Chương 6

Tại phòng y tế, trong hành lang các bạn học đã xếp hàng dài đợi vào phòng lấy máu xác nhận giới tính, đồng hồ treo trên tường đã bắt đầu chỉ vào con số 10. Buổi trưa, lớp chuyên được ưu tiên kiểm tra trước, ngoài hàng lang vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng các bạn học líu ríu trò chuyện.

Đây là vấn đề liên quan đến cuộc sống sau này của bọn họ. Tuy rằng y học phát triển, Omega có thể tự mình kiểm soát kì phát tình, cơ hội phát triển bản thân cũng rất nhiều, họ không hề thua kém Alpha hay Beta.

Nhưng có những bản năng nguyên thủy không thể thay đổi. Omega một khi đã bị Alpha đánh dấu, trừ phi cắt bỏ tuyến thể hoặc người Alpha đó chết, Omega sẽ vĩnh viễn thuộc về Alpha đánh dấu họ.

Tư Hạ an tĩnh ngồi trên ghế dài trong phòng, cậu hơi hơi rũ mắt, đôi tay khẩn trương đặt trên đầu gối, yên lặng nắm chặt thành nắm đấm.

Ngón tay cậu co chặt vào từng chút từng chút theo tiếng kim giây đồng hồ đều đặn vang lên.

Cậu sợ đau, việc lấy máu đối với cậu là cực hình.

Mà Hắc Yến Anh lại vô cùng bình thản để nhân viên y tế hoàn thành nhiệm vụ. Hắc rất đẹp, làn da trắng tới nỗi tưởng chừng như có thể phát ra ánh sáng.

Tuy rằn nhắm mắt nhưng chỉ cần thoáng lướt nhìn qua mí mắt hơi mỏng kia cùng với đuôi mắt như cánh hoa đào hồng nhạt cũng có thể làm người ta tưởng tượng ra được đôi mắt ấy câu hồn nhϊếp phách như thế nào.

Bên cạnh có vài thiếu niên cao trung cũng đang ngồi chờ đợi kết quả.

Lớp khác bình thường sẽ lấy mẫu máu trước, sau đó mấy ngày sau mới có kết quả. Nhưng lớp chuyên có thể làm hai trong một, đó là đặc quyền của người giỏi.

Tư Hạ nghĩ mình chắc sẽ là Beta, vì cậu không có đặc điểm đặc trưng của Alpha, cũng không có bộ dáng như Omega.

Còn Hắc Yến Anh…

“Bạn học tiểu Tư đáng yêu ~ Chúng ta cá cược nho nhỏ chút đi. Tôi cá cậu là Omega, nếu cậu không phải, cậu được ra lệnh cho tôi một ngày và ngược lại.”

Nói đến đây, khuôn mặt của Hi Dương trông rất đáng sợ:

“Đừng để tôi thắng cuộc nhé!”

Hi Dương là Beta, Cố Quân lại là Alpha.

Cố Quân thích Hi Dương, anh vẫn luôn hi vọng cậu có thể là Omega. Mỗi khi Hi Dương không nghe lời, anh sẽ đè cậu ra cắn đến khi nào ngoan ngoãn thì thôi. Sau khi đủ tuổi bọn họ sẽ kết hôn, anh sẽ làm Hi Dương đến khi cậu chấp nhận sinh con cho anh. Một nhà ba người bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng Hi Dương là Beta, cậu không có tuyến thể, không thể bị đánh dấu, anh có điên cuồng gặm cắn thế nào, cậu cũng sẽ không thể trở thành của anh. Đó là điều anh cực kì căm ghét!

Cố Quân là người biết lo xa, anh từ lúc ý thức được tình cảm của mình đã luôn lo sợ. Chính vì thế, anh mới lựa chọn đi theo con đường nghiên cứu về ba giới tính này, đương nhiên, mục tiêu cuối cùng vẫn là có thể chế ra loại thuốc biến Hi Dương vĩnh viễn phụ thuộc vào anh.

Thật ra Cố Quân không biết, rằng bạn nhỏ đã vốn không thể sống nếu thiếu anh.

Bọn họ đã bị dây tơ hồng quấn chặt lấy nhau. Đó là hiện thực không thể thay đổi.

Bên trong phòng kiểm tra vang lên tiếng giày, một bác sĩ nhô đầu ra hô lên với những người ngồi trong hàng ghế.

“Đã có kết quả. Tôi sẽ đọc tên theo danh sách.”

Mỗi bản kết quả phân hóa sẽ được dán kín trong một túi giấy nhỏ màu vàng, bác sĩ sẽ tự tay giao cho từng người.

Mọi người ăn ý xếp thành hàng, báo lên tên họ, nhận lấy chiếc túi của chính mình.

Tư Hạ và Hắc Yến Anh xếp ở cuối cùng, phía trước đã có người ở ngay tại chỗ mở túi kết quả ra, rồi phát ra tiếng cảm thán.

“Là A tôi biết mình là Alpha mà.”

“Không ngoài dự đoán. Làm một Beta tự do tự tại.”

“Tôi là Alpha! Ba mẹ đều là Beta làm tôi cứ tưởng mình sẽ là Beta. Tôi phải đi tỏ tình!”

……

Tư Hạ không khỏi có chút căng thẳng cùng lo lắng. Bàn tay không nhịn được co chặt thành nắm đấm. Hắc Yến Anh để ý đến sự thay đổi của cậu, hắn bao lấy tay cậu, ở phía sau thì thầm

“Không cần quá căng thẳng.”

Bởi vì cậu có phân hóa thành gì, cậu vẫn là tiểu yêu tử mà tớ yêu. Tớ vẫn có cách biến cậu thành của tớ.

Hắn không nói những lời phía sau, dọa sợ Tư Hạ bỏ chạy mất, hắn không nghĩ mình có thể bắt cậu lại. Nhưng hắn sẽ đối xử tốt với cậu, chậm rãi khiến cậu chìm đắm trong tình yêu của hắn. Dù hắn biết bản thân mình có bệnh. Nhưng thế thì sao? Tư Hạ vẫn chấp nhận ở bên hắn, cậu không hề chê hắn, vậy hắn sao có thể buông tay… Hắn đã đến bước đường cùng, không thể lùi lại được nữa.

Cả cơ thể của hắn gần như dán chặt lên người Tư Hạ, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hô hấp của Hắc Yến Anh.

May mắn, trong lúc cậu đang không biết phải làm sao, bác sĩ đã gọi đến tên cậu. Tư Hạ đáp lại một tiếng, bước đến cầm lấy kết quả rồi đi sang bên cạnh.

Theo sau cậu là Hắc Yến Anh, hắn bước lên, quả nhiên vị bác sĩ kia kinh ngạc cảm thán một tiếng:

“Ồ, bạn nhỏ này thật xinh đẹp.”

Hắn hơi nhăn mày, nhận lấy túi kết quả kiểm nghiệm cuối cùng. Tư Hạ đợi hắn, hai người đồng thời xé mở niêm phong, rút ra tờ xét nghiệm mỏng manh kia.

Bên trên là một đống chỉ tiêu thượng vàng hạ cám dài dằng dặc, sau đó là các loại số liệu so sánh, tới cuối cùng, một dòng chữ in đậm ghi lại giới tính của thân thể.

Tư Hạ: Omega

Hắc Yến Anh: Alpha

Cậu không biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào nữa. Tuy rằng Omega không bị phân biệt gay gắt đến mức sẽ bị tách ra một lớp riêng, nhưng ở trong lớp, tránh tình trạng yêu sớm, giáo viên vẫn sẽ cố gắng tách Omega và Alpha, không để hai người ngồi chung bàn.

Hai người giống như dựa cả người vào nhau, Hắc Yến Anh cong môi cười, ánh mắt dừng ở trên mặt của Tư Hạ, giống như chờ đợi cậu.

“Chúc mừng cậu. Tớ biết là tiểu yến tử sẽ phân hóa thành Alpha.”

Người cậu thích là một Alpha hàng hiệu, mà cậu là Omega. Trong lòng của Tư Hạ không khỏi có chút hi vọng về mối quan hệ của bọn họ.

Không thấy hắn trả lời, cậu nhấp nhấp môi có điểm ngượng ngùng.

Hi Dương ở ngoài đợi hai người quá lâu, cậu mở cửa đi vào, thấy khung cảnh chim ca hoa nở của hai người, dứt khoát bước đến kéo Tư Hạ đi.

Tư Hạ một bên hướng phòng học đi, một bên yên lặng ở trong lòng vui vẻ suy nghĩ. Ít nhất thì, cho đến thời điểm hiện tại, cậu và hắn đã có chút hi vọng.

Không thể tiếp tục nhìn khuôn mặt hớn hở như hoa nở của Tư Hạ, Hi Dương hỏi:

“Cậu phân hóa thành Omega đúng không?”

Tư Hạ trên mặt đều là ý cười, cậu khoác vai Hi Dương, hiếm khi chủ động mời cậu ta:

“Tôi bao cậu đi ăn kem, thế nào?”

“Hên là cậu không đồng ý cá cược, nếu không tôi sẽ cho cậu xuống địa ngục.” Hi Dương nhăn mày, hất cái tay đang động chạm vào mình, ôm lấy cánh tay của Cố Quân, mở miệng: “Không cần kem của cậu, tôi có anh đẹp trai nhà giàu tiểu Cố bao dưỡng rồi!”

“Đồ ế mốc!”

Tư Hạ bất lực mỉm cười, cậu không nói lại tên nhóc này.

Giờ nghỉ trưa mùa đông ngắn hơn so với mùa hè nửa tiếng, Tư Hạ cảm thấy không thích điều đó chút nào, cậu muốn ngủ thêm. Chính vì thế, tốc độ ăn cơm hôm nay nhanh như chớp, hơn mười một rưỡi, cậu đã chuẩn bị gối bằng áo khoác, lăn lóc trên bàn học.

Hắc Yến Anh ở bên cạnh cầm quyển sách, nhưng điểm dừng của ánh mắt lại đặt ở trên người bảo bối nhỏ đang mải ngủ.

Tiểu yêu tử của hắn rất mê ngủ, thời gian ra chơi đều sẽ cố gắng làm bài tập, thời gian ăn trưa sẽ tranh thủ ăn nhanh để tiếp tục làm bài tập, sau đó dành ra một tiếng để ngủ. Hệt như gấu trắng nhỏ cậu tặng cho hắn. Cả hai đều rất đáng yêu. Khiến trái tim hắn rung động không thôi…