Chương 4

Việt Phương tức giận chạy đi, cô bé chẳng biết đi đâu, chỉ muốn chạy khỏi mẹ mà thôi.

Tụi bạn cũng vừa thay quần áo xong, thằng Hiển được ba nó ột rỗ khoai sống, nó mừng rỡ kêu thằng Nam cùng bê ra chỗ tụ tập để nướng khoai ăn. Thằng Hải có nhiệm vụ đi kêu mấy đứa con gái. Nó thấy Việt Phương đang cắm đầu chạy thì gọi lại:

- Phương! Bà đi đâu đó.

- Tui muốn đi khỏi nhà – Phương đứng lại đáp cộc lốc.

- Thằng Hiển có một rổ khoai kìa, đang chuẩn bị nướng, đến đó thôi – Thằng Hải chẳng hiểu mô tê gì những cũng bảo.

- Ừ.

Việt Phương liền đi cùng thằng hải đến chỗ tụ tập của tụi nó, nơi đám bạn đang chuẩn bị củi để lùi khoai.

Chỗ tụ tập của tụi nó là sau hè của một ngôi đình trong làng, chỉ đến ngày lễ lạc gì đó thì đình mới đông người tụ tập. Bình thường thì vắng hoe, cho nên đám nhỏ tụi nó thích tụ tập chơi trò chơi, la hét om xòm mà không sợ phiền đến ai, không sợ ai mắng mình.

Thấy Việt Phương đến tụi nhỏ vui mừng hớn hở rồi bảo:

- Mau lên, tắm xong thì bụng đói cả rồi.

Ở bên đám bạn, Việt Phương chẳng còn buồn phiền gì nữa, cô bé hòa mình vào trong cuộc chơi vui vẻ. nhưng đến khi trời gần tối, tụi nó phải về nhà, thì Việt Phương ngồi im không chịu về.

- Sao vậy. Sao bà không về nhà – Con Thắm nhìn Việt phương rồi hỏi.

Việt Phương bèn kể hết mọi chuyện với tụi bạn mình nghe. Cô bé quay sang hỏi thằng nam:

- Có phải mày chọi trứng thúi lên nóc nhà dì Hoa hay không? Tao đã bảo mày đừng chọi mà.

Thằng nam nghe Việt Phương hỏi thế thì ngơ ngác đáp:

- Đâu có, tao đâu có chọi. Mày chẳng bảo, chọi lên nóc nhà thì không thể nào dọn được mà, tao đâu có dám chọi. Tụi bây tin tao đi, tao có thể thề đó…

- Vậy thì ai chọi? – Con Thảo đăm chiêu nghĩ.

Ngoài tụi nó ra, chỉ có Việt Tình là lẽo đẽo đi theo thôi. Như vậy chắc chắn là Việt Tình đã chọi chứ không ai hết, đã vậy, dì Hoa biết chuyện bọ nó làm, chắc cắn là do Việt Tình đã méc lại mà thôi.

Việt Phương cắn môi đầy tức giận.

- Mà bây giờ mày định tính sao hả Phương – Thằng Hải đột nhiên lên tiếng hỏi.

- Tính gì? – Việt Phương ăn nói cộc lốc.

- Ờ thì …cái vụ về lại nhà mày ở thành phố đó – Thằng Hải gãi gãi đầu trông nó có vẻ buồn bã nói.

- Phương, mày đừng về thành phố nha, mày đi rồi, tụi tao sẽ buồn lắm đó – Con Thắm mếu máo nói, nó nắm tay Việt Phương.

- Phải đó, tụi tao không muốn mày đi đâu Phương, không có mày thì không có vui – Thằng Hiển cũng nhìn nó với ánh mắt buồn vô hạn nói.

Tụi trẻ chơi với nhau bao nhiêu lâu rồi, thật sự mà nói, có Việt Phương, tụi nó lúc nào cũng thấy vui hết. Hết chơi trò này đến chơi trò khác. Thích nhất là chú Nhân rất thương Việt Phương, cho nên thường giúp bọn trẻ làm những thứ chúng thích. Lâu lâu còn được chú mua bánh cho ăn, bánh kẹo ba mẹ Việt Phương gửi về, tụi nó cũng được hưởng ké.

- Tao sẽ không về đâu – Việt Phương đanh mặt đáp lời chúng.

- Thật sao – Con Thảo mặt mày hớn hở nhìn Việt Phương hỏi những ngay sau đó nó trở lại vẻ mặt buồn xe bảo – Mày là con ba ******, ba ****** muốn mày về, mày làm sao cãi lại được. Ba ****** thế nào cũng bắt mày về nhà mà thôi.

- Phải đó – Thằng Nam cũng tiu nghỉu đáp.

- Hay là…..- Thằng Bảo….cái thằng mà bọn trẻ ăn cắp xoài bán kiếm tiền cho nó mua thuốc cho bà nội, lúc này cũng có mặt tham dự buổi tiệc khoai lang nướng của bọn nhóc bèn lên tiếng nói - ….mày trốn đi.

Tất cả bọn trẻ đều quay đầu nhìn thằng Bảo, thằng này có chút bối rối, hắng giọng nói tiếp:

- Chỉ có cách này thôi. Con Phương trốn tạm ở đâu đó mấy ngày, để đến khi ba mẹ nó về lại thành phố, lúc đó nó mới đi ra ngoài. Tụi bây thấy sao?

Thằng bảo liếʍ mép hồi hộp nhìn đám trẻ chờ đợi ý kiến. Cả bọn đều nhìn Việt Phương im lặng, chờ đợi quyết định của cô bé.

- Được, quyết định như vậy đi – Việt Phương gật đầu.

- Vậy thì cứ trốn đi. Đến lúc đó, tụi tao sẽ thay phiên nhau đem thức ăn nước uống ày, đừng loa chết đói – Thằng Nam tỏ vẻ chí khí bảo.

- Nhưng tao nên trốn ở đâu mà người nhà tao không tìm ra kìa. Chứ cái xóm này, chỗ nào mà mọi người không biết tao chứ - Việt Phương nghiêm mặt bảo.

- Tao có một chỗ trốn rất lí tưởng – Thằng Bảo đột nhiên lên tiếng nói.

Việt Phương về nhà tự mình tắm rửa sạch sẽ trong khi Việt Tình phải chờ mẹ tắm cho, ở quê không giống như thành phố, không có vòi nước nóng, tắm nước lạnh, Việt Tình không quen, nên lúc nào cũng mè nheo đòi phải nấu nước sôi mới chịu tắm.

Việt Phương nhìn thái độ của bà Huyền Trang cưng chìu Việt Tình thì thấy tủi thân vô cùng, vì sao mẹ chưa từng tỏ ra dịu dàng với cô bé bao giờ. Giả vờ bĩu môi khinh rẻ Việt Tình, Việt Phương bỏ đi lên nhà trên.

Cũng may, ông Việt Tuyên, ba cô bé lại rất thương cô. Một người đàn ông duy nhất trong nhà, nên tình thương của ông chia sẽ đều cho hai đứa con gái. Ông càng thương Việt Phương hơn vì bị bỏ rơi mấy năm nay.

- Ngày mốt ba về thành phố rồi, cho nên mai ba sẽ dẫn con đi ra chợ huyện, con thích gì ba sẽ mua cho con.

- Thật hả ba. Ba mua cho con nhiều tranh vẽ nha ba – Việt Phương reo lên mừng rỡ.

- Ừ - Ông Việt Tuyên mĩm cười gật đầu.

- Mua thêm cho con bút màu và màu vẽ nha ba – Việt Phương nói thêm.

- Được – Ông Việt Tuyên nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái thì vui trong lòng, thỏa mãn niềm vui của con cái điều là niềm vui của ba mẹ.

Việt Tình tắm xong thấy ba và Việt Phương nói chuyện vui vẻ với nhau như thế thì có chút bực dọc. Việt Tình lao đến ôm chầm ông Việt Tuyên từ phía sau rồi nhõng nhẽo vòi vĩnh:

- Ba, ba mua cho con nữa nha ba.

Bình thường Việt Tình đòi gì cũng đều được, không ngờ lần này ông Việt tuyên lại từ chối còn nghiêm khắc dạy dỗ:

- Lần trước ba mua cho con rất nhiều, nhưng con chơi vài bữa là chán, rồi quăng bỏ lung tung. Ba sẽ không mua cho con nữa đâu. Về nhà nhặt lại mấy thứ đó mà dùng.

Việt Tình nghe vậy thì xụ mặt buồn xo, dậm chân hậm hực nói:

- Con ghét ba.

Nói xong thì bỏ chạy ra nhà sau đầy hờn dỗi.

- Nhưng con thương ba – Việt Phương kề tai ba nói nhỏ khiến ông Việt Tuyên vui vẻ cười lớn xoa đầu cô.

Đến khi cả nhà cùng tụ họp ăn cơm, bà Huyền Trang bỗng buông đũa xuống nhìn ba mẹ chồng lần nữa nói:

- Ba mẹ, con suy nghĩ kỹ rồi, con quyết định sẽ đưa Việt Phương về thành phố. Con thấy điều này là cần thiết cho con bé. Thành phố có đủ điều kiện sống tốt cho con bé hơn. Hơn nữa con có thể tự mình dạy bảo nó, chăm sóc nó. Dù sao con cũng là mẹ của nó, con không thể để con mình ở xa hoài như vậy được. Lúc trước vì công việc bận rộn nên bất đắc dĩ mới phải gửi cho ba mẹ. Nhưng hiện tại công việc đã ổn định rồi, con muốn rước Việt Phương về nhà. Điều kiện học hành ở thành phố tốt hơn, chương trình học cũng tiếp cận được với kì thi đại học hơn. Tương lai sau này của Việt Phương sẽ vững chắc hơn.

Ông bà nội Việt Phương nghe nói thì buông đũa trầm mặt, dù sao mẹ Việt Phương nói cũng đúng, thành phồ tốt hơn là thôn quê này. Dù sao họ cũng là mẹ con của nhau, ai lại nỡ chia cắt mẹ con người ta, một phần là ở thành phố, việc học sẽ tốt hơn, tương lại sẽ được bảo đảm hơn. Chỉ là…ông bà đã quen với sự có mặt của Việt Phương, nếu không có tiếng nói nụ cười gọi ông gọi bà của cô bé, họ sẽ thấy buồn và cô đơn rất nhiều.

- Tùy con vậy – Ông nội Việt Phương bèn lên tiếng.

Bà nội Việt Phương chỉ lặng lẽ đứng dậy rồi bảo:

- Tụi con ăn trước đi, mẹ muốn nằm nghỉ một lát.

- bà cứ nhất định nói chuyện này trong bữa cơm mới được hay sao – Ông Việt Tuyên thấy mẹ bỏ cơm biết mẹ rất buồn nên quay sang trách vợ.

Bà Huyền trang muốn cãi lại nhưng nghĩ lại rồi thôi. Đành lặng thinh ăn cơm.

Việt Tình thấy mẹ lần nữa nhắc chuyện đưa Việt Phương về nhà liền nói:

- Chẳng phải em ấy không muốn về nhà hay sao. Ba mẹ cứ để em ấy sống với ông bà cho vui.

- Con nít biết gì mà nói – Bà huyền Trang mắng con gái.

Việt Tình xụ mặt cuối đầu ăn cơm trong ấm ức.

Cảnh Nhân thấy anh chị hai đã quyết định như vậy rồi thì chỉ có thể thở dài lo lắng nhìn Việt Phương để xem thái độ của con bé thế nào. Nhưng bất ngờ là Việt Phương chẳng nói tiếng nào phản đối, cô bé vẫn ăn uống bình thường, giống như không hề nghe thấy những lời nói vừa rồi. Còn vui vẻ gấp đồ ăn ọi người.

Ông Việt tuyên thấy con gái không phản ứng dữ dội như trước nữa bèn dỗ ngọt:

- Việt Phương, về đến thành phố, có nhiều màu vẽ đẹp lắm, con thích cái nào ba mẹ đều mua cho con.

- Dạ …- Việt Phương vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm của mình.

Bữa cơm hôm nay do bà Huyền Trang nấu, thấy con gái ăn nhiều, bà tưởng rằng mình nấu ăn hợp ý con bèn hào hứng gấp thêm thức ăn cho con gái:

- Ăn thêm đi con, mai mốt về thành phố, con thích ăn gì, mẹ đều nấu cho con ăn.

- Dạ.

Bà huyền Trang cảm thấy rất hài lòng khi thấy con gái ngoãn ngoãn chứ không bướng bĩnh như mọi khi, bà vui lắm. Việt Tình thì thấy ba mẹ ai cũng tranh thủ lấy lòng Việt Phương để mong cô bé đồng ý lên thành phố thì tức giận lắm, vùng vằn chén cơm mãi.

Đến tối, Việt Phương vốn hay ngủ chung với ông bà nội, nhưng hôm nay cô bé đòi qua ngủ chung với chú Nhân. Vì thỉnh thoảng việt Phương vẫn hay sang ngủ với chú nên cả nhà chẳng ai nghi ngờ gì hết. Ngủ đến nửa đêm, Việt Phương mở mắt thức dậy rồi đi ra ngoài.

Ông bà nội già nên thường khó ngủ, chỉ cần Việt Phương trở mình cũng làm họ thức giấc, còn chú Nhân thì khác, chú ngủ rất say, thường là ngủ một mạch đến sáng. Cho nên tối Việt Phương mới muốn ngủ với chú để nửa đêm trốn đi, đến nơi mà thằng Bảo đã chỉ vẻ.

Việt Phương chẳng đem gì nhiều, cô bé chỉ đem theo mấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ tối, mở chốt cửa sau lèn lút chập chững trong đêm tối trốn đi. Trước khi rời đi, Việt Phương quay đầu lại nhìn nhà mình lần nữa, một giọt nước mắt rơi xuống rồi bị cô bé nhanh tay quẹt đi.

12

Nơi chốn bình yên

Sáng sớm như thường lệ, bà nội của Việt Phương thức dậy nấu nước châm trà để ông nội Việt Phương có thể uống vào buổi sớm. Dùng trà sáng là thú vui tao nhã của những người dân quê. Đun nước sôi xong, bà cầm chổi trầu cao (hình như ngoài bắc gọi là chổi sơ dừa ấy) mở cửa sau ra ngoài quét sân, xung quanh nhà bà đầy cây cao bóng cả, cho nên cứ hễ chiều đến trời lộng gió, lá sẽ rụng đấy sân. Một đêm đến sáng, mặt sân toàn là lá khô, đặc biệt là mùa thu, cây rụng là nhiều.

Bà nội giật mình khi biết cửa sau nhà bà mở không khóa, nhưng đêm qua trước khi đi ngủ, bà đã khóa cửa cẩn thận trước sau rồi, tính người già luôn cẩn thận như vậy. Giật mình hoảng hốt cho là có trộm, nhất là khi chúng biết con trai con dâu bà ở thành phố về, biết đâu chúng mò vô kiếm lợi.

Nghĩ vậy bà vội vã chạy đến trước cửa phòng của hai vợ chồng ông Việt Tuyên gọi cửa ầm ầm. Hai vợ chồng giật mình chạy ra mở cửa phòng, nghe mẹ nói rõ mọi chuyện, cũng hốt hoảng lục đồ đạc xem có mất mát cái gì hay không? Sau đó thở phào nhẹ nhỏm vì họ không mất mát thứ gì hết. Người nào người nấy đều ngạc nhiên vì không biết tại sao cửa sau nhà lại bật mở cho đến khi Cảnh Nhân mở cửa bước ra thông báo Việt Phương đi đâu mất rồi. Cả nhà đều trở nên hoang mang.

- Tất cả đều tại hai vợ chồng bây hết – Bà nội Việt Phương bật khóc trách móc con trai và con dâu – Tại tụi bây cứ nhất quyết bắt con nhỏ lên thành phố, cho nên nó sợ mà bỏ trốn như thế.

Vợ chồng ông Việt Tuyên cũng không ngờ đứa con gái nhỏ chỉ mới 9 tuổi lại gan to đến nỗi dám bỏ nhà, nghĩ là vừa giận vừa tự trách. Giận vì con cái ngang bướng không nghe lời, vừa tự trách bản thân không kiềm chế mềm mỏng khuyên giải con mà cứ áp đặt ép buộc nó phải làm theo trong khi đã không dạy dỗ nó bao lâu nay, nên mất dần lòng tin cùng sự yêu thương của nó.

Cả nhà phát hoảng tỏa ra đi tìm khắp mọi nơi. Đến nhà của đám trẻ thường chơi chung, dỗ ngọt chúng để tìm địa điểm Việt Phương có thể trốn, nhưng đám trẻ được căn dặn từ trước, chỉ một mực bảo không biết, có chỉ thì cũng chỉ những nơi mà bọn trẻ thường hay chơi chứ không phải là chỗ Việt Phương đang trốn. Nhưng thật ra, người biết chỗ trốn đó ngoài thằng Bảo ra thì chẳng còn ai biết nữa. Mà thằng Bảo là một thằng bé vốn lầm lì ít nói, miệng kín như bưng. Nó dù bị đánh chết cũng sẽ không hé lộ nữa lời.

Bà nội Việt Phương giận ba mẹ cô bé ra mặt, bà tấm tức khóc nói:

- Nếu không tìm được cháu gái tao, vợ chồng bây cũng đừng vác mặt về đây làm gì nữa.

Vợ chồng ông Việt Tuyên và bà Huyền Trang nhìn nhau chẳng biết nói gì, ông Việt tuyên cũng giận vợ, ông bỏ mặc bà, tự mình đi tìm con gái.

Bà Huyền Trang tức giận vô cùng, giận vì đã sinh ra một đứa con như thế, cũng hối hận vì năm xưa đã để Việt Phương ở đây. Bà nhìn Việt Tình đang đứng nép vào một góc, thì cảm thấy thật may mắn là bà vẫn còn một đứa con gái biết nghe lời.

Còn Việt Tình thì vui sướиɠ khi biết Việt Phương không chịu về nhà, nếu như hôm nay không tìm ra Việt Phương, ngày mai họ sẽ về thành phố mà không có con bé.

Trong khi đó, Việt Phương trốn vào trong một căn biệt thự của một nhà giàu có sống trên thành phố. Căn biệt thự được xây để mỗi khi họ rãnh rỗi thì về đây nghĩ ngơi thư giản, hít thở không khí trong lành ở thôn quê, tránh xa không khí ồn ào và đầy bụi bặm của thành phố.

Bà nội của thằng Bảo vốn được thuê đến trong coi quét dọn nhà này hàng tuần khi trước. Nay bà già yếu hay bệnh, nên đã giao lại ột chị trong xóm, tuy vậy, nhà thằng bảo vẫn còn lưu lại một chùm chìa khóa kho củi phía sau căn biệt thự kia. Cho nên thằng Bảo đã bảo Việt Phương trốn ở đó. Sẽ chẳng ai hay, ai biết cho đến khi ba mẹ Việt phương trở lên thành phố.

Nhưng đó là nơi khá đáng sợ đối với một cô bé như Việt Phương. Kho củi khá ẩn ướt, quá tối, đầy gián chuột. Tuy Việt Phương không sợ gì những con vật này, nhưng cô bé chưa từng ở một mình trong bóng tối. Bóng tối đáng sợ đang quây chặt Việt Phương, tiếng những con chuột kêu chít chít trong đêm tối tạo cảm giác lành lạnh đáng sợ vô cùng.

Việt Phương co người đầy sợ hãi, nhưng giữa đêm tối, cô bé cũng không viết nên đi đâu. Nếu ra khỏi đây, người ta nhìn thấy thế nào cũng lôi cô bé về nhà mà thôi. Nhưng ở lại trong cái nhà kho này thì đáng sợ quá.

Việt Phương quyết định bạn ngày thì trốn vào trong căn nhà kho này, còn ban đêm thì cô bé sẽ ra khỏi và nằm dưới mái hiên của phía sau căn biệt thự. Ở đó vừa sạch sẽ, vừa đỡ sợ, lại có ánh đèn từ trong nhà hắt ra.

Cô bé ôm cái túi quần áo ra nằm dưới mái hiên sau của căn biệt thự. Nền gạch lạnh lẽo, gió đêm thổi từng cơn ớn lạnh, một đứa bé tuy sống ở thôn quê như Việt Phương mưa nắng dãi dầm nhưng việc không có một mái nhà che mưa che gió thế này là chưa từng.

Việt Phương lôi quần áo ra vừa lót dưới nền gạch lạnh, vừa phủ lên người cho ấm, cô bé nằm sát một góc tường hy vọng tránh được phần nào gió lạnh. Thật may mắn, mấy ngày nay nắng ấm không có mưa, nếu không thì cô bé càng thê thảm hơn rất nhiều. Cũng may mắn là trời lạnh giá, nên mũi cũng không không có để mà quấy rối cô bé thêm nữa.