Chương 17: Hắn như thế nào lại hành động như tên lưu manh vậy trời?



Dưới lầu.

Triệu Nguyên Kỳ cầm khô bò trước mắt A Bảo, nhìn chú chó nhảy nhót lung tung, trêu chọc không cho nó ăn.

A Bảo rêи ɾỉ kêu ư ử, bày ra bộ mặt tràn ngập tủi thân.

“Còn có mặt mũi đòi ăn, người phụ nữ của ba mà còn dám công kích như vậy, lần sau còn như vậy liền đem con quăng ra ngoài, có nghe thấy không?”

Ngữ khí người đàn ông ngày càng trầm xuống, A Bảo thấp giọng nức nở, gục xuống hạ đầu.

Triệu Nguyên Kỳ doạ đủ rồi đem khô bò ném cho nó, “Được rồi được rồi, sau này sẽ tìm cho con vợ mới, đừng cả ngày cho bày ra bộ mặt dục cầu bất mãn, ông đây còn đang dục cầu bất mãn đây này .”

“Gâu gâu.”

A Bảo rất thông minh, nghe được hắn nói phải sẽ tìm vợ cho mình, lập tức vui vẻ dụi mặt cọ vào mu bàn chân hắn.

Triệu Nguyên Kỳ có thói ở sạch, không cho A Bảo liếʍ hắn.

“Lăn đi ngủ đi.”

Triệu Nguyên Kỳ lấy khăn giấy lau tay, đứng dậy đi lên lầu.

Ổ của A Bảo nằm trong phòng dành cho khách ở tầng một, con chó này quá tôn quý, thế nào cũng phải ở trong phòng mới sống yên ổn.

Trở về phòng.

Ánh đèn mờ ảo, trên giường lớn màu đen Phó Hương Hương dang người hình chữ X ra ngủ, không hề giữ hình tượng, vạt áo ngủ bị cuộn lên, chiếc quần đùi nhỏ màu trắng lộ ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên mới thấy người con gái ngủ lại không có hình tượng như vậy.

Triệu Nguyên Kỳ đỡ trán, nhịn không được ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của cô nhóc.

Phó Hương Hương sinh ra có khuôn mặt baby, mắt lại to tròn, môi anh đào, ngay cả giọng nói cùng với khuôn mặt đều giống nhau rất ngọt ngào.

Trên người còn toả ra hương thơm nhàn nhạt, không phải nước hoa hay là mùi hương của mỹ phẩm dưỡng da, mà chính là hương thơm đặc trưng của thiếu nữ.

Triệu Nguyên Kỳ nhịn không được cúi đầu ghé sát vào cần cổ của cô, ngửi ngửi.

Hương thơm làm mê lòng người.

Khi nhận ra điều mình vừa làm, hắn mới ngẩn người ra, ngay sau đó ghét bỏ cách ra xa.

Hắn như thế nào lại hành động như một tên lưu manh vậy trời?

“Này, cô dậy đi.”

Giọng nói Triệu Nguyên Kỳ không hề nhẹ nhàng nhưng gọi vài tiếng người trên giường người đều không có động tĩnh, cuối cùng dứt khoát mặc kệ cô.

Ngủ liền ngủ đi.



Sáng sớm.

Phó Hương Hương bị tiếng chó sủa đánh thức dậy, A Bảo đang kêu gâu gâu bên ngoài phòng ngủ, thỉnh thoảng lại còn dùng chân gõ cửa.

Phó Hương Hương bực bội che lại cái trán, nghiêng người, chân đá vào thứ đồ vật đang dựng đứng nào đó.