Không còn quan hệ gì nữa, đợi một lát nữa đã có thể chết rồi.
Thẩm Thính Miên di chuyển cây bút trong tay, dòng suy nghĩ cứ lặng lẽ quấn quanh tâm trí cậu.
Cậu bắt đầu thất thần, những ảo tưởng không thực tế lại một lần nữa trỗi dậy, có lẽ cậu có thể dùng chiếc bút này lướt qua yết hầu, máu phun ra nhiều thì có thể chết chăng.
Nhưng lý trí lại cứ đúng hẹn mà tới, nó tựa một cái đuôi nhỏ của nhân sinh, cậu không để ý tới nó nhưng nó vẫn luôn ở đó nhắc nhở rằng: Không, cậu không có đủ lực đạo để làm điều này.
Cậu không thể chờ được may mắn để nhận được một cái chết ngoài ý muốn hoàn hảo, ngày hôm qua nếu không có thì hôm nay cũng sẽ không có, vẫn là nên tự dựa vào chính mình thì hơn.
Cô giáo Trần đi tới bên người cậu, gần tan học, loáng thoáng tiếng xao động xung quanh, lúc cô ấy đang đi đến phía cậu, một vài bạn học phía trước bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, sau đó, lại vui sướиɠ mà nhỏ giọng cười rộ lên.
Ngoài cửa sổ, một ánh hoàng hôn vương trên một vài chiếc lá mới mọc, nhẹ rung trong gió, yếu ớt mà tươi đẹp, Thẩm Thính Miên khẽ nhắm mắt, hô hấp phập phồng, cậu không biết đâu là hư ảo, đâu mới là chân thật.
“Quay lại trang trước.”
Dáng ngồi Thẩm Thính Miên có chút rời rạc, nửa người trên xoay lại, đưa tay chỉ trên trang sách.
Sau khi tan học, đám người tản đi hết, bên trong vườn trường sẽ xuất hiện một khoảng trống lớn, nơi đó, cậu sẽ bước lên tầng cao nhất, thả thân mình xuống đất. Sẽ không ảnh hưởng đến bất kì ai, cũng sẽ không hại chết bất kì một nhành hoa cây cỏ nào.
Mảnh đất trống phía dưới thật sự cực kỳ hoàn mỹ, cây cối nằm ở phía xa, đất đai mềm xốp vừa được tu sửa thành nền xi măng rắn chắc cách đó không lâu, không có bãi đậu xe hay bất cứ vật giảm xóc nào.
Thượng đế phù hộ, khả năng cậu có thể chết là chắc chắn rồi.
Cái chết với Thẩm Thính Miên mà nói cũng không có gì quá đáng sợ.
Vài lần đầu nếm thử qua hương vị cái chết, cậu không ngừng tự vật lộn với chính mình, đến bây giờ sự sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, không chờ mong, không sung sướиɠ cũng không bi ai. Cậu không ngại việc khi chết dáng vẻ sẽ xấu xí ra sao, sự nhát gan sợ sệt đau đớn mà làm ra vẻ giãy dụa cũng đã sớm tiêu biến, lần này cậu sẽ không tiếp tục thỏa hiệp với yếu đuối nữa. Cậu biết rõ, đến mỗi một sợi lông trên người cậu đều kêu gào cậu phải chết đi.
Cô Trần là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, giọng nói thanh thúy, cô cũng không được tự tin cho lắm, vì thế khi nghe tiếng xao động của đám học sinh gần tan học liền cảm thấy bất an, âm thanh này làm cô cảm thấy run rẩy một chút.
Cô Trần vẫn tập trung với bài giảng của mình, Thẩm Thính Miên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng ngẫu nhiên thất thần suy nghĩ một chút về cái chết sắp tới của mình.
Tay cậu cũng run lên theo tần suất run rẩy trong giọng nói của giáo viên ở phía trên. Vì vậy, cậu theo thói quen mà lấy một tay đè khuỷu tay kia lại, tư thế nhìn rất khó coi, nhìn giống như một ông lão lớn tuổi, nhưng biết làm sao bây giờ, cậu cũng không để ý, trong tâm trí cậu bây giờ chỉ một mực nghĩ về thần chết đang chờ đón mình phía trước.
Người ta nói người sắp chết thì luôn phá lệ bao dung cho mọi thứ.
Quá khứ cậu cũng từng có ý định cho hai cái tay chướng mắt này biến mất, nhưng bây giờ cũng sắp được chết rồi, cậu quyết tâm hòa giải buông tha cho chúng.
Triệu Sâm cùng bàn sau khi đã đánh một giấc dậy, lẩm bẩm: “Sắp tan học rồi à?”
“Ừ,” Thẩm Thính Miên đáp lại, khẽ cười với người kia, “Ngủ ngon tới vậy sao.”
“Còn không phải bị cậu run đến tỉnh luôn sao” Triệu Sâm nghiêng tai nghe tiếng động xung quanh, tựa như vừa nghe thấy âm thanh gì đó truyền đến, “Đệch, trên lầu đều tan học hết rồi.”
Vì để che dấu đôi tay run rẩy của mình, Thẩm Thính Miên run chân.
Cậu cũng không còn tâm tư nào nghe giảng, nở một nụ cười mang theo sự quyến luyến, hỏi Triệu Sâm: “Tính làm gì vậy?”
“Cùng mấy tên ngốc kia đi tiệm net thôi.” Triệu Sâm nhanh chóng chớp vài cái mắt, ngay sau đó xoa xoa, “Cậu lại không đi à?”
“Tớ phải làm bài tập một chút, mọi người cứ đi đi.”
“Biết rồi!”
Thẩm Thính Miên nhìn Triệu Sâm, tên này đã bắt đầu thu dọn cặp sách, hồn phách tựa như không còn để ý gì khác nữa. Chuông tan học vang lên, Triệu Sâm phi ra khỏi lớp nhanh như bị ai đuổi.
Đi thôi nào, tiểu thiếu niên.
Thẩm Thính Miên dãn chân ra, quay đầu lại một lần nữa nhìn qua cửa lớp, từng nhóm học sinh tâm thế vẫn còn phấn khích bước ra về, tất cả… tất cả như một cuốn phim nhựa trắng đen lướt nhanh qua mắt cậu, từng chút, từng chút.
Cậu bắt đầu đặt bút viết, thật khó mà chuyên tâm được.
Sinh viên trực nhật cuối cùng của lớp nói với cậu: “Thẩm Thính Miên, cậu nhớ khóa cửa nha.”
Đây có lẽ là câu nói cùng cuối trên đời này mà cậu được nghe.
Cậu vẫn không thể làm xong bài tập, mà chỉ làm xong bài tập ngữ văn, cho dù trước khi chết, lực chú ý cũng sẽ không thể khôi phục thành tiêu chuẩn người bình thường được. Nghĩ nghĩ một chút, cậu viết xuống vở bài tập “Cô Trần, cô rất tuyệt vời”, viết xong lại nghĩ, thế này có lẽ sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho cô, vì thế cậu lại quyết định đem băng dán dán kín dòng chữ kia lại.
Đã muốn chết, lại còn mang theo cặp sách làm gì? Nhưng không mang đi, để lại nơi này lại có chút ghê tởm. Thế là cậu vẫn mang tất cả đồ vật đi, mang cặp sách trên vai như mọi lần về nhà.
Một bàn tay đặt trong túi, theo thói quen nắm lấy cục tẩy nát kia, xoa nắn nó như xoa nắn một thứ lãng mạn hư vô mờ mịt.
Cậu đứng trong hành lang tối tăm khóa cửa lớp lại. Xoay người lại định bước đi, Thẩm Thính Miên chậm chạp ngửi được mùi khói đâu đó.
Thì ra là bạn học cùng lớp Lý Mục Trạch đang đứng nhìn cậu, quanh người này lượn lờ một màn khói mỏng. Lý Mục Trạch rất cao, lại còn gầy, mặc một chiếc áo hoodie đen, đứng ở cuối hành lang dựa vào tường.
Hắn hút vài hơi thuốc, đôi mắt đỏ lên, nhìn qua có thể thấy được hắn là tay mới hút thuốc, hút vài hơi liền ho khan, nhưng Mục Trạch dường như không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục hút từng hơi mãnh liệt, phảng phất không có điểm dừng. Khuôn mặt hắn lộ ra biểu tình đau khổ.
Thẩm Thính Miên liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khó chịu của hắn, hỏi: “Làm sao vậy, sao còn không đi.”
Giọng Lý Mục Trạch có chút khàn khàn, lộ ra vẻ không vui vẻ gì, lông mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nói: “Cậu không đi, tớ cũng không đi.”
Hắn bóp đầu thuốc, ném vào thùng rác gần nhà vệ sinh nam, bước lên hai, ba bước liền có thể và vượt lên phía trước, muốn cùng Thẩm Thính Miên đi về.
Thẩm Thính Miên chưa kịp mở miệng nói gì, hắn đã hung ác mở miệng: “Phiền thật.”
Thẩm Thính Miên đi phía sau, bước chân chậm rãi, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ghê tởm.”
Ánh hoàng hôn lướt qua khuôn mặt trắng bệch của cậu.
“Ghê tởm cái gì?”
“Tớ ghê tởm tớ.”
“Cậu làm sao vậy?”
Lý Mục Trạch hoàn toàn dừng lại, hắn đá cái thùng rác màu cam ở phía chỗ ngoạt cầu thang một cái rõ to. Sau đó, mới nói ra phiền não của hắn: “Tớ thích nam sinh.”
Trái tim Thẩm Thính Miên đập nhanh hơn một chút.
Khóe miệng cậu nhếch lên, nụ cười có chút hốt hoảng, có chút nhợt nhạt, cái này rõ ràng không phải là một nụ cười sảng khoái, trong những ngày hè lại phá lệ mà có vẻ ướŧ áŧ.
Lý Mục Trạch đem nụ cười này lý giải thành nụ cười châm chọc, hắn nhìn thẳng về phía cậu, có vẻ như lúc nào cũng có thể xông lên đánh nhau. Nhưng Thẩm Thính Miên không sợ bị đánh, cậu cũng nhanh chóng thu ý cười lại, chân thành giải thích:
“Cái này không có gì, không cần phải ghê tởm, đừng vì chuyện này mà buồn lòng.”
Lý Mục Trạch cũng không vì lời động viên này mà thả lỏng, đầu ngửa vào bức tường sau lưng, đôi mắt rũ xuống nhìn Thẩm Thính Miên, mang theo địch ý không chút nào che dấu nào.
Thẩm Thính Miên tiến lên vỗ vai của hắn, chân thành tha thiết mà nói: “Cậu sống là vì chính mình, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cũng đừng để tâm bố mẹ cậu nói gì, tạm thời cứ để trong lòng, chờ cậu trưởng thành rồi thì còn ai quản được cậu nữa chứ?”
Lý Mục Trạch dần dần cởi bỏ vẻ mặt hung ác ban nãy, trong mắt có vài phần kinh ngạc: “Cậu không cảm thấy ghê tởm sao?”
“Không ghê tởm chút nào.” Thẩm Thính Miên giơ tay lên, muốn phát lời độc thề để gia tăng mức độ đáng tin.
Nhưng cậu quả thật có chút chần chờ, đúng là cậu luôn muốn chết tan xương nát thịt, chết không tử tế cũng được, nhưng thật sự cậu không hề ghê tởm chuyện này.
Cũng may sắc mặt Lý Mục Trạch biến đổi, đưa tay đánh tay cậu một cái: “Thần kinh.”
Tính ra cho tới giờ, hai người cũng chưa nói quá nhiều với nhau, nhưng Thẩm Thính Miên biết rõ Lý Mục Trạch vì cái gì mà lại nói với cậu chuyện này. Con người chính là như vậy, bạn biết càng ít thì người kia sẽ chịu nói với bạn càng nhiều
Chỉ là cậu không biết Lý Mục Trạch đang phân vân điều gì, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chớp mắt liên tục, trong ánh mắt lộ rõ sự do dự.
Sau đó hắn lại châm một điếu thuốc khác, ánh lửa nho nhỏ chiếu sáng một nửa gương mặt hắn.
Đúng vậy. Thẩm Thính Miên muốn nhìn hắn thật lâu. Đây có lẽ là gương mặt cuối cùng cậu nhìn thấy trên đời này, phải may mắn thế nào mới có thể là Lý Mục Trạch.
Lý Mục Trạch hoàn mỹ không tì vết, cả thị trấn nhỏ này chẳng dễ mà tìm được nam sinh nào đẹp trai hơn hắn, thành tích tốt, gia cảnh tốt, tính cách cũng tốt, năng động lại khỏe khoắn.
Hắn hẳn là có thể sống đến một trăm tuổi rồi. Hy vọng hắn có thể được bên cạnh nam tử mà hắn ái mộ, mỗi ngày đều đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.
Thẩm Thính Miên ngoài miệng đáp lời hắn, còn ở khuyên bảo: “Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, thích bất kì người nào cũng đều là tự do của cậu, cậu muốn……”
“Đánh tớ đi.”
Thẩm Thính Miên mơ hồ, không rõ nguyên do.
Lý Mục Trạch nhìn qua cực kỳ bực bội, bước nhanh tới vượt lên trước, gắt gao nắm chặt tay cậu, hướng ngực hắn mà đánh vào.
“Nếu cảm thấy ghê tởm thì liền đánh tớ.”
Tay cậu bị đè mạnh trên ngực hắn, thình thịch, thình thịch, Thẩm Thính Miên có cảm giác tay mình bị trái tim của Lý Mục Trạch đánh phát đau.
“Tớ nói là tớ không có……”
“Tớ không nói đùa,” Hắn nói một cách đơn giản rõ ràng, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Miên, “Tớ thích cậu.”
“Cái gì?”
Môi cậu vừa động đậy giống như cá thở dưới nước.
“Thẩm Thính Miên, tớ biết mình rất ích kỷ, tớ thích cậu, và muốn cậu cũng thích lại tớ như vậy.”
Lý Mục Trạch kẹp chặt tay cậu. Tay hắn thật sự rất nóng.
Thẩm Thính Miên như sắp bị thiêu đốt hoàn toàn, linh hồn tan ra, chết trong thân thể Lý Mục Trạch.
Thật đáng sợ.
Trong nháy mắt, cảm giác nhộn nhạo, phiêu bồng hầu như không còn nữa, thay vào đó là một cảm giác lạnh thấu xương quen thuộc ập đến mà không hề báo trước, từ từ rót đầy cơ thể cậu.
Vạn kiếp bất phục.