Phiên ngoại 1

Sau khi sinh "song bào thai" cho Khương Văn xong, Thiên Vũ lại lấy lí do ở cữ chơi xấu Khương Văn một trận, tình thú hả, đương nhiên là không chê nhiều rồi.

Đợi đến khi Thiên Vũ ở cữ xong, đảo mắt trời đã vào thu. Trời thu, ý nghĩa là lễ hội mỹ thực cua đại áp Sa Gia Banh mỗi năm một lần sắp khai mạc rồi. Năm nay lễ hội mỹ thực có không ít mánh lới mới, chẳng hạn như cùng ngày khai mạc sẽ có hoạt động "đầu bếp tranh phong", mời đông đảo đầu bếp nổi tiếng của các thành phố đến hiện trường nấu mỹ thực, cho du khách nếm thử. Ông chủ Khương biết cách kinh doanh, hàng năm tiệm mì Dương Dương của anh được người dân xứ này bầu chọn cho vị trí khá cao trên diễn đàn mỹ thực, đứng hàng thứ hai trong các tiệm mì, nên cũng nhận được lời mời tham gia.

Thiên Vũ cảm thấy rất hào hứng với sự kiện lần này. Y tới nơi này ở đã được hơn 4 năm, còn chưa từng đến Sa Gia Banh, liền biểu thị muốn đi dự cùng với người nhà, thứ nhất là để thưởng thức phong tình cây lau sậy của vùng sông nước, thứ hai là góp phần trợ uy cho ông chủ Khương, thứ ba là để bình luận bản lĩnh đặc biệt của mấy đầu bếp nổi tiếng nhà khác.

Đương nhiên mục đích thứ ba là là quan trọng nhất.

Kết quả buổi tối hôm trước Thiên Vũ ăn hạt dẻ ngào đường ăn đến quá no, lăn qua lại lại ở trên giường cũng không ngủ được. Mà biện pháp gϊếŧ thời gian tốt nhất đương nhiên là kéo gối ôm hình người đến một trận. Đêm nay tiểu yêu tinh dũng cảm ngoài ý muốn, quấn quít lấy Khương Văn đòi hỏi không ngừng, cứ làm ầm ĩ đến hừng đông mới chịu thu binh. Cứ như vậy trực tiếp dẫn đến Khương Văn có đồng hồ sinh vật chính xác vạn năm không nhầm cũng dậy trễ, vội vã kéo Thiên Vũ ở trong chăn ra, căn bản là người sau không kịp trang điểm mặc nữ trang, trực tiếp mặc áo thun quần jean giày bata, để mặt mộc ra cửa.

Hai người đến Sa Gia Banh cũng đã gần 10h, từ lâu bãi đỗ xe đã đậu đầy xe tư nhân và xe khách, chạy vòng vòng cả nửa ngày, khó khăn lắm mới chen vào được một góc.

Bình thường khi ra ngoài với Khương Văn Thiên Vũ đều mặc đồ nữ trang điểm, hôm nay xuất hiện với mặt thật không hề che lấp, đứng ở bên cạnh Khương Văn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, rất sợ gặp phải người quen rồi nhận ra y, lỡ như ở trước mặt mọi người gọi lớn một câu "Bà chủ chị...", liền không còn cách nào sống tiếp nữa.

Dĩ nhiên, không thể tú ân ái trắng trợn với Khương Văn cũng là một trong những nguyên nhân khiến y thấy rất bực bội. Không thể choàng vai không thể ôm thắt lưng, nắm tay... Được rồi bình thường cũng rất ít khi ông chủ Khương nắm tay y.

Y đút hai tay vào túi đi bên cạnh Khương Văn, cả người không được tự nhiên vùi đầu bước đi. Thình lình cả người bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân, ôn nhu lại thân thiết, "Đây là làm sao vậy?"

Thiên Vũ quay đầu nhìn anh một cái, không có đẩy anh ra, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói một câu, "Ông chủ Khương, chú ý hình tượng."

Khương Văn cười ha ha một tiếng, ghé vào bên tai y dùng khẩu khí tựa như em không cần phải nói gì cả anh biết hết rồi thấp giọng nói, "Có phải hôm nay bà xã đi ra chơi mà không được mặc váy đẹp cho nên mới không vui không? Ngoan, về nhà mặc cho một mình ông xã nhìn thôi, được chứ?"

Thiên Vũ trừng anh, đang muốn mở miệng nói, lại bị một giọng nam cách đó không xa cắt đứt, "Ồ, ông chủ Khương, con tới rồi!"

Hai người cùng nhìn lại theo tiếng kêu, một vị nam tử cỡ 60 tuổi có vóc người bậc trung đang đứng ở lối vào phất tay với bọn họ, là Lý Lập Quần, bạn lâu năm của Khương Văn. Trước đây cách tiệm mì Dương Dương có một đầu bếp tiệm cơm Cẩm Giang, trong ba ngày đã có hai ngày chạy đến trong tiệm của Khương Văn ăn điểm tâm. Bất quá vào năm ngoái sau khi đi ăn máng khác, hai người liền ít liên lạc lại. Thời gian rảnh rỗi của Khương Văn đều xài lên người bà xã, rất ít có thời gian đi lăn lộn với mấy lão ca.

"Thầy Lý, đã lâu không gặp a." Khương Văn nở nụ cười bắt tay với người nọ, "Kể từ khi thầy đi thăng chức tại Kim Ngọc Lương Duyên, đã bao lâu rồi con chưa thấy thầy đến tiệm ăn mì nữa."

"Hầy đừng nói nữa, trong vòng 5km chung quanh Kim Ngọc Lương Duyên lại không có mì đủ vị như nhà con a. Thời gian không còn sớm nữa chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi, vị này là —— "

"À." Khương Văn thoải mái choàng qua vai của Thiên Vũ, "Đây là em vợ của con. Hôm nay là cuối tuần, nên đi cùng con đến xem thử."

Không biết tại sao Thiên Vũ lại có chút đỏ mặt, lễ phép kêu một tiếng "Thầy Lý " .

Lý Lập Quần nhìn tiểu thanh niên liền vui vẻ, "Nhóc con dễ xấu hổ như vậy a? Có chút không giống với tính tình của chị con, nhưng thật ra lớn lên lại rất giống nhau."

Khương Văn thấy Thiên Vũ càng ngày càng cúi thấp đầu, vội giải vây cho y, "Chỗ nào của em vợ của con cũng tốt cả, chỉ là có chút hướng nội. Cho nên thầy thấy đó, không phải là con đang dẫn em ấy đi ra ngoài thăm thú nhiều hơn một chút sao."

"Ừ, thanh niên thì nên đi đó đi đây nhiều chút. Gần đây bà chủ vẫn khỏe chứ hả?"

"Rất khỏe, gần đây vẫn đi đến tiệm cùng con. Hiện tại sổ sách của con đều do em ấy quản lý."

"Vợ quản nghiêm càng ngày càng nghiêm trọng a." Lý Lập Quần cười híp mắt vỗ vỗ lưng Khương Văn.

"Khụ, dù sao cũng là bà xã của mình mà, có phải hay không..."

Hội trường được bố trí trên một bãi cỏ trống trải đến ra hình ra dạng, có một cái bàn là của chủ tịch, còn mấy bàn khác được bày đủ dụng cụ làm bếp. Phông nền chính là một bãi lau sậy hoàng tráng, xanh biếc đồ sộ, rũ hoa lau trắng tuyết xuống, gió thu thổi qua vang lên thanh âm xào xạt. Thiên Vũ rất là thích, lấy máy chụp ảnh từ trong túi ra chụp phong cảnh. Khương Văn chỉ kịp hô lên đừng đi xa a, đã bị nhân viên bên ban tổ chức hấp ta hấp tấp tha đi.

Tuy rằng hiện tại ông chủ Khương mở tiệm mì, nhưng các loại điểm tâm cũng đều do anh ra tay làm. Ví dụ như hiện tại anh đang làm bánh ngọt trà xanh, bên ngoài chỉ là kiểu dáng hình vuông mộc mạc, nhưng lại phấn nộn thơm nức, mềm xốp ngon miệng, mới ra khỏi lò liền bị một đám điện thoại máy ảnh bao quanh.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra, thuần thục cầm lấy một cái bánh. Không đợi Khương Văn kịp làm ra phản ứng gì, đã bị thầy Lý ở bên cạnh tinh mắt nhiệt tình bắt chuyện, "Ấy, Tiểu Mã hả, đến nếm thử thạch trái vải của ta nào."

Thiên Vũ cho bánh vào trong miệng, quai hàm phình ra, cười híp mắt đi tới, Lý Lập Quần dùng đồ gắp gắp cho y một miếng, sau đó lại đưa cho y cái mâm nhỏ duy nhất của bên ban tổ chức phát. Vốn Thiên Vũ còn chút cố kỵ sợ bị Lý Lập Quần nhìn ra manh mối, thế nhưng mỹ thực trước mặt, cái khác đều bị nuốt vào bụng, miệng mồm cũng linh hoạt hơn, "Tay nghề của thầy Lý thật tuyệt, anh ấy cũng không biết làm cái này."

Lý Lập Quần cười ha ha, "Mấy người đi dự đợt này, ai mà lại không có một vài sở trường chứ. Trước đây ông chủ Khương làm món Hồ Nam là tuyệt nhất a, không ngờ tới hôm nay làm bánh ngọt cũng ngon như vậy. Nào nào, ăn nhiều thêm vài cái, ăn nhiều thêm vài cái."

Thiên Vũ nhai hai ba cái đã xử lý xong bánh trà xanh, bắt đầu nếm thử thạch trái vải. Khóe mắt y liếc sang Khương Văn đứng cách đó không xa đang bận rộn đến khí thế ngất trời, bên tai có chút hồng. Đúng như lời thầy Lý đã nói, trước đây Khương Văn không biết làm bánh ngọt kiểu Tây, nhưng mình thường xuyên chịu không nổi các loại mê hoặc của bánh kem tinh mỹ, trong ba ngày đã có hai ngày chạy đi ra ngoài mua. Khương Văn không chịu nổi cái miệng tham ăn của y, lúc rảnh rỗi liền tự học, cái gì mà bánh bông lan phô mai, bánh trứng đậu đỏ, bánh mousse socola, phàm là món Thiên Vũ thích, anh đều có thể làm được hơn nữa còn hợp khẩu vị của y hơn cả bên ngoài bán.

Thiên Vũ ăn thạch trái vải xong rồi, chào Lý Lập Quần, phải đi qua mấy chỗ khác xem thử coi có gì ăn được không. Ăn được món ngon liền ghi nhớ, chuẩn bị đến khi trở về kêu Khương Văn làm cho y ăn.

Ăn lửng dạ rồi thì quay về chỗ của Khương Văn, chỉ thấy ông chủ Khương đang được một đống nữ nhân vây quanh bên cạnh, líu ríu nói anh lớn lên giống một minh tinh điện ảnh, đều đòi chụp ảnh chung. Khương Văn đang bận trăm công nghìn việc nhưng cứ như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Vũ đang mang sắc mặt không vui ở cách đó không xa, nở nụ cười trấn an.

Đợi đến khi làm xong, đi ra khỏi hội trường nhộn nhịp, đã là hơn 1h chiều. Miệng của Thiên Vũ chưa từng nghỉ ngơi, trong bụng đã được lấp đầy các món ăn vặt đến 7-8 phần, Khương Văn bận rộn nửa ngày còn chưa có ăn cái gì, vào lúc đang dọn dẹp vài thứ, Thiên Vũ âm thầm đưa qua một cái hộp duy nhất, là vài món điểm tâm y chừa lại. "Anh ăn trước đi, để em tới dọn cho."

Trong ngực Khương Văn ấm áp, nhận hộp điểm tâm xong trực tiếp bóc tay đưa vào trong miệng, dùng thanh âm mơ hồ nói bên tai Thiên Vũ, "Vẫn là bà xã biết đau lòng anh."

Thiên Vũ đứng ở phía sau cởi tạp dề cho anh, thuận tiện nhéo một cái vào hông của nam nhân, "Hừ, ăn của anh đi."

Sau khi hai người dọn đồ xong, nghĩ hiếm khi mới đến đây một lần, nói gì thì cũng phải đi dạo mới được, liền cất đồ vào rồi thong thả đi dạo ở chung quanh. Hai người bọn họ cũng không xem bản đồ và bảng hướng dẫn, đi qua cầu gỗ, càng chạy càng xa, đi thẳng một đường đến sâu trong mê cung cỏ lau.

"Hình như lạc đường rồi." Thiên Vũ nhìn quanh bụi lau còn cao hơn bọn họ, hoàn toàn không phân rõ vừa nãy mình đã đi từ hướng nào tới, nên đi về phía nào mới có thể thoát ra, không khỏi có chút mờ mịt.

"Sợ cái gì, khu du lịch mà thôi, chẳng lẽ còn thực sự thiết kế cái gì gọi là mê cung người không đi ra được sao." Khương Văn ôm lấy vai của Thiên Vũ, "Nào nào, chúng ta đi về bên này thử xem."

"Không phải anh đã tới đây rồi sao, sao lại không biết đường chứ?"

Khương Văn dùng tay kia gãi gãi đầu, "Đã có bao nhiêu năm anh chưa đến đây rồi, khi đó không phải là như vầy."

"Em đi không nổi nữa." Thiên Vũ dừng bước, dựa vào một gốc cây đại thụ ở gần đó.

Khương Văn cười cười, đi tới trước mặt y, ẵm Thiên Vũ lên, thanh niên sợ hãi kêu thất thanh, hai tay ôm lấy cổ của anh theo bản năng, phía sau lưng bị đặt lên thân cây, hai chân siết chặt lấy nam nhân, sợ rằng trọng tâm bất ổn sẽ bị ngã xuống, "Anh làm gì vậy?"

Như thế nào mà Khương Văn có thể để cho y té được, đôi tay hữu lực vững vàng ôm lấy Thiên Vũ, ngẩng đầu cười nhìn y, "Ôm em một cái."

Thanh niên nhìn quanh bốn phía một cái, nhỏ giọng nói, "Sẽ có người tới."

"Hẻo lánh như thế, có người nào được hả?"

"Chúng ta có thể tới, sao anh dám chắc là người khác sẽ không tới chứ."

"Được rồi được rồi." Khương Văn hôn cằm của y một cái, "Ông xã nhớ em, cho anh ôm một cái cũng không được sao?"

Thanh niên bình tĩnh lại, mặt mày đều giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch, nói, "Anh rể, anh xấu quá."

Khương Văn bật cười, "Nhóc con, ghi hận lời anh nói ban nãy sao?"

Thiên Vũ hừ một tiếng, "Ai thèm ghi hận anh chứ."

"Vậy ngoan ngoãn, để anh hôn hôn nào."

Thanh niên là được cưng mà kiêu lộ ra ý cười, cúi đầu, vừa mất tự nhiên hôn nhẹ một cái cứ như nữ vương, vừa mị hoặc nói, "Anh rể chỉ muốn hôn em thôi sao?"