Trăng soi mặt hồ
Việt Phương không ngờ khi mình gõ cửa, người hạ kiếng xuống nhìn cô lại là Hoàng Tuấn. Cô hơi bất ngờ, ngượng ngùng cười chào anh. Cô thật sự hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc Hoàng Tuấn biết mình là thủ phạm vẽ bậy lên xe. Cô liếc mắt nhìn Thiên Phong, thầm mong anh chưa nói gì với Hoàng Tuấn về việc phá hoại của cô, nói gì thì nói, Hoàng Tuấn cũng là bạn trai của Việt Tình, cô không muốn có ấn tượng xấu trong mắt anh, sau này Việt Tình sẽ khó xử.
- Mở cửa xe đi - Việt Phương liếc Thiên Phong đang ngồi ở ghế lái bảo.
- Tại sao? - Không ngờ Thiên Phong lạnh lùng hỏi lại cô một câu.
- Hả, không phải anh đang chờ tôi hay sao - Việt Phương há hốc miệng, gương mặt sự sượng sùng xấu hổ, hóa ra cô nhầm lẫn, trước ánh mắt của Hoàng Tuấn nhìn mình, mặt cô đỏ ửng lên lí nhí nói - Tôi tưởng anh đợi tôi, cho nên...Vậy anh đi đi.
- Lên xe đi - Thiên Phong lại đột nhiên lên tiếng gọi cô khi cô đứng thẳng đi quay vào bên trong trường.
Việt Phương cau mày tức giận, cô thật chẳng hiểu được tâm lý của tên biếи ŧɦái này là gì hết. Lúc mưa lúc nắng. Vốn chẳng định đi vào trong xe nữa, nhưng Hoàng Tuấn đã mở cửa bước xuống rồi lịch sự mở cửa sau cho cô ngồi vào, Việt Phương đành cười cám ơn rồi ngồi vào trong xe.
Xe chạy thẳng một mạch về nhà Thiên Phong. Việt Phương cười ngượng với Hoàng Tuấn một cái rồi theo Thiên Phong vào nhà nấu cơm. Cô hơi thấy mất mặt trước Hoàng Tuấn nhưng cũng phải lăn vào bếp nấu cơm.
Hoàng Tuấn theo Thiên Phong trở lên lầu, anh nhìn quanh căn phòng một chút rồi bước đến bên bức hình được che phủ trên giá, anh kéo tấm vải phủ bức hình ra nhìn ngắm một chút rồi nói:
- Hơi khác với bức hình của cậu đúng không? Tấm này vui tươi hơn.
- Ừ! - Thiên phong vừa thay quần áo vừa đáp, anh biết rõ tấm hình này với tấm hình của anh có chút khác biệt, cô bé trong tấm hình này có nụ cười rất tươi, còn cô bé trong tấm hình của anh có ánh mắt trầm buồn, dù là gương mặt nào, cô bé trong hình đều khiến cho người khác cảm thấy rung động.
- Cũng là cậu vẽ sao? - Hoàng Tuấn hơi thắc mắc.
- Không phải? Là cô nhóc kia - Thiên Phong thay đồ xong cũng bước đến nhìn bức hình rồi đáp.
- Cô ấy! - Hoàng Tuấn hơi ngạc nhiên - Sao cô ấy lại có hình của cậu với Việt Tình.
- Cô ấy là em gái của Angela, cô ấy tên Việt Phương. Lần đầu gặp cô ấy, mình có hỏi Angela, cô ấy đã xác nhận có một đứa em gái đang sống ở đây.
- Vì vậy, cậu mới trêu cô ấy. Không sợ Angela hay được sẽ trách sao?
Thiên Phong chỉ cười nhạt chứ không đáp, anh không vô vị đến nỗi đi trêu chọc em gái của người yêu, chỉ là...ở Việt Phương có gì đó gần gũi, thân thiết đến nỗi anh muốn gặp cô. Ngẫm nghĩ, Thiên Phong liền đáp:
- Chỉ là cô ấy nấu ăn rất ngon mà thôi
- Vậy sao? Vậy thì mình nhất định phải thử tài nghệ của cô ấy mới được - Hoàng Tuấn gật gù ra vẻ thích thú chờ đợi xem tài nghệ của Việt Phương ra sao mà có thể làm anh chàng khó tính này dùng thủ đoạn để cô nấu ăn ình.
- Thay đồ trước đi - Thiên Phong quăng cho Hoàng Tuấn một bồ đồ thể thao mặc ở nhà thật thoải mái.
Hoàng Tuấn nhanh tay đón lấy, nhưng bảo:
- Mình muốn đi tắm cho thoải mái, chạy xe xuống đây bụi bám đầy.
Thiên Phong nhìn Hoàng Tuấn khẽ cười, anh đi xuống lầu. Xuống đến bếp nhìn thấy Việt Phương đang hì hục nấu ăn, anh lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống nhìn cô nấu ăn.
- Sao không dùng rau trong vườn – Thiên Phong nhìn dĩa rau xào mà Việt Phương đặt lên bàn, hơi nhíu mày buộc miệng nói. Anh vẫn thích được ăn rau trông vườn mà cô trồng hơn.
- Rau trong vuồn là do tôi trồng, đã nấu ăn miễn phí rồi vì sao phải hái cho anh ăn nữa chứ - Viết Phương hĩnh mũi một cái tỏ vẻ xem thường rồi đáp.
- Tôi nhớ là rau này cô trồng trên đất nhà tôi, nghĩa là nó thuộc về tôi. Vậy vì sao tôi lại không thể ăn rau của mình chứ - Thiên Phong bình tĩnh đáp lời Việt Phương.
Việt Phương tức đến nỗi cô thật muốn nhào đến đập chết Thiên Phong ngay lập tức, anh ta đã bóc lột sức lao động của cô, giờ còn định cướp cạn hết số rau cô vất vả trồng ra nữa cơ chứ. Nhưng Việt Phương cố trấn tĩnh mình không được nổi nóng, bởi vì Hoàng Tuấn đang có mặt ở đây. Cho nên cô thỏa hiệp:
Rau trong vườn vẫn còn non, ăn sau cũng được. Rau này được mua để sẵn trong tủ lạnh, nếu không ăn ngay chúng sẽ bị hư hết.
- Thì ra là vậy – Thiên Phong gật đầu ra ý đã hiểu, cũng không nói gì, ngồi gấp ra cho vào miệng thử xem mùi vị thế nào. Thái độ cứ như một ông hoàng của anh khiến Việt Phương rất tức giận, cô ráng nhịn xuống, tiếp tục nấu ăn.
Khi nấu ăn xong, Việt Phương bèn e dè bước đến bên Thiên Phong nói:
- Tôi nấu cơm xong rồi. Giờ anh có thể xóa cái clip đó được hay không?
- Hình như cô có sự nhầm lẫn thì phải, tôi nói là cô nấu ăn cho tôi, chứ không hề nói là cô chỉ cần nấu ăn một bữa cho tôi đâu. Cô thông mình như vậy, chắc là hiểu ý tui muốn nói gì chứ? – Thiên Phong mĩm cười nhìn Việt Phương đầy trêu chọc.
- Anh thật là quá đáng, chẳng lẽ anh định bắt tôi nấu cơm cho anh mỗi ngày hay sao chứ?
- Hình như ý tôi là thế - Thiên Phong ung dung đáp, xem như đó là lẽ tất nhiên.
Việt Phương cảm thấy một luồn máu nóng cuộn tràn trong lòng ngực cô, tức giận đền độ cả người phát run, cô chưa từng gặp một kẻ nào trơ chẽn hơn thế này. Nhưng mà, là do cô gây tội trước, cho nên bây giờ cô không thể lên tiếng **** bới được.
- Vậy tôi phải nấu đến khi nào anh mới hài lòng đây. Tôi cũng còn công việc của mình, không thể nấu cơm mỗi ngày cho anh được đâu. Hay là tôi tìm giúp anh một đầu bếp có được hay không?
- Không thích – Thiên Phong thờ ơ đáp – Cô cũng không cần giúp tôi nấu ăn nhiều đâu, chỉ buổi sáng và buổi tối thôi.
Vậy mà không nhiều sao? Việt Phương không thèm nói thêm nữa, cô sẽ tìm cách xóa cái clip điện thoại đó trong điện thoại của anh ta. Cô lại chăm chú nấu cơm, trong bữa cơm đó, Hoàng Tuấn luôn miệng khen cô nấu ăn ngon.
Hôm sau, Việt Phương như thường lệ, cô sáng sớm đến nhà Thiên Phong, giúp anh làm đồ ăn sáng xong, trong lúc Thiên Phong đang ăn sáng, Việt Phương bèn lẻn vào phòng anh tìm cái điện thoại rồi xóa đi cái clip mà anh đã quay, thật may là điện thoại của Thiên Phong không hề có mã khóa. Xóa xong cái clip, Việt Phương bỗng thấy nhẹ nhỏm vô cùng, cô ung dung đi xuống lầu, thoải mái nhìn Thiên Phong ăn, ăn xong, cô còn giúp anh dọn dẹp. Trước khi đi ra khỏi nhà, Việt Phương không quên quay đầu nói với Thiên Phong:
- Tối nay tôi sẽ nấu cho anh ăn những món thật ngon, bảo đảm anh nhìn thấy một lần là không bao giờ quên đâu. Anh nhớ để bụng mà ăn nha.
Nói xong, cô đi ra ngoài cửa với nét mặt cựa kỳ đắc ý thỏa mãn, tối nay, những món ăn cực kì thịnh soạn sẽ được bày ra cho anh ăn. Cô nhất định phải để anh biết, dám đắc tội với cô là như thế nào?
Thiên Phong nhìn vẻ mặt đầy ấp sự vui vẻ của Việt Phương, trong lòng bỗng cảm thấy hoài nghi vô cùng, nhưng sự hoài nghi đó là gì, anh hoàn toàn không hiểu rõ.
Vì xe để lại trường cho nên Việt Phương nhờ Bảo đưa mình đến trường. Ngồi trên xe, cô hơi nhích người về phía trước nói vói bên tai của Bảo.
- Cám ơn Bảo nhiều nha. Lại còn phiền Bảo giúp mình đem xe đi vá nữa.
- Không có gì, dù sao mình cũng rảnh mà - Bảo hơi ngoái lại cười đáp.
- Bảo nè - Việt Phương lưỡng lựu một chút mới lên tiếng - Bảo có dự định gì ình chưa? - Cô biết nhà bên mỹ của Bảo giàu có, nhưng dù sao Bảo cũng không thể ăn bám cả đời được.
Bảo nghe Việt Phương hỏi, nụ cười trên môi khựng lại, tay lái xiết chặt hơn, sau đó nhẹ nhàng thả lỏng, Bảo khàn giọng đáp:
- Mình vẫn chưa có dự định nào cả. Tương lại đối với mình là một khoảng trời tối.
Việt Phương gnhe bảo nói thì không khỏi xót xa, Bảo là một người rất nhiệt huyết, từ nhỏ Việt Phương hay nghe bảo nói về ước mơ của Bảo, tuy những ước mơ đó vẫn còn rất xe vời, nhưng Việt Phương luôn tin rằng bảo sẽ thực hiện được, thế mà giờ đây, chỉ mấy năm rời đi, xa lánh quê hương, Bảo lại mất đi ước mơ và hoài bão của mình rơi vào khoảng trời tối không biết xác định tương lai.
- Lúc nhỏ Bảo nói muốn làm thầy giáo, giúp cho các em nhỏ thoát khỏi cảnh mù chữ - Việt Phương kìm nén con thơ dài mà nhắc nhở gợi ý cho Bảo về ước mơ năm xưa.
- Mình vẫn nhớ rõ ước mơ của mình - Giọng Bảo trở nên đượm buồn vô cùng.
- Bảo nè, mình nghe Bảo nói, bảo đã tốt nghiệp đại học rồi mà đúng không? - Việt Phương chợt nghĩ ra một chuyện.
- Là một ngành khác - Bảo thở dài đáp.
- Nhưng bảo có thể dạy tiếng anh mà đúng không? Giáo viên dạy tiếng anh không nhất định phải tốt nghiệp trường sư phạm đâu. Tiếng Anh bắt đầu phổ biến ở các trường tiểu học trên thành phố rồi đấy. Thầy hiệu trưởng cũng đang định tuyển một số giáo viên dạy tiếng Anh cho các em học sinh lớp 4 lớp 5. Bảo thử nộp đơn xem sao - Việt Phương hồ hở nói ra suy nghĩ của mình.
- Liệu có được không? - bảo do dự.
- Được mà. Nếu Bảo lo lắng, mình sẽ hỏi thử thầy hiệu trưởng trước rồi nói lại với Bảo nha.
- Được. Cám ơn Phương - Giọng Bảo bỗng trở nên vui vẻ hơn.
Việt Phương cũng cảm thấy vui vẻ, cô nhắm mắt lại hít thở không khí sáng trong lành, dường như cô và Bảo sắp chạm vào mơ ước hồi nhỏ của cả hai.
Đến khi Việt Phương dạy xong trở ra thì đã thấy Bảo đứng trước cổng đợi mình cùng với chiếc xe đã lành lặn, việt Phương nhoẻn miệng cười nhìn Bảo nói:
- Cám ơn Bảo nhiều. Mình đã nói với thầy Hiệu trưởng rồi, thầy kêu Bảo cứ làm hồ sơ trình đến thầy, nhưng phải thử việc trước, nếu thấy được, thầy sẽ trình lên sở về việc xin dạy học của Bảo. Mình tin là được mà.
- Mình cũng hy vọng là được - Bảo cũng cười sung sướиɠ gật đầu.
- Bảo nè! Mình xin làm học trò đầu tiên của Bảo nha. Tiếng anh của mình trước giờ chỉ toàn để đối phó thôi, viết thì mình tự tin chứ để nói thành thạo lưu loát thì mình lại chịu thua. Bảo luyện ình với nha.
- Ok, chỉ là chuyện nhỏ thôi - Bảo vui vẻ đồng ý rồi cả hai cùng lên xe đi về.
Việt Phương hớn hở ra mặt, cô phải cố gắng học thật tốt để không bị mất mặt trước cái tên Jony kia.
Một nụ cười đắc ý hiện ra trên mặt Việt phương khi nhớ đến bữa cơm tối nay mà cô phải nấu cho Thiên Phong ăn. Cô quay sang Bảo nói:
- Bảo nè, giúp mình việc này đi.
Sẫm chiều, Thiên Phong từ một văn phòng được công ty xây dựng lên nhầm mục đích có nơi giải quyết bản đồ khu quy hoạch trở về. Anh đang nghe tiếng xỉ xèm dưới bếp, còn có tiếng hát khẽ khẽ của Việt Phương. Khẽ cười vui vẻ một cái, anh đi thẳng lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn cơm.
Thiên Phong mặc một chiếc quần cộc, áo tun tay xoắn đến khủy tay, vừa tắm xong nên tóc anh vẫn còn ảm ướt được chải nằm im trên đầu, gương mặt sáng bừng. Việt Phương đang nằm dài trên bàn chờ đợi anh, cô đang rất vui vẻ, còn nhịp tay gõ mặt bàn, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy anh mà không khỏi choáng ngợp. Mặt Việt Phương có hơi chút đỏ ửng, cô quay mặt đi giả vờ tiếp tục nấu nướng chú mục vào cái tạp dề mặc trên người mình..
Thiên Phong đi vào kéo ghế ngồi xuống bàn, trên bàn Việt Phương đã dọn sẵn đồ ăn thức uống ra và đậy đệm kỹ càng rồi. Việt Phương thấy Thiên Phong ngồi xuống thì bật dậy nhìn ảnh nở một nụ cười cực kì rạng rỡ nhìn anh.
- Ăn cơm đi, tôi xới cơm giúp anh.
Việt Phương nhanh nhảu đơm một chén cơm nóng cho Thiên Phong, anh nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của cô hơi nhíu mày, tâm trạng của cô dường như rất vui. Nhìn tâm trạng vui vẻ của cô, Thiên Phong cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
- Cơm của anh đây - Việt Phương đặt nhẹ nhàng chén cơm nóng hổi trước mặt Thiên Phong, chớp chớp mắt nhìn anh - Hôm nay tôi đã vì anh mà vất vả cả mấy tiếng đồng hồ đấy. Bảo đảm anh nhìn thấy đồ ăn tôi làm lập tức sẽ ấn tưởng vô cùng.
Thiên Phong gnhe việt Phương nói như thế thì khỏi khỏi tò mò, mấy món ăn của cô xem ra làm rất kỳ công, mà tâm trạng của cô lại vui như thế thì thật đáng để người ta mong đợi.
- Anh mở ra đi - việt Phương hất mặt về phái mấy dĩa thức ăn rồi thúc giục Thiên Phong.
Anh mĩm cười nhón người giở nắp đậy trên mặt một cái dĩa ra,...nhưng vừa mở xong thì cái nắp đã rơi khỏi tay anh tạo ra âm thanh vang dội trong phòng bếp.
Nhìn gương mặt tái xanh của Thiên Phong, Việt Phương cố gắng mím môi nhịn cười, cô đưa tay giúp anh lần lượt mở từng nắp đậy ra. Thiên Phong thoáng rùng cả mình khi nhìn đến những món ăn kinh khủng trên mấy chiếc dĩa trắng đẹp của mình.
Nào là thằn lằn nguyên con đã khô xác, nào là châu chấu xào hành với ớt, những con giun dài nằm xếp hằng thẳng tắp trên dĩa, chưa kể đến cả một dĩa toàn những con sâu đã bị xào đến teo quắt lại, thật là khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi, gớm ghiếc.
Thiên Phong không nhịn được, anh lao đến bồn rửa ói liên tục.
- Này, anh cứ từ từ mà thưởng thức đi nhé. Đây đều là đặc sản ở quê tôi đấy, ăn rất ngon. Mau ăn đi cho nóng, kẻo nguội sẽ mất ngon - Việt Phương thấy Thiên Phong như bị mất hồn vìa đến xanh xám mặt mày đến mức ói ra như thế thì phá ra cười vui vẻ, còn cố tỏ vẻ không có gì phủi tay nói.
- Cô dám chơi tôi - Thiên Phong gầm lên.
- Anh tưởng có thể uy hϊếp tôi hay sao. Cứ từ từ thưởng thức đi, sáng mai tôi đến dọn dẹp rửa bát cho anh. Tôi về đây, tạm biệt.
Nói xong Việt Phương lần nữa cười lớn mở cửa đi ra, lòng cô thoải mái vô cùng khi đã trả thù được Thiên phong.
Khi Việt Phương ra khỏi nhà Thiên Phong thì Bảo đã đợi cô ở bên ngoài, Bảo nhìn thấy nụ cười thích thú của việt Phương thì lên tiếng hỏi:
- Thế nào rồi? KHông dọa anh ta xanh mật đấy chứ?
- Bảo đoán xem – Việt Phương hơi nghiêng đầy, đắcý cười mĩm, ánh mắt rạng ngời khiến Bảo bối rối, trái tim anh thôi thúc một cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Việt Phương phấn khích vì chơi khâm được Thiên Phong, muốn kể ngay chiến thắng của mình nên cũng không để bảo kịp suy nghĩ cô đã hào hứng kể tiếp – Anh ta ấy à, không phải bị dọa xanh mật mà là ói ra mật xanh rồi.
- Thật Sao – Bảo cũng phá ra cười khi nghĩ đến bộ dạng khốn khổ của Thiên Phong, ngoại trừ lúc nhỏ gặp nhau, thì kể từ lúc cả hai ở bên mỹ, Bảo chỉ thấy bộ dạng ngoan ngoãn và nghiêm túc của thiên Phong, chưa từng thấy vẻ mặt khổ sở của anh, chắc chắn là rất thú vị.
Bảo nhìn thấy Việt Phương giờ đây đã rất khác, cô không còn vẻ cô đơn buồn bã như ngày xưa, đã trút bỏ sự lầm lỳ để trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn. Anh đứng im nhìn Việt Phương.
- Sao vậy? – Thấy Bảo tự nhiên im lặng nhìn mình, Việt Phương chớp chớp mắt hỏi.
- Phương thay đồi rồi – Bảo khẽ kêu lên.
- Vậy sao – Việt Phương cười cười đáp – Có thay đổi nhiều không? Là thay đổi tốt hay xấu?
- Thay đổi tốt. Mình thích Phương như thế này hơn lúc nhỏ - Bảo cười nhìn cô đưa ra nhận xét của mình – Hoạt bát, hay cười, vui vẻ hơn xưa.
Việt Phương đưa mắt nhìn về một hướng xa xăm, im lặng chìm đắm vào suy nghĩ, thật lâu sau cô mới lên tiếng:
- Con người thì trước sau gì cũng phải thay đổi thôi.
Ánh mắt Việt Phương trở nên buồn bã, những ký ức trôi dạt bỗng tràn về, ập đến quá nhanh khiến Việt Phương phải hít thật sâu mới trấn tĩnh nói tiếp:
- Thật ra khi Thiên Phong ra đi, anh ấy đã tặng mình một bức tranh. Trong bức tranh đó mình cười rất vui vẻ. Mình biết anh ý mong muốn mình sau này mỗi ngày đều trở nên vui vẻ, mới cố ý để lại bức tranh đó. Vì vậy mình quyết định sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ.
Nhắc đến Thiên Phong, lòng Việt Phương lại trỗi dậy một nỗi buồn không tên.
“ Thiên Phong! Giờ anh đang ở đâu?” – Trong lòng Việt Phương luôn có một ngọn sóng thét ngào cái tên và câu hỏi này nhưng mãi mãi chỉ có tiếng sóng vọng về mà không có lời giải đáp.
- Việt Phương! – Bảo biết Việt Phương đang nhớ đến Thiên Phong khi ánh mắt cô trở nên buồn như thế, lòng anh se thắt lại gọi khẽ.
- Đi thôi, hôm nay mình vui vẻ thế này, chúng ta đi rủ mấy bạn tụ tập đi – Việt Phương kéo tay Bảo đi, cô không muốn bản thân cứ chìm mãi vào nỗi nhớ này, cái chạm tay khiến Bảo xao động vô cùng.
Anh muốn nắm chặt đôi bàn tay của cô trong tay mình. Anh không muốn Việt Phương biết Thiên Phong đã trở về, mãi mãi không muốn, bởi vì anh biết nếu Việt Phương biết, anh sẽ mất cô.
Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa của Việt Phương mà giận đến phát run, không ngờ cô lại dám giở trò này với anh. Liếc nhìn mấy thứ gớm ghiếc trên bàn lần nữa, Thiên Phong bực bội bước lên lầu. Anh thật không ngờ cô lại dám to gan chơi xỏ anh như thế, linh tinh mách bảo, Thiên Phong quay người tìm chiếc điện thoại của mình, mở xem cái clip mà anh đã quay của cô. Quả nhiên như linh tính mách bảo, cô quả thật đã lén lút xóa mất cái clip mà anh quay, cho nên mới to gan như thế.
Thiên Phong bỗng cười nhạt, cô muốn đấu với anh, thì để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Thiên Phong đi đến cái ngăn kéo trên bàn làm việc của mình, anh đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng ra, tập bản thảo của Việt Phương mà anh giữ vẫn còn trong đó. Xem ra cô cũng chẳng phải loại người đi lục lọi đồ đạc của người khác, Thiên Phong liền lôi tạp bản thảo ra, anh lần giở từng trang bản thảo, nhìn vào vài trang bản thảo trong đó, khóe môi nở một nụ cười gian. Sau đó đóng tập bản thảo lại, bỏ trở lại chỗ cũ. Lần này anh lấy khóa nó lại luôn, bảo đảm cho cô có lục cũng không lấy được.
Xem như một công hai chuyện, dù không muốn ra ngoài nhưng Thiên Phong vẫn thay đồ, anh cần phải ăn cái gì đó và mua chút đồ để mà trừng trị cô.
Sau một đêm ngủ dậy, Việt Phương cảm thấy thư thái vô cùng, tinh thần sảng khoái, cô nghĩ đến sự việc tối hôm qua mà vẫn không khỏi khoái chí. Cô ung dung ¬bước trên đường nhỏ đi đến bên nhà của Thiên Phong, Thiên Phong đã trả lại cho cô chùm chìa khóa vốn cô đã giữ mấy năm nay nên Việt Phương dùng chìa kháo đó để mở cửa.
Nhìn khóa nhà được kháo từ bên ngoài, cô biết ngay là Thiên Phong đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng, cô thầm nghĩ:
- Tối qua chắc chắn hắn ta tức đến chết, thật là mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.
Khi Việt Phương mở cửa bước vào nhà, cô nhìn thấy một cảnh hơi hỗn độn, một đống giấy bị xé vụn ra quăng bừa bãi dưới đất. Nụ cười trên gương mặt cô ngưng đọng lại khi nhìn thấy mấy hình ảnh trên đống giấy đó khá là quen thuộc.
Hoảng hốt, Việt Phương vội vã lao đến nhặt những mảnh vụn đó lên xem, mặt cô trăng bệch đi, răng cắn chặt kiềm nén cơn rung của bản thân, cảm giác đau đớn khi cô nhặt từng mảnh giấy vụn của tập bản thảo rồi đặt chúng lên mặt bàn, đau đớn ghép lần lượt những bức hình bị xé vụn đó lại với nhau.
Những ngón tay run run, nước mắt không ngừng rơi, tập bản thảo Thiên Phong để lại cho cô. Không ngừng tự trách bản thân, vì sao cô lại ngu ngốc đi chọc giận Thiên Phong như thế chứ, tại sao cô lại cho rằng anh chỉ muốn ức hϊếp cô mà thôi chứ không xấu xa đến mức này.
- Không ngờ cô lại khóc đấy – Giọng nói đầy mĩa mai trêu chọc của Thiên Phong vang lên.
Việt Phương ngẩng đầu nhìn Thiên Phong, anh đang bình thản khoanh tay dựa tường nheo mắt nhìn cô.
Thiên Phong cũng chỉ tập thể dục loanh quanh gần nhà, anh nhìn thấy Việt Phương từ xa, cho nên đứng đợi cô vào nhà, chờ cô phát hiện ra mấy bức vẽ bị xé vụn rồi mới đi vào theo.
Mặc dù cũng cảm thấy mình khá là trẻ con với trò ăn miếng trả miếng như thế, có điều Thiên Phong không ngờ khi vào nà lại chứng kiến Việt Phương rơi nước mắt. Trong lòng có chút lúng túng. Anh chưa từng thấy con gái khóc, tâm trạng có phần bối rối, nhưng lại không muốn để lộ ra sự quan tâm của mình đối với cô nên đành giả vờ trêu chọc. Không ngờ khi Việt Phương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh của cô dường như cuốn lấy anh. Thiên Phong cảm thấy mặt mình đang cháy, tim đập mạnh không ngừng.
Việt Phương vừa thấy Thiên Phong cô đã đứng bật dậy, vẻ mặt đầy tức giận, cô lao đến anh, muốn đánh cho anh một trận.
- Đồ xấu xa này, tọi đánh chết anh.
Thiên Phong không ngờ Việt Phương lại giận dữ đến như thế, anh bị cô đánh, liền muốn giữ tay cô lại để né tránh.
- Nè, cô bình tĩnh đi.
Nhưng Việt Phương đang tức giận, nên chẳng thèm nghe Thiên Phong nói, cô đưa tay đánh anh, Thiên phong bất lực đành đẩy vô vào tường giữ chặt hai tay cô, cả người anh cũng áp sát vào người cô để giữ chặt chân của cô, mặt đối mặt gần sát nhau, cảm giác được hơi thở lẫn nhau, trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn...