Giản Từ không hỏi thêm gì nữa, trong đôi mắt lạnh lùng phản chiếu hình ảnh bất an của An Tĩnh, dường như nhắc nhở cô: "Em biết những vết trên chân em là từ đâu mà có không?"
An Tĩnh thấy Giản Từ nở nụ cười hiếm hoi, cô cũng cười theo, không biết cô ấy cười gì, nhưng cười theo là đúng.
Giản Từ nhấc bản hợp đồng lên và gõ vào đầu An Tĩnh, nói với vẻ không cam lòng: "An Tĩnh, trong phòng khách này có camera giám sát, được kết nối với máy tính trong phòng làm việc. Em có muốn xem không?"
An Tĩnh không hề động đậy.
Giản Từ dùng máy tính xách tay của mình để kết nối với hệ thống giám sát trong nhà, sau đó đặt nó lên đầu gối của An Tĩnh.
Chỉ trong nháy mắt, An Tĩnh nhìn thấy cảnh cô và Giản Từ trên sàn nhà trong màn hình, ngay sau đó, cô lập tức đóng máy tính lại, tự nói dối với bản thân mình và không dám nhìn vào Giản Từ.
Giản Từ nhẹ nhàng mỉm cười, nàng có thể đoán rằng An Tĩnh sẽ không dám xem tiếp.
"Chuyện đó... còn nữa không?" An Tĩnh có chút sợ hãi, cảm giác khó chịu trên cơ thể nhắc nhở cô rằng có lẽ còn những chuyện khác đã xảy ra.
Cô không thể nào đã...
Biểu hiện hoang mang và sợ hãi của cô lọt vào mắt Giản Từ. Trong mắt nàng hiện lên sự dịu dàng. Nàng mở lại máy tính cho An Tĩnh xem và chuyển đến đoạn giám sát trong phòng ngủ: "Còn đây nữa."
An Tĩnh nhìn thấy cảnh cô đè lên Giản Từ và lập tức sụp đổ. Hình ảnh hai người quấn quýt với nhau làm cô sững lại như bị sét đánh trúng. Đôi mắt to tròn của cô hiện lên hình ảnh những gì đã xảy ra tối qua, không thể tin rằng mình đã làm những điều đó.
Cô che mặt lại, nói: "Dì nhỏ, sao dì lại lắp camera trong phòng ngủ?"
Giản Từ mặt không biến sắc trả lời: "Phòng ngủ và phòng làm việc của tôi thông nhau, chỉ cách một cánh cửa. Vì sợ tài liệu bị rò rỉ nên tôi lắp camera, nhưng trong nhà vệ sinh thì không có."
Mặt An Tĩnh bị cô tự vò đến đỏ bừng, đôi mắt đột nhiên đứng yên, ngây ngô, hàng mi cong vυ"t, lộ ra sự đáng yêu tự nhiên.
Cô không còn mặt mũi nào để xem tiếp nữa, thực sự quá xấu hổ.
Giản Từ tắt máy tính, đưa bản hợp đồng cho cô: "Em nên đọc kỹ nội dung trên đó, nhớ rõ những điều không được làm."
Điều đầu tiên trong hợp đồng là: không được viết sách nữa.
An Tĩnh năm nay sẽ đi thực tập. Nếu không có vụ đạo văn, cô vẫn sẽ tiếp tục viết sách. Nhưng sau khi thua kiện, bút danh của cô đã bị bôi nhọ, trở thành "chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh*."
*Chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh: Ám chỉ bị mọi người ghét bỏ ai cũng muốn đánh cô.
Việc từ bỏ bút danh để bắt đầu lại là điều quá khó với cô, cô không chỉ phải lo cho cuộc sống của mình mà còn phải gửi tiền hàng tháng cho cha mẹ nuôi. Số tiền kiếm được từ bút danh mới sẽ không đủ để duy trì cuộc sống của cô.
An Tĩnh lướt mắt qua hợp đồng, khi đọc đến điều khoản kết hôn thì cô khựng lại. Cô và Giản Từ đã chia tay hơn nửa năm. Mối quan hệ trước đó giống như trò trẻ con, cô cũng không thực sự phân định được cảm xúc của mình. Cô đối với dì nhỏ phần nhiều chỉ là sự kính sợ.
Những tình cảm chôn giấu trong lòng đã bị bào mòn bởi vụ kiện đạo văn. Cô cười nhẹ: "Dì nhỏ chắc cũng biết rõ cuộc sống của tôi, chuyện tối qua là lỗi của tôi, nhưng thật sự không cần phải kết hôn."
"Tôi không ép buộc em. Chỉ làm theo hợp đồng thôi, giống như các em làm bài thi, đều phải dựa vào sách giáo khoa và thí nghiệm mà làm." Giản Từ nhấn mạnh từ "thí nghiệm" một cách đặc biệt.
An Tĩnh đỏ mặt vì xấu hổ, cô ôm gối ngồi trên ghế sofa, đôi mi dài che khuất đôi mắt trong suốt. Cô cố gắng muốn phân bua rõ ràng với Giản Từ.
Giản Từ không muốn đôi co thêm, đóng máy tính lại và nói: "Về ký túc xá của em thu dọn đồ đạc đi, ngày mai tôi phải dự họp."
An Tĩnh vẫn ngồi yên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giản Từ. Cô có thể giở trò vô lý không?
Giản Từ thấy dáng vẻ này của cô liền đoán được rằng cô định giở trò, khẽ cười: "Em không phải mười tuổi, cũng chẳng phải mười lăm, người lớn mà giở trò vô lý không thấy xấu hổ à?"
Lời này có lẽ không có tác dụng với người khác, nhưng với một học sinh ngoan như An Tĩnh thì rất hiệu quả. Tay cô thả lỏng khỏi đôi chân đang ôm chặt. Giản Từ nâng cằm cô lên, nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô, lập tức hỏi: "Tối qua em rất "high", học được từ đâu thế?"
"Học gì ạ?" An Tĩnh hoàn toàn không nhớ được gì từ đêm qua.
Cô trông rất thuần khiết, đôi mắt đen như bầu trời sau cơn mưa, trong veo và sáng rực, khiến người khác không thể nghi ngờ cô.
Nhưng có một điều chắc chắn, cô cảm thấy mình sẽ kéo Giản Từ xuống.
Ngay cả khi bán căn hộ này, cũng không thể đủ để trả hết nợ!