Chương 7: Tự mình kiếm tiền tiêu mới là thoải mái yên tâm nhất



“Làm sao vậy, cậu có bệnh sao, bị đau ở ngực à?”

Trong giờ học, Lâm Chân Chân nhét cái bánh mì chà bông vào tay cô, “Có muốn tớ đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra một chút không?”

“Không có việc gì đâu mà.”

Phó Hương Hương cắn ba miếng đã giải quyết xong cái bánh mì chà bông, buồn rầu mà than thở, “Cậu cũng không hiểu được những rắc rối của người có ngực lớn đâu”

“…”

Lâm Chân Chân thiếu chút nữa muốn bóp chết cô, nhưng mà lại nhịn xuống, “Ngày mai lại có việc làm thêm, chỉ cần nửa ngày thôi, cậu có muốn đi hay không?”

“Muốn!”

Dù sao tiết học buổi chiều ngày mai cũng không quan trọng, nếu mà tẩu thoát trốn học thì nhiều lắm giáo viên cũng chỉ phê bình chút thôi.



Việc mà Lâm Chân Chân nói chính là phát ba con sói, đây là một hoạt động do một bệnh viện tư nhân nhỏ tổ chức, các gói ba con sói được phân phát có in quảng cáo về việc phá thai không đau.

Phó Hương Hương tìm một nơi có nhiều người qua lại, một người được phát hai gói, nhưng mà hôm nay cô không được may mắn cho lắm, còn thừa lại một phần ba số áo mưa chưa phát thì trời lại mưa.

Cô ôm một đống áo mưa vội vội vàng vàng chạy vào trung tâm thương mại để trú mưa, kết quả không biết xui xẻo ở đâu, vì chạy nhanh quá mà đầu cô đυ.ng phải người trước cửa trung tâm thương mại.

Đậu má, chiếc hộp giấy rơi bịch xuống làm những chiếc áo mưa bắn tung toé ra đất.

“…”

Có rất nhiều người ra vào quá lại, dấu chân giẫm lên những chiếc áo mưa, trong thời gian ngắn có vài chiếc đã bị bẩn.

“Ê ê ê, áo mưa của tôi! Đừng dẫm, đừng dẫm nữa mà!”

Phó Hương Hương vội vàng ngồi xuống nhặt hàng trăm chiếc áo mưa rơi ra, ngoại trừ những cái đã bị bẩn, chưa đến vài phút cô đã nhặt xong hết.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay rất đẹp thon dài duỗi ra, đầu ngón tay xinh đẹp kẹp lấy một bao.

“Cảm ơn, cảm ơn nh…”

Một chữ “nha” cuối cùng vừa mới phát ra được nửa âm giữa chừng thì dừng lại.

Triệu Nguyên Kỳ khẽ nhấp môi, nhướn mày, cười như không cười nhìn cô, “Không phát những tấm thẻ card màu vàng nữa mà chuyển sang phát bαo ©αo sυ sao?”

“Ha hà ha .”

Thế giới rộng thế này, sao lại gặp phải hắn ngay lúc này chứ!

Phó Hương Hương tay nhỏ đào bới trong hộp, bốc lên một nắm áo mưa đưa cho hắn, “Chú có muốn không? Tất cả cái này đều miễn phí.”

“…”



Năm phút sau, trên ghế sau của chiếc xe Bentley xã hoa, Phó Hương Hương gắt gao ôm chiếc hộp giấy, trong lòng cô cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.

“Cô đang rất thiếu tiền sao?”

Triệu Nguyên Kỳ châm một điếu thuốc, đặt tay lên mép kính xe, tay còn lại nới lỏng cúc áo trên cổ.

“Ừm, tôi rất thiếu tiền.”

Phó Hương Hương trung thực gật đầu, “Trên thế giới này có 99% người đều khó khăn, rất thiếu tiền.”

“Còn dư lại 1% kia vì sao lại không thiếu?”

Phó Hương Hương lời lẽ ngon ngọt nịnh nọt hắn, “Bởi vì 1% còn lại kia chính là ngài a, Triệu tổng ngài vừa đẹp trai lại lắm tiền, vừa nhìn thấy là biết không thiếu tiền nha.”

“…”

“Ôm cái hộp kia làm cái gì, tôi cũng không cướp của cô.”

Thấy cô vẫn còn ôm cái hộp giấy kia, Triệu Nguyên Kỳ hơi nhếch môi lên, “Thư ký An không phải đã đưa cho cô chiếc thẻ rồi sao, chắc là đủ cho cô dùng trong một thời gian.”

Phó Hương Hương lập tức lắc đầu, “Cái đấy không được, lỡ như đến cuối cùng ngài không khỏi bệnh, phải trả lại tiền về thì phải làm sao.”

“…”

Hai mươi nghìn tệ, hắn keo kiệt đến mức đã cho cô rồi mà còn đòi lại sao?

“Số tiền hai mươi nghìn tệ kia chính là của cô rồi, mặc kệ cuối cùng có thể tốt lên hay không, tôi sẽ không bắt cô hoàn lại tiền.”

“Cái này không được đâu.”

Phó Hương Hương lắc đầu, “Từ nhỏ bà nội đã dạy tôi, làm chính nhân quân tử phải biết tiêu tiền một cách khôn ngoan, tiền mình tự kiếm được tiêu sài mới là yên tâm và thoải mái nhất.”

Triệu Nguyên Kỳ biết cô còn có bà nội ở quê, nhà kinh doanh một tiệm tạp hoá nhỏ.

Lúc Phó Hương Hương nói lời này trong ánh mắt tràn ngập sự ôn nhu, tất cả hình ảnh đó đã bị người đàn ông bên cạnh thu hết vào tầm mắt.

( Ở trong mắt Hương Hương, Triệu Tổng chính là ngân hàng nhân dân tệ )