Giản Từ khẽ cười: "Tôi làm việc theo hợp đồng."
Câu nói này giống hệt như lời mà giáo sư Giản thường hay nói trên lớp: "Làm việc theo nguyên tắc."
An Tĩnh thất thần gật đầu. Khi nói tiếp, giọng cô mang theo chút nghẹn ngào: "Dì nhỏ, chúng ta tính toán một chút."
Tính toán xong thì sẽ không nói đến chuyện nuôi cô hay kết hôn nữa.
"Tôi còn nhiều việc phải làm. Những chuyện vặt vãnh này, em tự tính toán với chính mình đi." Giản Từ đứng dậy, nhìn dáng vẻ của An Tĩnh lại khiến nàng nhớ đến nụ hôn nóng bỏng và nhiệt độ cơ thể của cô tối qua. An Tĩnh mang lại cho người ta cảm giác ngọt ngào, ngay cả khóe môi cũng ngọt ngào.
Đang ngồi yên lặng trên ghế sofa, An Tĩnh mím môi, sợ rằng Giản Từ sẽ không nghe theo cô nên đã kéo nàng ngồi xuống: "Chỉ một phút thôi."
Cô nắm lấy tay Giản Từ, lạnh như băng. Nhìn vào đôi mắt cười trong sáng và thuần khiết của An Tĩnh, Giản Từ không nỡ từ chối nên ngồi xuống. Nhưng nàng không để An Tĩnh có cơ hội tính toán, mà mở miệng trước: "An Tĩnh, em còn thích chị không?"
"Hả?" An Tĩnh hoàn toàn im lặng, ánh mắt của Giản Từ gây áp lực cho cô, cô không biết phải nói thế nào. Thích là một chuyện, nhưng nợ nần chồng chất lại là chuyện khác. Cô vuốt ve mái tóc dài trên vai mình: "Thích thì có liên quan gì đến việc nuôi em không?"
Hai chuyện này đúng là không liên quan. An Tĩnh ở trường cũng có các nam sinh theo đuổi, thậm chí có cả nữ sinh đồng tính thích cô, Giản Từ đã từng thấy những tin nhắn đó trên điện thoại của An Tĩnh.
"Không có liên quan." Giản Từ trả lời.
An Tĩnh cười, khóe mắt và lông mày đều tràn đầy ý cười: "Vậy nên..."
"Tôi chỉ đang làm theo hợp đồng." Giản Từ lạnh nhạt ngắt lời cô.
"Dì có thể nói chuyện nghiêm túc được không?" An Tĩnh vừa xấu hổ vừa giận dữ. Cô giận thái độ hời hợt của Giản Từ. Hôn nhân là chuyện lớn, vậy mà Giản Từ lại coi như đang bàn hợp đồng, làm việc như công chức.
Giản Từ nhìn cô: "Em có thể làm việc nghiêm túc không?"
Học hành đàng hoàng, không viết lách lung tung, kiếp trước sao lại nhảy lầu. Giản Từ nhìn đôi tay An Tĩnh đặt trên đầu gối, không tự chủ được mà chạm vào.
Nhìn dáng vẻ của Giản Từ như sắp đánh người. An Tĩnh vội giấu tay ra sau lưng, căng thẳng đến mức lông mi đen khẽ run rẩy: "Nói chuyện nghiêm túc đi, lớn rồi, còn muốn đánh người."
Giản Từ tính tình không tốt, hồi nhỏ đã từng đánh cô, đau lắm.
Cả đời cô cũng không quên được.
Còn chuyện xằng bậy tối qua, cô thấy có chút hoang đường. Trước đây cô cũng từng mơ về chuyện đó, nhưng chỉ là mơ thôi, rất không thực tế.
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Dì nhỏ, tối qua dì có uống rượu không?"
Nếu không uống rượu, sao lại dễ dàng như vậy...
Giản Từ đã đi đến cửa, nghe câu hỏi này thì tai đỏ lên may mà An Tĩnh vẫn ngồi ngây người trên ghế sofa. Nàng cúi đầu tìm chìa khóa xe: "Tôi có uống rượu."
"Vậy à." An Tĩnh trả lời với vẻ thất vọng, tự vuốt tóc rồi vào phòng ngủ thay đồ.
Giản Từ đứng ở cửa chờ An Tĩnh. An Tĩnh để mặt mộc, chỉ cần đánh răng rửa mặt là có thể ra ngoài.
Trong phòng tắm có hai chiếc cốc, An Tĩnh cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng màu hồng, nhìn mình trong gương, đầu tóc bù xù. Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, tối qua thật hoang đường.
Tất cả đều là tại Dương Vi ép cô tham dự buổi họp lớp, đã thế còn ép cô uống vài ly rượu.
Uống rượu làm hỏng việc, cô vẫn thấy lạ là tại sao tối qua dì nhỏ lại uống rượu?
Giản Từ chờ An Tĩnh mười phút ở cửa, nàng lên mạng lướt xem diễn đàn của trường. Kiếp trước cũng chính vào ngày này, An Tĩnh gây ồn ào vì dính đến tin tức đạo văn từ một bộ phim truyền hình hot, diễn đàn trường đã lan truyền chuyện đó khắp nơi.
Tác giả mạng thường lấy bút danh, chỉ những tác giả thực sự nổi tiếng mới để lộ tên thật. An Tĩnh cũng thuộc dạng có chút tiếng tăm trên trang web của cô, nhưng chưa đến mức phải tiết lộ tên thật.
Bề ngoài An Tĩnh có vẻ dịu dàng nhưng bên trong lại cứng đầu khiến người khác phải đau đầu.
Giản Từ quen An Tĩnh từ khi cô mới tám chín tuổi. Cô bé khi ấy không ăn mặc đẹp lắm, nhưng khuôn mặt rất tinh tế, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt như búp bê khiến người ta không thể không nhìn thêm lần nữa.
Nhưng cô không hòa đồng, trong khi những đứa trẻ khác chơi đùa vui vẻ, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người lớn.
An Tĩnh không có trải qua giai đoạn nổi loạn, từ nhỏ đến lớn cô đều là một cô gái ngoan ngoãn nhưng tối qua đã làm đảo lộn hoàn toàn cái nhìn của Giản Từ về cô.
Cô khi điên cuồng cũng rất ghê gớm.
Giản Từ bước vài bước, nhận ra An Tĩnh vẫn còn chậm chạp cho nên nàng dựa lưng vào tường ở cửa, không chút chú tâm nhìn người đang buộc tóc: "Em mà còn chậm nữa thì trời sẽ tối mất."
An Tĩnh ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy đôi chân thon dài, trắng trẻo ở cửa. Mí mắt của cô giật giật, trong lòng đột nhiên nôn nóng, rượu tối qua vẫn còn chưa tan à.