Chương 9: Ngón chân xấu hổ co rúm lại



“Dì Nghiêm của con có một người cháu trai, năm nay 30 tuổi, đang là giám đốc của một công ty lớn, đã từng kết hôn một lần rồi lại ly dị, nhưng mà vẫn chưa có con cái đâu, mẹ xem qua ảnh chụp rồi, chàng trai đó lớn lên không tệ, con có thời gian thì chúng ta đi xem mặt người ta nhé.”

“Mẹ…”

Phó Hương Hương cắn môi, “Con, con vẫn còn nhỏ, cũng chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ còn quá sớm để kết hôn…”

“Sớm cái gì mà sớm!”

Trần Mật không kiên nhẫn ngắt lời cô, “Lúc mẹ bằng tuổi con đã kết hôn lâu rồi, nếu không phải ba con mất sớm, mẹ có đến nỗi phải sống cuộc sống như thế này không!”

Trần Mật tức giận chửi rủa, Phó Hương Hương không thể chịu đựng được nữa cuối cùng cô đóng sầm cửa giận dữ bước ra ngoài.

Trần Mật lớn lên rất xinh đẹp, tuy đã gần 40 tuổi, nhưng trên người bà vẫn có sức hút đặc biệt, nếu không phải gánh vác trên vai nhiều lo toan, bà thật ra có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Phó Hương Hương biết bất kể Trần Mật có chửi bới cô như thế nào, cô đều không có tư cách để phản bác lại một câu.

Sợ Thành Đại Khải sẽ đột nhiên trở về, Phó Hương Hương nhanh chóng tắm rửa xong rồi quay trở về phòng mình.



Phó Hương Hương phát sốt, nhưng cô không biết nhiệt độ cụ thể vì trong nhà không có nhiệt kế.

Trần Mật đánh bài còn chưa có trở về, Thành Đại Khải làm ca đêm xong như thường lệ sẽ đi đến tiệm mát xa giá rẻ gần đó để thư giãn, cũng không có ở nhà.

Phó Hương Hương cảm thấy rất choáng váng, thành thật mà nói sau khi đến Hải Thành, Lâm Chân Chân là người bạn duy nhất của cô ở nơi đây.

Cuối tuần không đi học.

Khi Lâm Chân Chân nhận được cuộc gọi từ Hương Hương, cổ họng cô bây giờ khô khốc và nóng rát

40 phút sau, Lâm Chân Chân đã đến, xách cổ người bệnh đến phòng khám nhỏ gần đó để tiêm thuốc hạ sốt.

Sau khi truyền hết ba chai nước, đến giữa buổi chiều cơn sốt của Phó Hương Hương đã giảm đi nhiều.

Tiêm thêm một mũi thuốc nữa tổng cộng đã tiêu mất hơn 500 tệ, Phó Hương Hương lúc trả tiền đau như cắt thịt, cuối cùng vẫn là Lâm Chân Chân trừng mắt mắng cho cô một trận, nói cùng lắm thì chờ lúc Hương Hương khoẻ lại sẽ kiếm thêm cho cô nhiều công việc bán thời gian hơn, tiền rất nhanh sẽ trở về thôi mà.

Vật lộn cả nửa ngày, Lâm Chân Chân mua cho cô ít cháo trắng cùng với dưa muối.

Phó Hương Hương ôm cánh tay Lâm Chân Chân làm bộ khóc lóc thảm thiết, nói kiếp sau nhất định phải đầu thai làm một người đàn ông cưới vợ cô về nhà rồi cung phụng cả đời.



Vào thứ hai, sau khi khỏi bệnh Phó Hương Hương đến lớp với tinh thần vô cùng sảng khoái.

Bốn giờ chiều, Phó Hương Hương đang gục xuống bàn mơ màng ngủ, bất thình lình Lâm Chân Chân từ đâu ra đánh bốp vào người cô một cái, “Có người gọi cậu kìa.”

“Hả?”

Phó Hương Hương dụi mắt, mơ hồ có thể nghe thấy được đài phát thanh của trường nói cái gì, nhưng mà cô lúc này đang trong trạng thái mơ màng không chú ý đến việc nghe.

“Thầy hiệu trưởng gọi cậu đi đến văn phòng kìa, mau lên.”

“Thầy hiệu trưởng?”

Phó Hương Hương lập tức tỉnh mộng, nhưng mà cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu, “Thầy hiệu trưởng gọi tớ đến làm gì? Tớ đâu phạm lỗi gì đâu.”

“Ai mà biết được.”

Lâm Chân Chân vuốt cằm nhìn chằm chằm vào ngực cô, “Có thể là quy tắc ngầm chăng?”

“…”

Phó Hương Hương chạy với tốc độ bàn thờ tới văn phòng hiệu trưởng, trong văn phòng ngoại trừ thầy hiệu trưởng to béo kia còn có một người đàn ông.

Người đàn ông với dáng ngồi rất thẳng quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của cô, mày kiếm mắt sáng, trên môi nở nụ cười nhạt như có như không.

“Triệu…”

“Bạn học Phó.”

Khuôn mặt béo của thầy hiệu trưởng cười như muốn nứt thịt ra rồi, ngoại trừ Phó Hương Hương phía sau còn có người đi vào, có cả nam cả nữ.

Những sinh viên này đều có thành tích tốt ở mỗi chuyên ngành.

Triệu Nguyên Kỳ liếc nhìn cô bé ngốc nghếch đang đứng ở góc cửa, mở miệng nói ngắn gọn.

Phó Hương Hương nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói chuyện kia, cảm thấy mình có phải là chưa tỉnh ngủ đúng không.

Triệu Nguyên Kỳ vừa mới nói cái gì?

Hắn nói tập đoàn Kình Vũ đang làm hoạt động công ích cho nên họ đã dự định chọn vài sinh viên có thành tích tốt trong trường để tài trợ

Hỗ trợ tất cả các chi phí???

Triệu Nguyên Kỳ nói xong, thầy hiệu trưởng liền yêu cầu các sinh viên được tài trợ xếp hàng lần lượt điền vào bảng biểu.

Phó Hương Hương xếp ở cuối hàng, cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang được lãnh đạo nhà trường mời uống trà.

Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây âu đen, ngay cả là đang ngồi hắn trông cũng cao hơn tất cả mọi người ở đây, toàn thân người đàn ông phát ra vẻ lịch lãm và khí chất uy nghiêm, khiến con người ta mê đắm, không rời mắt được.

Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt cô, liền quay lại nhìn rồi cong môi cười

“…”

Trong nháy mắt, trong đầu Phó Hương Hương hiện lên một cái từ: hắn quay đầu lại mỉm cười với mình.

Cô không khỏi rùng mình, tim đập có chút nhanh hơn, cuối cùng cụp mắt xuống không dám nhìn hắn nữa.

Phó Hương Hương là người cuối cùng điền xong cái bảng biểu.

Triệu Nguyên Kỳ đã được mời vào trong phòng khách.

Mãi cho đến khi tan học, cả ngày Phó Hương Hương vẫn còn ngơ ngác, cô khoác cặp sách vẫy tay chào Lâm Chân Chân ở cổng trường.

Ra khỏi cổng trường rồi đi qua một dãy phố bán đồ ăn vặt, rẽ bên trái chính là nhà của Phó Hương Hương, một tiểu khu cũ nát.

Trong đầu Phó Hương Hương vẫn còn suy nghĩ lung tung, không chú ý chiếc xe vẫn luôn đi theo sau mình.

“Bíp ---”

Tiếng còi chói tai phía sau phát ra dọa cô giật thót cả tim, Phó Hương Hương theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Cách khoảng ba, bốn mươi mét phía sau chính là chiếc xe Bentley quen thuộc, cửa kính ghế sau xe hạ xuống, đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo, trên đùi còn để cái máy tính xách tay màu bạc.

Triệu Nguyên Kỳ nghiêng đầu từ trong xe nhìn cô, “Lên xe đi.”

“…”

Phó Hương Hương vội liếc nhìn xung quanh, may quá ở đây không thấy ai quen biết với mình, lúc này mới nhanh chóng mở cửa ngồi lên xe.

Cô ngồi trên xe với tư thế rất nghiêm chỉnh, đôi mắt không dám nhìn hắn, “Triệu tổng.”

Triệu Nguyên Kỳ đem máy tính đặt sang một bên, “ Bắt đầu từ mai ngày mai bắt đầu, em có thể ở trong kí túc xá của trường, toàn bộ kinh phí chi trả tập đoàn Kình Vũ sẽ hỗ trợ hết.”

“Tại sao?”

Phó Hương Hương ấp úng nhìn hắn, cô đã suy nghĩ rất nhiều bây giờ mới quyết định lên tiếng hỏi, “Triệu tổng có phải bởi vì ngài biết hoàn cảnh gia đình tôi, cho nên mới…”

“Các cô nhóc bây giờ đều suy nghĩ nhiều như vậy à?”

“…”

Vừa nói một câu, Phó Hương Hương đã lập tức đỏ bừng từ mặt tới tận cổ, ngay cả ngón chân xấu hổ co rúm lại.

Cái gì vậy chứ, hắn có thể sẽ nghĩ cô lại xem phim thần tượng quá nhiều nên sinh ra…

Xe rẽ vào một khúc cua, rồi lái đi hướng khác.

Phó Hương Hương ôm cặp sách vào trong ngực, hỏi: “Đây là muốn đi đâu?”

“Đến Biệt thự Vân Lĩnh.”

“…”

Hắn lại muốn làm kia chuyện nữa sao? Chọc cây gậy thô dài vào ngực lớn của cô ma sát đến phát đau.

“Nghĩ cái gì vậy hả?”

( Chim lớn của chú Triệu nhất định sẽ cương được lên, cốt truyện khả năng sẽ tiến triển chậm một chút, mọi người không nên gấp gáp, các nàng nhấn follow để đọc khi có chương mới nha. )

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~