cô Trì, chẳng phải cô tan làm rồi ư? Sao cô còn phải đi lên?”

Trợ lý Hồng trước sau như một thân thiện chào hỏi với cô.

Lúc này thang máy cũng đã đến, Trì Tịnh đi vào, đáp lại cậu ta một nụ cười giả tạo: “Để quên cái dù nhảy ở trên lầu, tôi trở lại lấy.”

Thang máy khép lại. Trợ lý Hồng không hiểu ra sao cả.

“Dù nhảy… Có ý gì?”

Thư Luật nhìn cửa i-nốc, vẻ mặt có chút đăm chiêu.