Chương 11: Về sau không được dùng ‘ ngài ’ này xưng hô với tôi nữa

Biết hắn đêm nay lại muốn chơi cái trò kia, Phó Hương Hương mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu, thu dọn bàn ăn xong liền theo hắn đi lên lầu.

Trên tầng hai có tổng cộng bốn phòng, phòng ngủ chính, thư phòng, phòng ngủ phụ, và phòng cho dành khách.

Triệu Nguyên Kỳ bảo Phó Hương Hương tắm rửa trong phòng dành cho khách.

Trong phòng tắm có một cái bồn tắm đôi rất lớn, rải cánh hoa cùng tinh dầu thơm, trên giá còn có một bộ đồ ngủ tình thú.

Phó Hương Hương cầm lấy cái áo ngủ tình thú thiếu vải đến đáng thương kia giơ lên xem, trong nháy mắt mặt cô đã đỏ bừng.

Chiếc váy ngủ hai dây màu đen miễn cưỡng chỉ có thể che được nửa bầu ngực lớn, phần thân dưới đều là vải ren xuyên thấu, bên trong thậm chí còn có cả qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁).

“…”

Cô, cô lát nữa phải mặc cái loại đồ ngủ mắc cỡ như vậy sao? Thế thì cũng quá là…

Phó Hương Hương nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc bộ váy ngủ gợi cảm vào sau đó lại khoác áo choàng tắm ở bên ngoài.

Áo choàng tắm là kiểu của nam, Phó Hương Hương mặc ở trên người quá mức to rộng so với người cô, ngay cả vạt áo dài quá còn kéo lê được trên mặt đất.

Sau khi tắm rửa xong ra ngoài, đúng lúc nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên, Triệu Nguyên Kỳ cũng không biết đi đâu vậy, một lúc lâu không thấy ra mở cửa.

Phó Hương Hương không còn cách nào nữa, dùng áo quấn người kín mít sau đó mới đi xuống lầu mở cửa.

Người ấn chuông cửa bên ngoài chính là nhân viên giao cơm hộp, sau khi đưa cho Phó Hương Hương rất nhiều những chiếc túi lớn bé, liền vội vàng rời đi.

Phó Hương Hương không hiểu cái gì, Không phải là Triệu Nguyên Kỳ đã ăn cơm tối rồi sao, sao lại còn gọi nhiều cơm hộp thế này?

Đây là cơm hộp ở nhà hàng Túy Tiên, cơm hộp được giao đến đây vẫn còn nóng hôi hổi.

Phó Hương Hương cầm theo túi cơm hộp vào phòng ăn, nghe được mùi thơm ngào này, làm cô nhịn không được nuốt nước miếng nhiều lần.

Cháo tổ yến, bong bóng cá hấp, bánh bao gạch cua, còn có một hộp Phó Hương Hương không biết tên, những thứ này trước kia cô chỉ nhìn thấy khi đi làm thêm ở nhà hàng, chưa được ăn qua bao giờ.

Có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Phó Hương Hương nhanh chóng thu dọn mấy đồ kia lại, quay đầu nhìn người đằng sau “Cơm hộp ngài vừa gọi đã đến rồi.”

“Ngài?”

Triệu Nguyên Kỳ có chút không hài lòng, “Tôi nhìn trông già lắm hả?”

Hắn đã đọc hết tư liệu về Phó Hương Hương, một cô nhóc mới hai mươi tuổi, cảm thấy mình cũng lớn hơn cô ấy… Mười hai tuổi đi?

“Hả? Không không không, tôi đây là, đây là thể hiện sự tôn kính đối với ngài.”

Trên khuôn mặt Phó Hương Hương liền nở một nụ cười dễ thương, hỏi hắn, “Có phải tôi làm đồ ăn không hợp khẩu vị, cho nên ngài mới gọi cơm hộp? Hay là lần sau tôi…”

“Mấy cái này là dành cho em.”

Triệu Nguyên Kỳ còn đang không vui với cách xưng hô của cô, “Về sau không được dùng ‘ ngài ’ để xưng hô với tôi nữa.”

(Tác giả: Không gọi ‘ ngài ’ thì gọi là gì?

Triệu thúc thúc: Gọi ba ba)