Chương 2

Reng…reng…reng…

" Được rồi tiết học hôm nay đến đây là kết thúc các em tan học đi."

Cô giáo trên bục giảng mỉm cười nhìn xuống mọi người trong lớp, tất cả học sinh liền đứng lên chào cô giáo.

" A…cuối cùng cũng tan học rồi."

Cô giáo vừa rời đi khỏi lớp đã có vài bạn học không nhịn được vui mừng hô lên một tiếng, Tiêu Ngọc Dao cũng thở phào một hơi nói thật một lúc học liền hai tiết Hoá cô cũng có chút mệt não.

Tiêu Ngọc Dao hít một hơi thật sâu cô đưa tay thu dọn sách vở vào cặp định đứng dậy ra về thì quay sang còn thấy tên đáng ghét bên cạnh còn đang ghi ghi chép chép gì đó.

Tiêu Ngọc Dao cô tự nhận mình là người có văn hoá nên quyết định im lặng ngồi trên ghế đợi cậu ta ghi xong. Triệt Lăng Thần ghi xong câu cuối cùng quay sang bên cạnh liền thấy cô gái đã soạn xong tập sách nhưng vẫn ngồi đợi không quấy rầy cậu.

Hiểu chuyện như thế tại sao cả ngày hôm nay cứ tỏ ra hậm hực với cậu nhỉ, nghĩ như vậy cậu nhịn không được quay sang hỏi cô.

" Này, với gương mặt như này của tôi không đến nổi vừa gặp đã ghét chứ nhỉ?"

Tiêu Ngọc Dao đang ngưng thần chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ nghe được Triệt Lăng Thần hỏi như thế cô quay sang nhìn cậu quan sát một lúc lâu, thiếu niên mày rậm mũi cao, đôi mắt hẹp dài đào hoa, môi mỏng khẽ nhếch…quả thật rất đẹp trai nha.

Trong lòng cô nghĩ là thế nhưng khi mở miệng lại.

" Nhận xét một người là qua nhân phẩm chứ không phải gương mặt."

Vẻ mặt cô vô cùng chính trực lúc nói câu này còn như có như không liếc xéo cậu một cái.

Triệt Lăng Thần bật cười có chút ngã ngớn nhìn cô.

" Oh…vậy cậu nhìn liền biết nhân phẩm tôi thế nào hay sao dường như cậu rất khó chịu với tôi. "

Tiêu Ngọc Dao khinh khỉnh bĩu môi đáp trả lại.

" Vậy nên cậu cứ ngẫm lại xem mình còn làm điều gì khiến người khác phải khó chịu với cậu hay không, còn bây giờ phiền cậu tránh đường tôi muốn tan học."

Thấy dáng vẻ của cô như thể cậu không tránh đường thì cô liền một cước đạp cậu ngã khỏi ghế.

Triệt Lăng Thần bật cười không đôi co với cô cậu đứng dậy chính mình rời đi trước, Tiêu Ngọc Dao lườm mắt nhìn cậu cũng đứng dậy ra về.

" Lăng Thần đi ăn tối với tớ đi. "

Vừa ra đến cầu thang Tiêu Ngọc Dao liền thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang chặn đường Triệt Lăng Thần, cô chun môi không thèm để ý đến họ tiếp tục đi về phía trước.

" Không rảnh."

Triệt Lăng Thần lạnh nhạt phun ra hai chữ dường như không được vui vì bị người khác chặn đường.

" Lăng Thần cậu nể mặt tớ đi mà."

Cô gái có chút gấp gáp vươn tay ý định nắm lấy tay áo của cậu, Triệt Lăng Thần phát bực hất tay cô gái kia.

" Tránh ra."

Nhưng cậu vung tay có chút quá trớn , bụp một tiếng.

" A…"

Tiêu Ngọc Dao vừa vặn đi ngang qua hai người cánh tay Triệt Lăng Thần vung lên đánh bụp một tiếng, thế là cái trán của cô lãnh đủ cái vung tay này.

1giây…2giây…3giây… Má Nó Chứ.

" Tên chết tiệt này lúc sáng va vào người tôi bây giờ lại đánh vào trán tôi, rốt cuộc tôi mắc nợ gì cậu hả?"

Tiêu Ngọc Dao phát hoả ôm cái trán xổ một tràng vào mặt Triệt Lăng Thần.

Triệt Lăng Thần nhìn cô rồi nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, bỗng cậu cảm thấy nhức đầu không thôi.

" Tôi không rảnh đi ăn với cậu. Còn cậu theo tôi. "

Câu đầu là nói với cô gái xinh đẹp, còn câu sau là nói với Tiêu Ngọc Dao. Cậu liếc mắt thấy cô không có phản ứng liền nắm lấy cổ tay cô trực tiếp lôi đi.

Tiêu Ngọc Dao còn đang hoả khí công tâm, cô cảm thấy mình mắng còn chưa đủ thì đã bị tên này nắm tay lôi đi.

" Này chậm đã, buông tay ra đầu tôi có chút váng…NÀY!!!"