Giản Từ không trả lời, có lẽ đang trong cuộc họp. Đến kỳ nghỉ, trong trường học các lãnh đạo mỗi ngày đều họp nhỏ, họp lớn, cả ngày không dứt.
Mễ Thiến đã đặt chỗ ở một quán bar, sắp tốt nghiệp rồi, mọi người đều trở nên khá điên cuồng.
Nhìn bó hoa ở hành lang, An Tĩnh nhắn lại cho Mễ Thiến: "Tớ sẽ đến đúng giờ."
Ở trường, công việc nhiều đến mức khiến Giản Từ đau đầu, đặc biệt là những sinh viên trong lớp nàng, nhiều người muốn thi lên cao học, khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Không giống như An Tĩnh và các bạn của cô, họ chỉ đơn giản rời đi sau khi tốt nghiệp.
Khi cuộc họp kết thúc, Giản Từ nhận được cuộc gọi từ Trần Khiết: "Tôi đã tìm rồi, trong khoảng thời gian đó không có nữ sinh nào như cậu nói. Có khi chỉ là một bài đăng đơn giản thôi, có lẽ cậu nghĩ nhiều quá rồi?"
"Nếu không có thì thôi. Tôi còn nhiều việc phải làm, cậu có thể giúp tôi đưa An Tĩnh đi được không?" Giản Từ bất đắc dĩ nhờ Trần Khiết giúp đỡ, vì hiệu trưởng giữ nàng lại để bàn chuyện gia hạn hợp đồng, mà nàng lại không muốn ký nữa nên cần phải đưa ra lý do hợp lý.
"Hộ tống mỹ nữ thì không khó." Trần Khiết cười nói rồi cúp máy.
Thiên Ngu gửi tin nhắn, thông báo đã tìm ra địa chỉ của "Hai bát hoành thánh", đó là sinh viên của Đại học A, nhưng chưa rõ thuộc khoa nào. Trang web không tiết lộ tên cụ thể, nhưng ít ra có manh mối, không phải mò kim đáy bể nữa.
Sau khi sắp xếp xong công việc, Giản Từ ra ngoài để đón An Tĩnh. Khi đến cổng trường, nàng thấy vài nữ sinh đang chờ xe, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất ngây thơ. Họ cố gắng tạo vẻ ngoài ngây thơ, trong khi An Tĩnh thì hoàn toàn tự nhiên như thế.
Khi Mễ Thiến đang đợi xe, cô ấy nhìn thấy một chiếc Cadillac màu đỏ lướt qua trước mặt mình, cô ấy liền kéo tay Dương Vi: "Đó hình như là Trần Khiết."
"Tiểu thư nhà giàu, nghe nói cô ấy chỉ đến để gϊếŧ thời gian thôi." Dương Vi đang bị nắng thiêu đốt, bèn hỏi Mễ Thiến: "Sao cậu đến sớm vậy? Ban ngày quán bar cũng không mở cửa đâu."
"Tớ đi mua vài bộ quần áo ở trung tâm thương mại, cậu có muốn đi cùng không?" Mễ Thiến cười tươi, nheo mắt.
"Được thôi." Dương Vi nhìn chiếc váy mình đang mặc, là chiếc váy mua từ năm ngoái. Hôm trước cô có để ý đến một chiếc váy, đúng lúc cũng muốn đi xem chiếc váy còn đó không.
Khi An Tĩnh mở cửa xe, Trần Khiết liền đưa tay nâng cằm cô lên: "Bé con nhà họ Giản, tôi sẽ đưa em đi dự tiệc."
"Cái gì mà nhà họ Giản, tôi chỉ sống chung với dì ấy thôi." An Tĩnh không vui, tránh xa bàn tay của Trần Khiết.
"Nếu không phải nhà họ Giản, thì đến làm con gái nhà tôi đi, sao nào? Tôi nuôi em." Trần Khiết cười rồi bước vào nhà. Vừa vào đến cửa, cô ấy thấy một bó hoa lớn, tấm thiệp sáng rực đặt ngay trên đó. Cô ấy không nhịn được cười: "An An, em còn tặng hoa cho Giản Từ nữa à?"
"Cô nhầm rồi, không phải tôi gửi đâu." An Tĩnh đáp rồi quay vào phòng thay đồ.
Trần Khiết nhìn tấm thiệp, chỉ cần nhìn chữ cũng biết là do người của tiệm hoa viết. Cô ấy cảm thấy thú vị, không ngờ con đường theo đuổi vợ của Giản Từ lại có một cái hố lớn thế này.
Cô ấy gọi điện cho Giản Từ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Bé con nhà cậu thật thơm, bé con nhà cậu thật đáng yêu." Nói xong, Trần Khiết cúp máy. Cô ấy chỉ giúp đến đây thôi, con gái thì thường nhạy cảm, nhất là kiểu người như An Tĩnh, rất khó tiếp cận.
Giản Từ thấy hơi kỳ lạ, sau khi cúp máy, nàng mở tin nhắn mà An Tĩnh đã gửi cho mình lúc trưa. Khi thấy dòng chữ trên tấm thiệp, nàng sững lại một chút, rồi nhắn lại: "Tôi không biết."
An Tĩnh không trả lời, vì lúc này cô đang bị Trần Khiết ép mặc váy ngắn: "Chân em dài như vậy, nhất định sẽ thu hút mọi người, đừng lãng phí ưu điểm tốt thế này."
"Dì nhỏ sẽ không thích đâu." An Tĩnh viện cớ, lấy Giản Từ ra làm lý do.
"Sẽ không đâu, đây chính là bộ đồ Giản Từ mua cho em. Biết đâu cô ấy lại muốn em mặc như thế." Trần Khiết cười đầy ẩn ý.
An Tĩnh không thể từ chối, đành mặc bộ váy ngắn. Áo trên là voan trắng, váy dưới màu đen đơn giản, nhưng đường cong của cô rất đẹp, vòng eo thon gọn và dáng vẻ thanh thoát.
Trần Khiết đã đạt được mục đích, khi An Tĩnh không để ý, cô ấy chụp vài bức ảnh góc nghiêng và gửi cho Giản Từ.
Khi họ ra ngoài, trời đã hơn sáu giờ, bầu trời mùa hè được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, sắc đỏ mờ nhạt lan rộng trên đường chân trời.
Trần Khiết rất quen thuộc với các quán bar trong thành phố, cô ấy dẫn An Tĩnh đến đó một cách thành thạo. Kẹt xe trong thành phố khiến họ đến nơi đã hơn tám giờ.
Những cây ngô đồng hai bên đường dưới ánh đèn đường trông có phần âm u. Quán bar mà Mễ Thiến chọn khá hẻo lánh, Trần Khiết nhìn quán bar này một lúc rồi nói: "An An, để tôi đi vào cùng em nhé."
"Không cần đâu, chỉ là buổi gặp mặt bạn bè thôi." An Tĩnh từ chối, cầm túi xách rồi bước xuống xe.
Trần Khiết không ép, tìm một chỗ đỗ xe, sau đó lén đi theo An Tĩnh vào bên trong.
Mễ Thiến luôn chú ý đến cửa, khi thấy An Tĩnh bước vào, cô ấy liền vẫy tay: "Ở đây, ở đây."
An Tĩnh hôm nay không mặc quần dài T-shirt, cũng không mặc váy dài trắng, khi bước vào quán bar, nhiều người quay đầu lại nhìn cô. Trong quán bar không có ai là "gái ngoan", dáng vẻ của An Tĩnh dù mặc váy ngắn nhưng vẫn không che giấu được khí chất ngoan hiền, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn là 100%.
Những cô gái quá ngoan thường rất dễ bị trêu chọc.
Khi thấy Mễ Thiến, An Tĩnh bước nhanh tới, đôi mắt cong cong: "Các cậu gan thật đấy, dám chọn quán bar để tụ tập."