Chương 22

Chiếc xe chở Thiên Phong chạy đến trước một căn nhà biệt thự, tuy ba mẹ nói, từ lúc ra nước ngoài định cư thì căn nhà vẫn luôn bỏ trống, vốn là định bán đi, nhưng rồi có chuyện cần đi gấp, không thể chờ đến ngày bán nên lại thôi không bán nữa, cũng không cho người đến quét dọn nữa.

Thời gian lâu như thế, những thứ trong nhà chắc là cũng rỉ sét không còn sử dụng được nữa, điện nước chắc là cũng không thể sử dụng được. Đồ vật trong nhà cũng không có gì quý báu, cho nên cứ để mặc nó như thế trong hơn 10 năm nay. Chỉ giữ lại chùm chìa khóa để làm kỷ niệm mà thôi, cũng nhờ vậy, Thiên Phong mới quyết định về ở trong căn nhà này, anh thích yên tĩnh một mình hơn là ở khách sạn.

Chắc là bây giờ cỏ mọc khắp nơi, nhà cửa cũng đầy bụi bặm, cho nên trước khi Thiên Phong chuẩn bị về đây, anh gọi điện bảo Hoàng Tuấn thu xếp mọi thứ trước. Sau đó nghe Hoàng Tuấn báo cáo lại là dường như căn nhà tuy không có bóng người nhưng luôn được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng có dấu hiệu gì gọi là bỏ hoang hơn 10 năm cả. Thiên Phong cũng hơi bỡ ngỡ, nhưng nghe ba nói, chắc là chị Nga, người giúp việc trước đây vẫn luôn đến chăm sóc căn nhà dù không được trả công.

Thiên Phong đã định bụng sẽ tìm chị ấy để mà gửi ít tiền công đã giúp chăm lo nhà cửa.

Thiên Phong nhìn căn nhà, quả thật là được chăm sóc rất cẩn thận, thậm chí nhà còn được sơn lại nước sơn mới, vẫn tinh tươm như vừa mới xây. Trước nhà cũng có một vườn hoa nhỏ, dù chỉ là những cây hoa bình thường không giá trị gì lắm. Nhưng lại có màu sắc vô cùng tươi tắn và xinh đẹp. thiên Phong thấy hài lòng về nơi mình sắp ở lắm.

Anh đẩy cửa xe bước vào bên trong đã ngửi được mùi hoa thoang thoảng, dường như là mùi hoa nhài trắng được trồng hai bên đường vào. Không khí ở đây nhẹ nhàng và trong lành và mát dịu hơn ở thành phố. Quả thật mấy ngày ở thành phố cái nóng bao trùm, cộng thêm không khí bụi và sự ồn ào khiến anh chẳng chút thích ứng. So với nơi anh ở mỹ hoàn toán khác biệt quá nhiều, nó chẳng khác nào là địa ngục, nhất là đối với những người cầu kì như Thiên Phong.

Người lái xe vội vàng nhảy xuống mở cửa nhà cho Thiên Phong, rồi sau đó mới chạy trở ra lấy hành lý vào. Thiên Phong nhìn ổ khóa, tuy đã trầy xướt nhưng vẫn vẫn còn sử dụng rất tốt.

Anh đẩy cửa bước vào nhà, căn nhà sạch sẽ, đồ vật ngăn nắp, cách trang trí nhẹ nhàng hài hòa, anh vừa nhìn thì thấy thích vô cùng.

Điện thoại trong túi đột ngột reo lên, Thiên Phong đưa tay vào túi lấy điện thoại ra nhìn, anh thở dài một hơi bởi vì người gọi là cái anh chàng nhiều chuyện Hoàng Tuấn.

Anh vừa bắt máy thì Hoàng Tuấn đã hỏi ngay:

- Đến chưa.

- Rồi – Thiên Phong đáp ngắn gọn.

- Vào nhà chưa?

- Rồi.

- Thấy thể nào?

- Ổn.

Hoàng Tuấn ở bên đầu dây kia thật sự muốn hét lên mắng **** cái ông hoàng siêu tiết kiệm lời nói kia. Thật sự muốn mắng mấy câu cho hả dạ, nhưng nghĩ đến mục đích gọi điện của mình nên thôi, cô nhẫn nhịn xuống, anh tiếp tục hỏi.

- Đã lên lầu chưa?

- Này! Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng luôn đi, làm gì mà dò hỏi từng câu như đang điều tra thế hả. Không phải cậu mắc bệnh gà mái mẹ đấy chứ? Thích cục ta cục tác tối ngày – Thiên Phong cảm thấy bực bội với cách nói chuyện vòng vo của cậu bạn thân.

- Haiz, thôi được rồi. Mình nói nhé, đừng có mà ngạc nhiên đó. Bây giờ cậu đi lên lầu, ở căn phòng cuối cùng ấy, vào trong đó, sẽ có một sự ngạc nhiên cực kì thú vị dành cho cậu – Hoàng Tuấn bèn nói ngay, nhưng trong giọng nói có chứa một sự thích thú như đang bày một trò chơi và lừa người ta vào tròng.

- Ngạc nhiên thú vị - Thiên Phong cau mày lập lại.

- Ừhm….- Hoàng Tuấn cười khúc khích kiểu như cố gắng nín nhịn để không tuôn ra cái bí mật mà anh đang cố gắng chờ Thiên Phong phát hiện, vội vàng thúc giục Thiên Phong đi lên trên lầu – Cậu mau lên đó đi.

Thiên Phong không biết cậu bạn này của mình giở trò gỉ, nhưng cũng đáp:

- Được rồi, mình sẽ lên.

- OK, xem xong thì gọi điện ình. Phát biểu cảm tưởng của cậu khi nhìn thấy sự việc bên trong nhé – Hoàng Tuấn đáp ngay, giọng nói đầy mong chờ.

Thiên Phong chẳng buồn làm cái trò chơi cho cậu bạn của mình, anh lạnh lùng gác máy. Nhưng trong lòng cũng thật sự bị giọng nói của Hoàng Tuấn làm dấy lên một nỗi tò mò, anh quay nhìn chiếc cầu thang định cất bước lên căn phòng mà Hao2ng Tuấn đã bảo thì điện thoại lần nữa lại reo lên. Anh lại lần nữa mở máy.

- Thiên Phong! – Giọng Việt Tình nhẹ nhàng dịu dàng vang lên bên kia điện thoại – Anh đã tới nơi chưa, căn nhà thế nào? Nếu anh thấy không thích, em sẽ cho người xuống sắp xếp lại theo ý anh.

- Không cần đâu. Căn nhà tốt lắm – Thiên Phong thoái thoát.

- Vậy em yên tâm rồi. Tài liệu anh bảo em soạn, em đã soạn xong rồi, anh muốn em gửi vào mail cho anh hay là in ra đem xuống cho anh.

- Gửi vào mail cho anh. Còn nữa, cho người lấp đặt mạng ở đây đi, anh muốn làm việc, ở đây không có mạng thì sẽ bất tiện lắm.

- Ok, em sẽ cho người làm hợp đồng ngay và cho người xuống lắp đặt đường dây cáp cho anh. Anh có muốn em xuống xem họ làm hay không? – việt Tình vẫn muốn nhấn mạnh lần nữa việc cô đi xuống dưới.

- Không cần, em còn có công việc của mình, anh có thể tự giải quyết – Thiên Phong làm như không hiểu tâm ý của Việt Tình, anh từ chối một cách lạnh lùng.

- Vậy, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé – Giọng Việt Tình có chút thất vọng.

- Cuối tuần này anh sẽ trở về, chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì nhé. Em biết nhà hàng nào ngon thì cứ đặt bàn trước đi – thiên Phong muốn xoa dịu nỗi thất vọng của việt Tình bèn lên tiếng yêu cầu.

- Được, em sẽ xem nơi nào ăn ngon nhất – Giọng Việt Tình như tràn đầy sức sống trở lại, cô hớn hở nói – Anh muốn ăn đồ ăn gì, Việt Nam, mỹ, Pháp, Nhật.

- Tùy em, anh chỉ muốn gặp em thôi – Giọng Thiên Phong bỗng trở nên mềm mại khiến Việt Tình ngây ngất.

- Thiên Phong, em yêu anh.

- Anh cũng yêu em, ngày tốt lành nhé – Thiên Phong thì thầm đáp trả.

- Vậy anh nghỉ ngơi đi, bảo tài xế sắp xếp đồ đạc cho anh đi, em làm việc tiếp đây. Tạm biệt anh yêu.

- Bye Bye.

Thiên Phong nói xong anh cúp máy, kéo cà vạt, anh đi đến so fa ngồi xuống, có chút mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại.

Thiên Phong đi ăn một chút, dạ dày bỗng quặn thắt khó chịu, anh đành bỏ dở bữa cơm đang ăn của mình, nói đúng hơn đồ ăn ở nơi đây không hợp khẩu vị với anh chút nào. Anh lái xe về nhà thì đi thẳng lên lầu, anh muốn tiếp tục giải quyết hết đống việc còn dở dang của mình.

Thiên Phong đi thẳng đến căn phòng cuối cùng, anh chợt nhớ đến lời Hoàng Tuấn, thật sự không biết cậu bạn thích đùa dai này đang giở trò gì. Nhưng khi anh mở cửa bước vào phòng, thì anh lại chẳng thấy có điều gì đặc biệt cả. Chỉ là một căn phòng rất bình thường, chỉ có chút đặc biệt là nó có một cánh cửa dẫn ra ban công nhìn ra phong cảnh bên ngoài khá đẹp mà thôi.

Thiên Phong cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, cho nên anh cũng chẳng có tâm trạng nhìn ngắm mọi thứ. Thiên Phong lôi trong túi xách ra chiếc laptop apple màu trắng của mình, anh đặt cẩn thận lên bàn rồi nghiêm túc làm việc.

Thiên Phong cũng không biết mình đã làm trong bao lâu, chỉ đến khi cái bụng anh bắt đầu réo rắt, cơ thể quá mệt, khắp người thấy hơi nhức mỏi, Thiên Phong mới chịu rời laptop, đứng dậy vươn người từ từ bước đến bên cánh cửa mở ra ban công. Không khí thoảng đảng mát mẻ tràn về, len lẫn vào trong buồng phổi của Thiên Phong, khiến anh cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trước mắt anh là một màu xanh trải dài của những cánh đồng lúa mới. Từng ngọn lúa lăn tăn theo gió tựa như những ngọn sóng biển, rất đẹp.

Gió thổi vào phòng, thổi tung một mảnh vải đang trùm phủ một cái giá bằng gỗ. Thiên Phong lơ đễnh nhìn qua nó, nhưng đập vào mắt anh là một bức vẽ, một bức vẽ rất quen thuộc nhưng cũng hoàn toàn khác.

Thiên phong giật mình, anh bước nhanh lại nhìn bức tranh vẽ trên giá, gần như không tin được. Lần nữa nhìn chằm chằm vào bức tranh một bé trai và một bé gái. Bé trai trong tranh chẳng ai khác chính là anh, còn bé gái chính là Việt Tình. Sở dĩ anh nhận ra là vì anh anh cũng có một bức tranh y chang như thế. Chỉ khác là, cô bé trong bức tranh của anh có nét mặt trầm tĩnh, còn cô bé trong bức tranh ở đây lại vô cùng tươi tắn với nụ cười tươi đầy rạnh rỡ như ánh nắng chan hòa trên cánh đồng xanh ngát.

Trong lòng Thiên Phong bỗng cảm thấy xôn xao, nụ cười nó dường như rất quen thuộc, lại dường như là nụ cười mà anh luôn mong đợi. Vì sao lại có cảm giác kì lạ thế này?

Thiên Phong không nhớ rõ, bức tranh mà anh đang giữ, là được anh vẽ khi nào, chỉ biết là anh đã ký tên bên dưới bức tranh. Và dường như mỗi khi nhìn thấy bức tranh, anh có một tình cảm thật đặc biệt.

Điều đặc biệt khác là, dưới bức tranh kia không có chữ ký của anh. Mà là chữ ký của một cô gái:” Việt Phương”

“ Việt Phương” lại là cái tên này. Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này có xuất hiện trong đầu anh đến cả trong giấc mơ.

Cảm giác đau đầu lại tràn về, dạo gần đây, đầu anh luôn cảm thấy đau nhức. Thiên Phong khẽ lấy tay day day trán, từ khi về Việt Nam tới giờ, có lẽ công việc quá bận rộn, cho nên đầu anh chịu áp lực lớn dẫn đến chứng đau đầu thường xuyên như thế.

Anh cúi người nhặt tấm vải bị gió cuốn bay dưới đất lên, che phủ cẩn thận bức tranh.

Sau đó rời khỏi phòng, anh muốn tìm cái gì đó lót dạ, cái bụng của anh lại tiếp tục reo lên thúc giục.

Thiên Phong vừa đi xuống đến cầu thang, anh đã nghe được một mùi thơm phức của thức ăn. Cảm giác ngạc nhiên, anh sãi chân đi theo mùi thơm xuống bếp. Trên chiếc bàn tròn ở căn bếp, đã được bày mấy món ăn trông có vẻ rất ngon. Canh vẫn còn nóng hổi, dĩa rau xào xanh mướt, trông cực kì bắt mắt, còn bốc mùi thơm. Một cái nêu đất có nắp đậy vẫn còn nóng, Thiên Phong đưa tay mở ra xem, là cá kho tộ thơm lừng. Chẳng quá màu mè, cũng chẳng phải cao sang gì, chỉ là mấy món ăn đạm bạc, nhìn mấy cọng rau này, Thiên Phong cũng nhìn ra được là rau trong vườn khi nãy anh mới xem. Một tô cơm trắng tinh, những hạt cơm rời rạc trông ngon lành, khiến người ta thèm ăn.

Đưa mắt nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, đã gần 2 giờ trưa rồi.

Thiên Phong nghĩ chắc là người giúp việc mà Hoàng Tuấn đã thuê đến làm việc cho anh nấu, chỉ có Hoàng Tuấn là hiểu tính cách anh thường xuyên ăn trễ mà dặn người giúp việc nấu vào hai giờ trưa thế này.

Dịch vị cứ thế mà tiết ra, chén bát trên bàn cũng chỉ có đúng một cái và một đôi đũa, bụng réo rắc khiến Thiên Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa. Anh ngồi xuống cầm đũa ăn ngay, anh cho rằng bàn ăn này là dọn cho anh ăn. Một cọng rau xanh cho vào miệng, không mặn, không lạt, rất vừa ăn, lại rất thơm. Thiên Phong khẽ cười hài lòng, còn nghĩ đến việc bản thân cũng hơi kén ăn, ăn đồ ăn cũng có chút qua loa cho xong, chứ chưa từng ngồi thưởng thức bao giờ. Không ngờ cuối cùng cũng có lúc được ngồi thưởng thức thức ăn ngon rồi.

Thiên Phong khẽ cười hài lòng, không ngờ lần này Hoàng Tuấn lại cẩn thận đến như thế, tìm cho anh một người giúp việc tốt như thế.

Thiên Phong ăn cũng nhanh, đảo mắt nhìn quanh, vẫn không thấy chị giúp việc ở đâu. Anh nghĩ là chắc chị đang đi lanh hoanh đâu đó, anh quyết định quay về phòng tắm một cái cho sảng khoái rồi tiếp tục làm việc.

Việt Phương nấu cơm gần xong thì gọi điện cho Bảo đến. nhưng đồ ăn bày biện xong xuôi, mà chẳng thấy Bảo đến. Cô cau mày đi ra cửa trước đứng đợi Bảo. Bảo thì không thấy đâu, nhưng lại thấy một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu trình ình ở một góc sân.

Bảo Phương giật mình, bước đến xem xét quan sát chiếc xe.

Lúc nãy cô vào từ cổng sau nên không hề thấy chiếc xe này, Việt Phương cau mày, cắn môi nhìn chằm chằm chiếc xe, không rõ ai là người đã để xe ở đây. Cô nhìn khóa cổng, không hề có chút gì xay xướt như bị cạy, vậy thì họ tự mở cửa vào. Cô hơi hoảng hốt khi nghĩ đến việc bọn họ có thể mở cửa vào trong nhà? Nhưng người mở cửa vào là ai? Là ăn trộm hay ….Thiên Phong.

Trong lòng Việt Phương bỗng rộn lên, tim đập mạnh không ngừng. Nhưng cô không dám vào nhà một mình, cô ra cửa đợi chờ Bảo đến rồi cùng mình vào nhà. Đợi mãi vẫn chưa thấy Bảo đến, Việt Phương quyết định quay vào trong nhà.

Vào trong nhà, không thấy bóng ai, nhưng đồ ăn trên bàn đã vơi mất phân nữa, mặt Việt Phương thất sắc ngay. Nếu là Thiên Phong, Thiên Phong nhất định sẽ lên tiếng gọi chứ chẳng thể nào lặng lẽ ăn vụng như thế vậy thì chỉ còn có ăn trộm mà thôi.

Tên trộm này cũng thật là…căn nhà này lâu năm như vậy, trong xóm chẳng ai không biết nó đã bỏ hoang từ lâu, xưa giờ cũng chẳng ai đến ăn trộm, ấy thế hắn còn đến tìm ăn trộm vào ban ngày nữa. Nghĩ đến là bực, Việt Phương chộp lấy cây chổi, cô cầm cán chổ thủ thế, dáo dát tìm bên dưới, rồi chạy lên lầu rà xét từng phòng.

Đến căn phòng cuối cùng, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhưng căn phòng cũng vắng lặng như không. Việt Phương thở phào nhẹ nhỏm, hạ cán chổi xuống, tự nhủ mình thần hồn nát thần tính, định đi xuống lầu gọi điện thoại cho Bảo, hỏi xem vì sao chưa đến, nhưng khi cô quay đi thì nghe thấy tiếng nước chảy.

Không nghĩ ngợi nhiều, Việt Phương tin chắc là có trộm, cô quyết định đánh hắn ta một trận.