Hương Vị Của Cám Dỗ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Lãng mạn Dịch giả: Đào Bạch Liên Đánh máy: Helen_Lam Bề ngoài, Marcos luôn giữ mình đúng mực ở vị trí ông chủ, nhưng tâm trí chàng phát điên vì cô thư ký, và hàng tháng ròng trong tưởng tượn …
Xem Thêm

Chương 9
Nàng vẫn luôn là người tình của anh, đã như thế này suốt bao năm qua... Người tình cũ đang đòi hỏi nàng bị sa thải... ganh đua... Allende...

Allende và Galvez...

Thoạt đầu thật dễ dàng khi giả vờ rằng nàng không hề nghe được những mẩu rời rạc của cuộc trò chuyện chóng mặt này. Nhưng sau khi nàng đã nghe nó hết lần này đến lần khác thì việc phớt lờ là điều hoàn toàn không thể.

Thật đau đớn khi phải mỉm cười và giả vờ rằng nàng không nghe thấy tất cả những lời đó. Nhưng chẳng phải chính anh đã dạy nàng phải giả vờ như không còn gì? Và nàng đang làm rất tốt. Cả buổi tối nàng đã tự tán dương mình vì nhớ tên mọi người và tham gia vào câu chuyện của họ. Và nàng vẫn tươi cười.

Nhưng khi những lời thì thầm trở nên quá đáng, nàng dứt mình ra khỏi một nhóm phụ nữ và lững thững bước quanh những chiếc bàn với ý định lẫn tránh, đi tìm bà Fuller, Lindsay, những khuôn mặt thân thiện. Nhưng ngay cả họ dường như cũng đang vướng vào màn “buông chuyện” nóng hổi nhất.

Nàng dừng lại giữa chừng và cau mày với một thanh niên bước đến. Gã cao phải đến hơn một mét chín mươi, dong dỏng những cơ bắp. Gã bước đi với vẻ quyến ũ trễ nải, lười nhác, nụ cười toát ra sức hút mãnh liệt. Mái tóc đen bóng loáng được chải lật ra sau tai, khuôn mặt rắn rỏi của gãi bừng lên vẻ thích thú khi gã đứng lại trước mặt nàng và cúi người chào rất kịch.

“Allende. Santos Allende”.

Gã nói như cách điệp viên 007 vẫn nói, “Bond, James Bond”, và nó khiến nàng mỉm cười. Vậy ra đây là Santos bất trị.

“Virginia Hollis”.

Bước xích lại gần nàng, gã ra hiệu với một cái nghiêng đầu, một ly rượu vang đỏ cầm trễ nải trên tay. “Gã con hoang đang nhìn cô là anh trai tôi đấy”.

“Vâng, tôi là trợ lý của ông ấy. Anh và tôi đã nói chuyện qua điện thoại”. Santos có dáng vẻ của một người mẫu trang giữa, kiểu người mẫu quảng cáo đồ lót hoặc những bộ vest cực kỳ đắt tiền như Hugo Boss, trong khi Marcos có vẻ bề ngoài tội lỗi.

Như đang đọc được suy nghĩ của nàng, gã nhếch mép cười, rồi nói thêm. “Anh ấy không nhắc gì đến chuyện đó”.

“Anh ấy nhắc đến tôi à?”

Ánh mắt nàng quay phắt lại phía Marcos; dường như họ không thể nào kiềm chế nổi mình. Lúc nào nàng cũng nhận ra nàng đang dõi theo anh. Anh đang len lỏi về phía sảnh chính cùng với Marissa. Khi Marcos nghiêng đầu về phía nàng, bụng Virginia quặn lại vì ghen và một nỗi tức giận bất ngờ, không báo trước.

Anh ngoảnh lại liếc nhìn qua vai mình và khi ánh mắt của họ xô vào nhau, một cảm giác hoang dại lạ lùng trỗi dậy trong nàng. Vẻ mặt anh kín như bưng trong khi bộ vest tuxedo của anh vẫn ngay ngắn hoàn hảo; chỉ có ngọn lửa kỳ lạ bùng lên trong ánh mắt là nói lên cơn xáo trộn bên trong anh. Và trong thâm tâm nàng, Virginia cũng đang như gào lên với anh. Tất cả mọi người đều biết! Tất cả mọi người đều biết em là đứa ngốc nghếch... ngu xuẩn...

Không. Đó là lỗi của nàng, đâu phải của anh. Nàng đã thèm khát anh, và nàng đã đánh bạ c lần đầu tiên trong sự tồn tại của mình trên đời này. Nàng đã được biết mùi hương, cảm giác của mái tóc anh, những âm thanh anh buột ra khi anhở trong cơn mê đắm cùng nàng.

Nàng biết miệng anh, cùng những lời thì thầm, biết rằng anh chỉ ngủ rất ít nhưng vẫn luônở trên giường bên cạnh nàng, ngắm nhìn nàng.

Nàng biết anh thích gối đầu vào giữa bầu ngực của nàng, biết anh bật ra một tiếng rên đầy khích lệ khi nàng vuốt tóc anh.

Nhưng nàng không biết phải làm thế nào để người đàn ông này yêu thương nàng. Người đàn ông với tất cả những điều bí mật này, tất cả những chiếc khóa và chốt quanh trái tim anh.

Anh muốn có Allende. Để phá hủy nó. Anh muốn có nàng. Để cùng đùa giỡn. Nàng ch ỉ là đồ chơi của anh. Một thứ để tiêu khiển gϊếŧ thời gian. Đã từng có thời chỉ ngần đó thôi cũng đủ khiến nàng phải ngây ngất. Nhưng giờ thì nàng muốn nhiều hơn thế từ anh, giờ thì nàng lại nghĩ rằng chẳng có kho báu nào trên thế gian này lớn hơn là được anh yêu.

“Vậy là chuyện yêu đương này diễn ra trước khi anh ấy thuê cô hay sau khi?” Santos buông ra câu hỏi của gã một cách tỉnh bơ và với vẻ tinh quái trong ánh mắt đến nỗi Virginia chỉ còn biết trợn tròn mắt.

Gã cười nhăn nhở và nhún vai. “Tôi xin lỗi, chỉ là tôi tò mò quá thôi. Tôi phải biết bằng được mới xong”.

Hai má nóng rực vì xấu hổ, Virginia cúi đầu xuống và cố gắng lẩn đi chỗ khác. “Cho phép tôi”.

Bằng một cử động lanh lẹ và uyển chuyển, Santos bước chắn trước lối đi của nàng và túm lấy khuỷu tay nàng. “Marissa muốn anh ấy, cô có nhận ra điều đó không?” Nàng lùi lại, dứt cánh tay mình ra khỏi tay gã, căm ghét cái điều đã thể hiện quá rõ ràng, quá hiển nhiên trên mặt nàng lúc này. “Tôi không hiểu tại sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ bận tâm”.

Nhưng cặp môi đang nhếch lên của gã đang hướng về phía nàng một cách đầy tinh quái. “Cô ta đề nghị một thứ mà anh trai tôi thèm khát. Cô có gì để đưa ra nhỉ?”

Nàng cau mày. “Tôi đâu biết đây là một cuộc chạy đua...”

“Thì đâu có phải”. Gã nâng cằm nàng lên, đôi mắt xanh lét đó nhảy múa đầy giễu cợt. “Vì tôi nghĩ cô đã có anh ấy rồi”. Trong khi nàng còn đang do dự, gã đã ghé xuống thì thầm vào tai nàng, rót mật vào câu nói của mình bằng những từ mà nàng nhận ra nàng không sao có thể cưỡng lại nổi.

“Anh trai tôi rất chung tình, và nếu như cô đã đánh cắp được trái tim của anh ấy... cả mười công ty cũng không thể quan trọng hơn thế”.

Nhưng Virginia biết có một công ty, một người phụ nữ làm được điều đó - khi nàng nghe những thông tin được công bố về sau trong buổi tối hôm đó rằng Fintech sẽ tiếp quản Allende.

Họ trở về căn hộ sang trọng trong sự im lặng ngột ngạt, gượng gạo. Marcos dường như đang đắm chìm trong những suy nghĩ của anh, còn Virginia thì đắm chìm trong những suy nghĩ của nàng.

Nàng mất vẻn vẹn có mười phút, trong khi anh gọi điện cho Jack và các luật sư của mình, để gói ghém những món đồ mà nàng đã có lần, vô tình hay hữu ý, để lại căn hộ của anh.

Nàng đã trở nên bình tĩnh hơn. Ngồi bất động hoàn toàn ở một góc bé xíu của chiếc giường, và đăm đăm nhìn ra ngưỡng cửa, hồi hộp chờ đợi anh bước vào bất kỳ lúc nào. Nhưng vẫn bình tĩnh hơn.

Mặc dù nàng không biết cảm giác nôn nao bên trong nàng lúc này là do tình trạng mang thai hay vì thực tế nàng sẽ không ngủ cùng Marcos lần đầu tiên trong hơn một tháng qua.

Đơn giản là nàng không thể tiếp tục chuyện này thêm một chút nào nữa. Mỗi từ nhỏ bé mà nàng nghe được tối này cảm giác như một ngọn roi quất trên lưng nàng; nàng không thể tin được rằng những đồng nghiệp của nàng lại có thể xì xầm như vậy về nàng. Và rồi Marcos... tặng cho nàng một chiếc vòng cổ, chứ không phải tình yêu của anh. Chuyện anh nói với em trai anh rằng nàng chỉ là... chỉ là...

Không. Nàng nhất định không chịu tin anh lại có thể nói về nàng một cách sống sượng như vậy. Nhưng sự thật dù có đau đớn đến đâu đi nữa cũng vẫn là sự thật. Virginia là trợ lý của anh - một trong ba người - và nàng đang ngủ với sếp của mình. Chẳng có gì quan trọng nếu như nàng đã dành cả những khoảng khắc đẹp nhất đời mình bên anh. Chẳng có gì quan trọng với tất cả sức mạnh và tâm hồn mình. Cũng chẳng có gì quan trọng khi mà trước kia nàng đã yêu anh và đến lúc này vẫn còn yêu.

Nàng đang ngủ với sếp của mình, và nàng sẽ không bao giờ còn được tôn trọng nếu như nàng tiếp tục. Nàng cũng sẽ không bao giờ tôn trọng bản thân mình. Giá như nàng có thể gạt sự quyết tâm của mình sang một bên và tận hưởng một đêm cuối cùng bên anh. Đêm cuối cùng với người đàn ông mà nàng đã yêu, cha của đứa con nàng đang mang trong mình.

Hít một hơi lấy lại sức lực, nàng rời khỏi phòng ngủ và đi tìm anh. Nàng đã nghe thấy anh trong phòng làm việc của mình, oang oang ra lệnh cho Jack qua điện thoại, thậm chí còn cười đùa với bạn anh - anh không hề che giấu niềm sung sướиɠ của mình về hợp đồng vừa giành được.

Cánh cửa phòng làm việc hơi mở hé, và nàng khẽ khàng lách người vào. Anh ngồi sau bàn làm việc ở phía bên kia căn phòng. Nhìn anh thật kỳ lạ sau chiếc máy tính của mình, chăm chú, ánh sáng màn hình hắt ra những hình thù ámảnh trên mặt anh. Bụng nàng quặn lại vì khao khát.

“Marcos, em có thể nói chuyện với anh được không?” Anh gi ật mình, ngẩng đầu lên. Hơi thở của nàng khựng lại trước vẻ đẹp choáng ngợp tỏa ra từ đôi mắt đen trong trẻo của anh, tim nàng như nhảy bật ra với một niềm hân hoan. Nhưng anh vẫn lặng thinh. Nàng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Có nỗi thèm muốn khát khao trong những cầu mắt kia, và nàng vội túm vào đó với tất cả sức mạnh của mình trước khi anh rứt ánh mắt trở lại màn hình máy tính. “Anh đang rất bận, Virginia.”

Nàng mân mê g ấu váy của mình, bối rối không biết phải tiếp tục như thế nào. Nàng cố tỏ ra thật tự nhiên. “Marcos, em cứ tưởng chúng ta có thể bàn bạc... một chuyện. Em không thể ở lại qua đêm và em thực sự có cảm giác đây là chuyện quan trọng...”

“Chúa ơi, chúng ta phải làm ngay lúc này mới được sao chứ?” Hai bàn tay anh dừng lại trên bàn phím, sau đó anh gục mặt xuống và dụi mắt bằng hai cườm tay của mình. “Anh xin lỗi. Được rồi. Ok. Chuyện gì vậy, Virginia?”

Mắt nàng mở to sững sờ vì vẻ hạ cố trong giọng nói của anh. Ý nghĩ anh luôn đặt Allende cùng công việc của mình lên trên nàng làm nàng cảm thấy thắt lại đau đớn. Nàng đã quên mất rằng nàng chỉ là món đồ chơi của anh. Nếu nàng đẻ ra đượct tiền, có khi bây giờ anh sẽ dành cho nàng năm phút cũng nên? “Chúng ta đang định nói về... chuyện của chúng ta”. Giọng nàng run rẩy với nỗi gấp gáp. “Tại bữa tiệc, anh đã nói là muốn nói chuyện gì đó”.

Anh ngả người ra phía sau, vẻ mặt không để lộ chút bóng dáng cảm xúc nào, không một chút dấu vết về những gì đang diễn ra trong tấm trí anh. “Chúng ta không thể chờ một hôm được à? Hừm?”

“Không, Marcos, không thể được”. Anh ngồi lên thẳng hơn, đan hai bàn tay vào nhau, và sự im lặng có cảm giác như là mãi mãi. Sự bình thản của anh làm nàng hoang mang. Anh quá điềm tĩnh, quá tự chủ, trong khi ánh mắt anh trông thật... bao dung.

“Chuyện em muốn nói với anh là gì vậy?”, cuối cùng anh hỏi. Bỗng nhiên nàng có cảm giác mình giống như cậu bé Oliver Twist đang nài nỉ, “Làm ơn, thưa ông, con muốn xin một ít”. Và nàng căm ghét anh đã làm cho nàng cảm thấy như thế.

Giọng nàng đứt đoạn và nàng nuốt ực một cái để nỗ lực lấy lại giọng. “Nghe này, em biết chúng ta đã thỏa thuận như thế nào”, nàng bắt đầu. “Và... có lẽ đã có thời điểm mọi chuyện rất tốt đẹp. Nhưng mọi chuyện luôn thay đổi, phải vậy không?”

Anh gật đầu, cả khuôn mặt anh, nụ cười của anh, trông thật bao dung, khích lệ. Nàng hít vào một hơi, cố gắng không mất bình tĩnh.

“Marissa, Marcos”.

“Marissa thì làm sao?”Đôi mắt anh mới đen và dữ dội biết bao! Nàng cảm giác như thể chúng sẽ đốt cháy những lỗ xuyên qua người nàng. Li ệu những lời đồn đại có đúng không? Nàng tự hỏi. Có phải cô ta đã buộc anh vào một cuộc hôn nhân mặc cả vì chỉ như thế anh mới lại được sở hữu Allende? “Anh đã từng yêu Marissa. Bây giờ anh còn yêu cô ấy không?”

Một tiếng rít bực bội bật ta khỏi cổ họng và anh giơ cả hai tay lên đầu. “Anh sẽ không bàn đến Marissa lúc này, sao lại vào đúng lúc này chứ, vì Chúa!”, anh gầm lên.

Nhưng Virginia nhất định không buông. “Em nghĩ nhảy từ giường này sàng giường khác thì thật là trâng tráo, anh có nghĩ vậy không?”

Cặp lông mày của anh nhíu sát lại ngang phía trên mắt, và anh gật đầu. “Cực kỳ là khác”.

Trước nỗi khϊếp đảm của chính mình, nàng bắt đầu lôi nỗi sợ hãi của mình ra khỏi chiếc hộp nhỏ và giơ chúng ra cho anh xem. “Cô ấy từng làm tổn thương anh, và có lẽ anh muốn sử dụng em để làm tổn thương lại cô ấy...” Anh còn muốn Virginia vì lý do nào khác được nữa? Nàng không khôn ngoan đến thế, không đặc biệt đến thế, và cũng không xinh đẹp đến thế!

Nàng đưa tay lên cố bụm lấy một tiếng thổn thức nhưng không thể. Thế rồi nước mắt bắt đầu chảy giàn giụa trên má nàng. Với một tiếng rủa lầm bầm, anh đứng lên và đi vòng qua bàn làm việc bước về phía nàng. Nàng cố gắng lẩn tránh cái ôm của anh và lưng nàng va vào tường khi nàng cố tìm cách trốn thoát.

Anh cúi xuống nhìn nàng, lau nước mắt cho nàng bằng ngón tay cái của mình. “Đừng khóc chứ. Tại sao em lại khóc?” Vẻ lo lắng thật sự trong giọng anh, sự dịu dàng đến tan nát cõi lòng khi anh nâng niu khuôn mặ nàng chỉ càng khiến nàng nức nở dữ dội hơn. “Ôi, lạy Chúa”, nàng thổn thức, vừa giận dữ quệt những giọt nước mắt chảy tràn trên mặt nàng.

Khi anh c ất tiếng, dường như anh còn khổ sở hơn chính nàng. “Đừng khóc, xin em đừng khóc, amor”. Anh hôn lên má nàng. Lên mi mắt. Lên trán. Lên mũi nàng. Khi môi anh lướt nhẹ qua môi nàng, nàng hớp vội vào một hơi trong nỗi sững sờ. Anh hé môi trùm lên môi nàng, nhẹ nhàng thăm dò nàng với cái lưỡi của mình, và nói với giọng ẩn chứa đầu sự nguy hiểm, “Xin em hãy cho anh mười phút và anh sẽ hoàn toàn là của em. Xin hãy để anh...”

Khi anh h ối hả phủ lấy miệng nàng, nàng hé nó rađể đón nhận cái lưỡi ẩm ướt của anh thọc sâu vào, dâng hiến tất cả những gì anh không hề yêu cầu và còn hơn thế nữa. Nụ hôn của anh thật nóng bỏng và thèm khát, một cảm giác khiến nàng cảm thấy thật hung tợn và mạnh mẽ, đồng thời lại mong manh biết bao trước anh. Có thể anh chỉ đang cảm thấy thương hại và làm cho nàng xốc lại được chút tự chủ của mình. Nàng dùng một tay đẩy vào cổ tay anh và tay còn lại để lau nước mắt. “Em không sao”.

“Em đang ghen”. Anh chiế m lấy môi nàng bằng cặp môiấm áp của mình, khôn quên day nhẹ phần thịt căng mềm trong khi vẫn tiếp tục nói. “Được rồi, hãy nói với anh là em ghen đi”.

Nàng lắc đầu, không còn tự tin vào tiếng nói của chính mình. “Anh đã ghen khi em nhảy với Santos”, anh hậm hực, “ghen đến phát điên rồ. Phát điên. Phát rồ”. Răng anh đang rứt nhẹ vành tai nàng, và anh đang phát ra những âm thanh khe khẽ đầu kɧoáı ©ảʍ khi hai tay lùng sục lên xuống hai bên người nàng, lần theo những đường cong trên cơ thể nàng, vuốt ve nàng.

Nàng lướt nhẹ miệng mình qua mái tóc của anh và khẽ khàng nói, “Em không thể làm thế này thêm được nữa, Marcos”.

Anh chết lặng người trong một khoảnh khắc choáng váng. với một cử chỉ nhanh đến chóng mặt, anh nhấc bổng nàng lên và ấn lưng nàng vào tường, túm chặt lấy hai vai nàng. “Đây là ý tưởng của em nhằm thu hút sự chú ý của anh à?”

Trái tim nàng đập dồn như sấm trong tai nàng. “Em không thể tiếp tục thế này thêm được nữa. Em muốn nhiều hơn”. Một người cha cho đức con của chúng ta. Một người đàn ông sẽ luôn ở bên em. Một người biết quan tâm.

Một thoáng giật giật gần như không thể nào nhận ra trên khóe mắt bên phải của anh làm nàng chú ý. Dường như đó là tất cả nhưng gì chuyển động. Cái đó và ngực anh. Cùng bộ ngực đang hổn hển của nàng. Cả hai đều đang thở dốc chuyển động phập phồng của một mạch máuở phía cuối cổ họng anh hòa nhịp với nhịp tim hoảng loạn của nàng. “Cái nhiều hơn mà em muốn ấy là gì vậy?” Giọng anh khản đặc, nghe như một lời van vỉ hơn là một câu hỏi.

Nàng túm chặt lấy cái gáy lực lưỡng của anh và buột ra một âm thanh có vẻ tức giận hơn là quyến rũ. “Nhiều hơn! Đơn giản là hơn thế, quỷ tha ma bắt anh đi, và nếu anh không đoán được thì đó không phải chuyện tiền của anh và em sẽ không nói toẹt ra cho anh biết đâu”.

Anh trừng trừng nhìn nàng như thể những gì nàng vừa nói là thảm họa tồi tệ nhất từng xảy ra. Sau đó anh làu bàu điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha và lững thững bỏ đi, hai tay vò mái tóc. “Em chọn nhầm thời điểm để chia sẻ danh sách ước mơ của mình với anh rồi, amor”.

“Đó đâu phải là một danh sách dài”, nàng đáp lại, với vẻ ủ rũ. Nàng cảm thấy bị cướp đi những nụ hôn của anh, cùng ánh mắt, cảm giác ấm áp mà anh truyền cho nàng. Bất giác nàng quàng tay tự ôm chặt lấy mình. “Chúng ta đã thống nhất là sẽ nói chuyện, và em nghĩ đã đến lúc làm điều đó”.

“Sau nửa đêm sao? Đúng lúc anh đang dở dang hoàn thành hợp đồng của cả đời mình?”

“Em xin lỗi về thời điểm”, nàng thừa nhận. Nàng khó nhọc nuốt khan vì lý do đó, chờ đợi anh nói với nàng một điều. Anh không nói gì. Lưng anh vẫn cứng đơ khi anh dừng lại bên cửa sổ. Hơi thở của anh là mộtâm thanh đáng sợ trong căn phòng - hổn hển, và phì phò đến nỗi nàng nghĩ anh có thể là một con thú cũng nên.

Nhưng không, anh không phải là một con thú.

Anh là một người đàn ông.

Một người đàn ông đã lạnh lùng, tàn nhẫn tách biệt những cảm xúc của mình với thế giới. Nàng không biết làm thế nào để chạm tới người đàn ông này, nhưng mỗi nguyên tử và mỗi tế bào trong nàng gào thét thúc giục nàng cố thử.

Nhưng rồi anh lên tiếng. “Virginia”. Có một lời cảnh báo trong cái từ đó; nó rung bần bật với một nỗi đe dọa ngấm ngầm. Có vẻ bực bội trong ánh mắt anh, cùng sự dứt khoát, và mắt anh tối sầm vì ham muốn. “Hãy cho anh mười phút. Đó là tất cả những gì anh đòi hỏi. Mười phút để anh làm nốt việc này và sau đó em sẽ nhận được màn tơi bời khói lửa hàng đêm của mình”.

Những lời anh nói như xô ầm vào trong nàng, trong đó có những từ làm bùng lên trong nàng cảm giác bị sỉ nhục bẽ bàng. Màn tơi bời khói lửa!

Người nàng bắt đầu run bần bật. Một làn sương lạnh buốt như vừa thấm tận xương tủy nàng.

Đi vòng qua nàng, anh thả phịch người trở lại ghế, tiếp tục dán mắt vào chiếc máy tính của mình, và bắt đầu viết.

“Tơi bời khói lửa”, nàng thốt lên.

Anh đặt cây bút xuống, và đón lấy ánh mắt của nàng. Người đàn ông câm lặng như giấy gián tường. Nàng phác một cử chỉ bằng những ngón tay run rẩy. “Nói để anh biết”. Nàng chỉ muốn ném thẳng guốc của mình vào mặt anh, muốn bằm nát từng tờ giấy mà nàng đã xếp gọn gàng ngăn nắp trên bàn làm việc của anh. Nhưng nàng chỉ nhắm nghiềng mắt lại trong một khoảng khắc thoáng qua. “Em không cần một màn tơi bời khói lửa!”.

Đã nhiều lần, Virginia hình dung ra cảnh họ sẽ chia tay như thế nào. Ngay cả trong những cơn ác mộng của mình nàng cũng chưa bao giờ hình dung ra cảnh này.

Nàng không thể chịu nổi phải ở trong cùng một căn phòng với anh, không dám ngẩng lên nhìn nét mặt của anh nữa. Choáng váng vì những lời anh nói ra không một chút ân hận, nàng cố nuốt vào trong những từ chỉ đang chực buộc ra, những lời đau đớn mà nàng biết rồi nàng sẽ phải hối hận vì nói ra, rằng nàng hối tiếc vì đã gặp anh, hối hận vì đã yêu anh, hối hận vì đã để anh làm cho nàng có mang. Nàng trừng trừng nhìn lêи đỉиɦ mái tóc đen bóng của anh, và không thể thốt ra được. Thay vào đó nàng nói, “Tạm biệt, Marcos”.

Và Marcos... không nói gì cả.

Không tạm biệt. Không chiquita. Không amor.

Nhưng khi nàng đứng chờ bên thang máy, nắm chặt lấy tay cầm chiếc vali của mình như thể đó là tất cả những gì đang giữ cho nàng khỏi tan ra thành từng mảnh, một tiếng gầm hoàn toàn không giống cới bất kỳ âm thanh nào khác vọng ra từ phòng làm việc của anh. Tiếp sau đó là một tiếng rầm đinh tai nhức óc. Đồng hồ chỉ 1:33 phút sáng.

Anh đã có điều anh muốn, Marcos tự bảo mình đến cả lần thứ một trăm. Chẳng phải vậy sao? Vậy mà cảm giác hài lòng, cảm giác chiến thắng, vẫn ở quá xa tầm với. Có lẽ bởi vì điều anh thực sự muốn là một thứ khác. Một người khác.

Áp lực đã rời khỏi ngực anh - các luật sư đang hoàn thiện nốt hợp đồng. Allende với giá vài trăm triệu đô. Giờ thì Marcos đã sở hữu tất cả mọi cổ phần trong công ty, đã giành lại được từng tí gạch và từng chiếc xe tải mà Marissa đã lấy đi của anh.

Cũng chẳng mất gì nhiều để buộc cô ta phải chấp nhận theo ý muốn của anh; người đàn bà chẳng có gì để mà mặc cả. Marissa buộc phải bán nếu không cô ta sẽ bị phá sản. Cô ta không còn sức hấp dẫn gì với anh nữa, như cô ta từng nghĩ, không một chút quyến rũ. Sau khi thêm vài lời tàn nhẫn nữa từ anh và thêm vài giọt nước mắt từ cô ta, cuối cùng thì anh cũng có chút tha thứ giữa họ với nhau.

Và với điều đó, mọi thứ đã thay đổi. Với việc chấp nhận thất bại, cô ta đã vô tình tạo cho Marcos cơ hội tô cho quá khứ của anh một sắc màu khác ngoài màu đen. Anh cảm thấy... nhẹ nhõm hơn, ở khía cạnh đó. nhưng lại nặng trịch trong l*иg ngực. Nặng như đeo đá và bị hành hạ với linh tính về một điều tồi tệ mà anh không thể nào hiểu nổi.

“Ông cần tôi ạ, thưa ông Allende?”

Tim anh đập vào l*иg ngực khi Virginia bước vào phòng làm việc của anh năm phút sau khi anh đưa ra lời yêu cầu bằng điện thoại.

Đúng, anh cần em. Anh thực sự cần. Và anh thậm chí còn không cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó nữa. Di ện chiếc váy màu đen thoát dáng, nàng cầm một phòng bì tài liệu trên tay, và vài giây sau khi nàng đã đóng cửa lại sau lưng mình, Marcos lên tiếng. “Em bỏ đi trước khi hết mười phút”.

Nàng im lặng ngồi xuống và mân mê những viên ngọc trai của mình, mắt nàng như phi những lưỡi dao găm vao anh khi nàng ném cho anh một cái nhìn. “Em nhận thấy là anh muốn có không gian của mình, nên em đã chiều theo ý anh”. Những lời cuối cùng đó buột ra như có gai sắc, như thể anh đã từng có lần thốt chúng lên với vẻ mỉa mai và nàng đang ném trả chúng lại cho anh. Nhìn nàng có vẻ mệt mỏi, cô Hollis của anh, anh nhận thấy điều đó. Như thể nàng ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ và nằm trằn trọc suốt thời gian còn lại. Giống như anh.

Anh không hiểu lắm về cơn tức giận của nàng. Nhưng họ đã có kế hoạch nói chuyện sau đó còn gì, đã ngủ bên nhau sung sướиɠ đến nỗi anh không ngờ rằng sự thiếu vắng nàng đêm qua lại có thể ảnh hưởng đến anh nhiều đến thế. Chẳng lẽ đòi hỏi lấy mười phút cũng là quá nhiều sao?

“Mười phút thôi mà, cô Hollis. Em thậm chí còn không thể cho anh ngần ấy sao?”

“Lúc đó anh chẳng khác gì...” Như thế bị xúc phạm bởi chính những suy nghĩ của mình, nàng ngồi vụt dậy trên ghế, lưng thẳng đứng… “Kiểu như một đồ dở hơi vậy”.

Anh nghẹn cứng họng. “Đồ dở hơi! Câu này thốt ra từ miệng một đứa bé hỗn xược mà anh đã làm cho hư hỏng sao?” Cú đánh đó đập thẳng vào mặt nàng trước tiên, đánh sập vẻ mặt nghiêm nghị của nàng. Marcos lùa những ngón tay qua mái tóc và đứng phắt lên đi đi lại lại trong phòng.

Anh cảm thấy thèm được ăn mừng cùng với nàng, muốn được đánh dấu ngày trọng đại này trong sự nghiệp của mình bằng một điều gì đó có ý nghĩ nổi bật ngang bằng đối với cá nhân anh. Nhưng không hiểu sao anh có cảm giác anh phải tìm cách hòa giải với nàng trước đã.

Đêm qua Virginia đã khao khát anh. Đầu tiên, anh đã bận bịu với Marissa. Người đã lừa dối và phản bội anh. Và cũng là người trở nên quá nhỏ bé trong đời anh đến mức anh tha thứ cho cô ta. Sau khi anh đã có được điều anh muốn từ cô ta.

Tất cả những điều đó, là nhờ Virginia. Bỗng nhiên Marcos cảm thấy một nỗi thôi thúc mạnh mẽ được giải thích, được làm vừa lòng nàng, được khuấy động lại vẻ lấp lánh trong đôi mắt xanh quyến rũ của nàng. Vừa nhìn quanh phòng làm việc của mình, nhìn những giấy tờ lộn sộn trên mặt bàn, anh khẽ khàng thú nhận, “Virginia, anh muốn đưa ra với em một đề nghị”.

Tiếp sau cái hít vào thật sâu và chậm rãi của nàng là một khoảng im lặng đầy kiêu kỳ. Đây không phải là cái cách mà anh định hỏi nàng, vậy mà đột nhiên anh buộc phải hỏi. Ngay tại đây. Ngay lúc này. Phải biết chắc rằng nàng sẽ thuộc về anh, chỉ mình anh thôi.

Họ đang vật lộn, không khí giữa họ dường như tích điện, nạp đầy những cơn giận dữ và khát khao cùng một cảm giác gì đó nữa mà anh không thể gọi tên. Một điều gì đó thật mơ hồ và ấm áp làm anh cảm thấy gần gũi với nàng ngay cả khi nàng khiến anh khó chịu.

Anh sải bước về phía chiếc ghế của nàng và cúi xuống, đặt bàn tay lên đầu gối để trần của nàng, và nói, một cách tha thiết, “Em có chấp nhận làm người tình của anh không, Virginia?”

Với cái cách nàng tự động thở buột ra câu trả lời không, anh những tưởng anh vừa giáng cho nàng một cái tát. Mắt nàng long lên với vẻ tổn thương và miệng nàng há ra như thể nàng muốn nói điều gì đó nữa nhưng không thể. “Không”, nàng nhắc lại lần nữa, trong một hơi thở, lần này là một hơi thở lạnh như bằng thép.

“Anh không nghĩ là em hiểu điều anh định nói”, anh dịu dàng nói, vuốt ve đầu gối của nàng và di chuyển bàn tay lên để đan vào tay nàng đang chặt trong lòng. “Đừng!” nàng thốt lên câu đó với giọng dữ tợn đến nỗi anh dừng sững lại. Thậm chí cả tim anh cũng ngừng đập. Nàng lắc những lọn tóc của mình từ bên này sang bên kia, mặt nàng đanh lại. “Đừng chạm vào em”.

Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào? Anh giữ khuôn mặt nàng trong một tay, tim anh như gầm rống dữ dội. “Em yêu, anh thấy là có lẽ em đã hiểu sai mối quan tâm của anh khi nói chuyện với Marissa, mà anh có thể khẳng định với em hoàn toàn chỉ là chuyện làm ăn. Em mới là người anh muốn, chỉ em thôi. Và anh sẵn sàng trao cho em...”

“Cái gì? Anh sẽ trao cho em những gì nào?” Nàng đứng bật dậy, mắt nàng lại phóng những mũi dao găm vào anh. “Thậm chí anh có nhận ra rằng điều duy nhất em đã giả vờ suốt thời gian qua là việc em không hề yêu anh?”

Tim anh đập lạc đi, nhưng giọng anh nghe lạnh băng khi anh lùi lại. Lời thú nhận của nàng như một quả bom thả sâu vào tâm can anh. “Yêu”.

Nàng ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Và cuối cùng chìa cho anh tập tài liệu. “Đây là đơn xin nghỉ việc của em”.

Nàng đặt nó lên trên những chồng giấy của anh và bắt đầu bước ra cửa. Marcos lao ngang qua căn phòng như một người đàn ông bị quỷ dữ săn đuổi. Anh túm lấy nàng và bóp chặt hai cánh tay nàng trong khi bộ óc tê liệt của anh cố hiểu những lời nàng vừa nói.

“Nếu em nói rằng em yêu anh,” anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, “hãy nhìn thẳng vào anh đi khi em nói điều đó!”

Nàng dứt tay ra.“Buông em ra”.

Anh túm lấy khuỷu tay nàng và giật nàng quay người lại, nàng gào lên, “Em đã bảo đừng có chạm vào em!” Sợ cả tầng đã nghe thấy câu đó, anh buông nàng ra. Ngực anh nghẹn lại với một cơn lốc xoáy những cảm xúc bên trong anh. Anh nắm chặt tay lại, để những ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, những khớp đốt ngón tay trồi ra.

“Em muốn anh”, anh gầm gừ.

“Không”. Nàng bước lùi lại, mắt trừng trừng nhìn anh.

“Em đang run lên vì anh kìa, Virginia”.

“Thôi đi”.

“Em muốn anh nhiều đến nỗi em thổn thức vì sung sướиɠ khi anh ở trong em”.

“Bởi vì em đang giả vờ thích thú với cơn tơi bời khói lửa đáng kinh tởm của anh thôi!”, nàng bật lại. Mặt nàng đỏ bừng và toàn thân run rẩy dựa vào tường, hai đầu nhũ hoa của nàng đanh lại thành hai viên ngọc trai nhỏ cầu xin được miệng anh ngậm vào. Nhưng trong giọng nàng chẳng có gì khác ngoài nỗi đau đớn.

“Giả vờ ư? Chúng ta đã giả vờ lúc quái quỷ nào vậy?” Anh ép chặt người nàng vào mình, ghì xiết lấy nàng thật chặt cho dù nàng vùng vẫy. “Hai đứa mình là lửa, Virginia. Em và anh. Là sự bùng cháy. Em có hiểu tiếng Anh không vậy? Anh đang yêu cầu em ở lại. Với anh. Và hãy là người tình của anh”, anh dằn từng tiếng. Chẳng lẽ nàng không nhận thấy rằng anh chưa bao giờ nói điều đó với bất kỳ người phụ nữ nào? Khi hai hàng mi của nàng nhướng lên và ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt anh, vẻ tổn thương trong ánh mắt của nàng khiến anh choáng váng đến ngộp thở. Anh hoàn toàn bất ngờ trước cảm giác đau điếng khi nàng nói những lời tiếp sau.

“Em không quan tâm đến việc làm người tình của anh”. Khi nàng dứt ra khỏi anh và mở toang cánh cửa, anh lầm bầm rủa trong hơi thở của mình, một bàn tay vò mái tóc. Những tiếng ồn ào trên khắp cả tầng bỗng ngừng bặt, ngay lập tức anh chộp lấy áo khoác của mình, cho tay vào áo và đuổi theo nàng ra thang máy.

Anh lao người vào trong tước khi cánh của đóng sập lại. Nàng quay mặt về phía gương khi anh yeu cầu, “Em cho anh hai tuần để thuyết phục em ở lại được không? Anh muốn em ở đây. Và anh muốn em trên chiếc giường của anh”.

“Anh muốn. Anh cần”. Giọng nàng run lên vì tức giận, và những cái xúc tu nó quấn quanh người anh chặt đến nỗi anh tin chắc rằng nó gϊếŧ chết anh đến nơi. “Đó chính là điều mà anh đã muốn nói với em sao? Trở thành... nhân tình của anh?”

Tim anh chưa bao giờ phi nước kiệu như thế này. Những kế hoạch của anh chưa bao giờ đi chệch hướng bất ngờ đến thế, rõ ràng đến thế. ánh mắt họ nhìn nhau trừng trừng. Mắt nàng là nỗi căm hận. Mắt anh... mắt anh rừng rực cháy như ngọn lửa. Anh túm chặt lấy vai nàng. Nỗi khát khao trong anh dâng trào lên mãnh liệt và anh chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ trước mắt mình. “Hãy nói vâng đi. Lạy Chúa, hãy nói vâng ngay lúc này đi”.

Nhưng mắt nàng nhìn anh không còn như trước đây. “Anh nghĩ rằng đó những gì em muốn sao?”, nàng hỏi, khẽ khàng đến nỗi anh chỉ vừa đủa nghe qua tiếng nhạc phát ra từ thang máy. “Có bao giờ em tạo cho anh ấn tượng rằng em sẽ... chấp nhận... một lời đề nghị như vậy không?”

Sững sờ vì nàng nhìn anh như anh là một con quái vật, anh bước lùi một bước khỏi nàng, và rồi thêm bước nữa. Cơ thể anh bùng cháy với khao khát được chứng tỏ cho nàng thấy anh không hề muốn trừng phạt mà chỉ muốn yêu nàng bằng mỗi cái nhay cắn với cặp môi và mỗi cái liếʍ âu yếm bằng lưỡi của mình.

Và anh thốt lên, trong nỗi tuyệt vọng, trong cơn bốc đồng, đúng lúc chiếc thang máy dừng lại dưới tầng sảnh, “Anh yêu em”.

Và những từ đó, những từ kỳ diệu đó, những từ mà anh chưa bao giờ, chưa bao giờ thốt lên, lại không hề có tác dụng như anh chờ đợi.

Tiếng cười của nàng cất lên đầy giễu cợt. “Thấy chưa, anh mới giỏi đóng kịch làm sao, em không tin anh”.

Rồi nàng quay ngoắt người và bước đi, ra khỏi thang máy, rời xa khỏi anh, rời xa tất cả.

Choáng váng, anh chống một tay lên tấm gương, nhắm nghiềng mắt lại, trong khi anh vật vã cố gắng giải nghĩa cảm giác rối bời đang quần thảo trong lòng anh. Cái chết tiệt gì thế này?

Thêm Bình Luận