Kỳ lạ, trong cung không có đốt hương, không có hoa nở, không nên có mùi hoa, ngửi tiếp, là từ trên người Tần Hương Y phát ra. Lương Mỹ hít hít mũi, hiếu kỳ lướt qua mọi nơi.
Lệ Hưu bên cạnh ngửi thấy hương hoa, mạnh mẽ cả kinh, ánh mắt dời về phía Tần Hương Y, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên trắng bệch, "Nương nương, người làm sao vậy?"
"Lệ Hưu, bản cung nhức đầu..." Tần Hương Y chống cái trán, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
Lệ Hưu tựa hồ minh bạch cái gì, nhanh chóng xoay người nói với Lương Mỹ: "Lương Mỹ, bệnh cũ của nương nương phát tác, nhanh đi lấy nước nóng lại đây!"
"Nương nương, nô tỳ đi liền." Tròng mắt thông minh của Lương Mỹ trộm nhướng lên, liếc mắt Tần Hương Y, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa cung.
"Tiểu thư, Lương Mỹ đã đi rồi. Có phải bệnh đau đầu lại tái phát hay không, mùi hương trên người..." Lệ Hưu nhíu mày lại, ngồi xổm bên người Tần Hương Y, chăm chú nắm tay nàng, thân thiết hỏi.
Trong lòng bàn tay Tần Hương Y đều là mồ hôi, môi của nàng càng lộ vẻ tái nhợt, mồ hôi trên trán đổ như mưa, mùi hương trong phòng càng lúc càng đậm, tất cả đều là từ thân thể của Tần Hương Y phát ra,nàng suy yếu dựa vào tay vịn ghế, bắt đầu thở hổn hển, "Lệ Hưu, nhanh, nhanh châm đàn hương, còn có lấy ức hương hoàn và chỉ thống hoàn (thuốc giảm đau) đến cho ta."
"Vâng, Lệ Hưu làm ngay." Lệ Hưu không hề hỏi nhiều, nhanh chóng đứng dậy, vội vã châm đàn hương, sau đó lấy viên thuốc trong hai chiếc bình nhỏ trong từ hộp gấm trên bàn trang điểm, rồi rót nước, đưa toàn bộ tới trước mặt Tần Hương Y.
Tần Hương Y nhanh chóng uống viên thuốc, uống nước xong, thoáng cái nằm xoài trên chiếc ghế lê, hơi nhắm hai tròng mắt lại, dung nhan xinh đẹp nhăn nhúm, hình dạng rất thống khổ... Lệ Hưu ở một bên, sắc mặt sốt ruột, lẳng lặng thương cảm cẩn thận giúp nàng lau mồ hôi.
Mùi hoa trong phòng dần dần tản đi, dần trở thành mùi đàn hương. Có thể là công hiệu của thuốc, sắc mặt Tần Hương Y dần dần khôi phục thường sắc, nàng chậm rãi mở mắt ra, hít sâu vào một ngụm khí, thân thể ngồi thẳng dậy.
"Tiểu thư, người khỏe hơn chưa?" Lệ Hưu thân thiết hỏi.
"Ta không sao. Lần này là ta sơ ý, quên lúc dùng ức hương hoàn và chỉ thống hoàn." Tần Hương Y nhìn Lệ Hưu ảm đạm cười, nhưng dung nhan xinh đẹp vẫn mang theo vài phần uể oải như cũ.
"Tiểu thư, mỗi lần thấy người phát bệnh, Lệ Hưu rất đau lòng." Lệ Hưu mím môi, hốc mắt lặng lẽ ẩm ướt.
"Ta không sao. Thật đấy." Tần Hương Y nắm tay Lệ Hưu, đặt trong lòng bàn tay, vỗ nhẹ nhẹ, nha đầu này theo nàng ba năm, sự quan tâm của Lệ Hưu là thật, nàng biết, trong lòng dâng lên một cỗ cảm động.
"Tiểu thư, sau này cần phải chú ý. Hương thơm trên người của người thật đặc biệt, chỉ có dùng ức hương hoàn của cốc chủ mới có thể ức chế mùi thơm của cơ thể, nếu là bị người phát giác, thân phận của người nhất định bị nghi ngờ." Lệ Hưu ngừng lại một chút, cực kỳ chăm chú nói.
"Lệ Hưu, sau này ta sẽ cẩn thận." Tần Hương Y gật đầu một cái, nàng biết Lệ Hưu là đau lòng cho nàng nên mới lo lắng như vậy, nàng cảm thấy vui mừng.
"Tiểu thư, bệnh đau đầu của người càng ngày càng nghiêm trọng, điều dưỡng thật tốt mới được." Lệ Hưu liền căn dặn một câu.
"Mà thôi, cũng đã ba năm rồi. Đau nhức một chút cũng qua." Tần Hương Y ảm đạm cười nói, nói xong, đường nhìn của nàng dời về phía ngoài cửa sổ.
Ba năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nàng đến nay còn không biết năm đó người hại nàng là ai, nàng chỉ biết là nữ nhân ghê tởm kia khiến nàng đau càng thêm đau, nhức càng thêm nhức. Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt của nàng liền tích đầy hận thù, bàn tay mềm mại nắm chặt lại.
"Tiểu thư, người lại nghĩ tới bà ta?" Lệ Hưu biết nỗi đau của nàng, lòng cũng chua xót theo.
"Mà thôi, đợi cho ta hoàn thành kế hoạch lớn, bà ta cũng không sẽ có ngày lành." Tần Hương Y khẽ khịt mũi, khóe mắt có chút ẩm ướt, trong tròng mắt sâu thẳm như nước hiện lên tia đau đớn.
"Tiểu thư, thực sự là khổ cho người. Nếu không phải bà ta, thân thể của Trảm Long và Nhược Băng cũng sẽ không kém như vậy. Bà ta làm như vậy, thiếu chút nữa là một xác ba mạng, thực sự là một người đàn bà hung ác!" Lệ Hưu cong miệng lên,trong tròng mắt hiện lên sự tức giận.
"Quên đi, không đề cập tới nữa, hôm nay ta còn sống được tốt. Muốn báo thù, nhất định sẽ có cơ hội." Tần Hương U lắc đầu, đau khổ cười.
"Hoàng thượng giá lâm!" Đúng lúc này, cửa truyền đến truyền báo của thái giám.
"Tiểu thư, hoàng thượng tới!" Mặt Lệ Hưu lộ thần sắc kinh hãi.
"Không vội, chúng ta đi ra ngoài nghênh giá." Tần Hương Y thản nhiên như trước, chậm rãi đứng dậy, được Lệ Hưu đỡ, thong thả đi đến cửa.
Một bóng dáng màu vàng nhạt bay tới, hắn chính là tuấn mỹ như vậy, những đường nét trên gương mặt tinh xảo nhìn rất đẹp, một đôi mắt to sâu sắc tựa như một cái giếng rất sâu, khiến người nhìn không thấy đáy, không nắm bắt được. Hắn, Bắc Đường Húc Phong, như trước có khí chất rút cả núi sông, có hào hùng bao quát thiên hạ, hắn quả thực rất đặc biệt.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng!" Tần Hương Y nhanh chóng thấp người cúi đầu.
"Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng!" Lệ Hưu cũng đang hành lễ.
Bắc Đường Húc Phong không có lên tiếng, chỉ là nhẹ liếc mắt Tần Hương Y, trực tiếp đi vào, tay áo dài vung lên, khí thế nghiêm nghị, nhàn nhã ngồi vào trên chiếc ghế gỗ lê, cung nữ bên trái dâng lên trà thơm, hắn đón lấy thưởng thức, không có ý để nàng đứng dậy.
Tần Hương Y quỳ, đứng lên cũng không phải, không đứng lên cũng không phải. Thân thể suy yếu có điểm chống đỡ không nổi.
Qua đã lâu, đã lâu, Lệ Hưu quỳ gối một bên rốt cục nhịn không được lên tiếng, "Nô tỳ khẩn cầu hoàng thượng để nương nương đứng dậy."
"Hoàng hậu không quỳ được sao? Sao lại không nói sớm?" Bắc Đường Húc Phong giả vờ hốt hoảng, nhanh chóng bỏ trà thơm trong tay xuống, đứng dậy đi nhanh đến thong thả đỡ Tần Hương Y dậy. Hắn là cố ý, đột nhiên rất muốn trêu đùa nữ tử có ánh mắt lộ ra trí tuệ này.
"Tạ ơn hoàng thượng." Tần Hương Y chịu đựng ủy khuất trong lòng, cung kính tạ ơn.
"Ôi, tẩm cung của hoàng hậu thơm quá! Mùi hương có chút quen thuộc." Bắc Đường Húc Phong nhướng mũi lên, nhắm lại hai mắt, hưởng thụ một phen, ký ức ngày xưa bị gợi lên, ánh mắt hiện lên một tia đau khổ, có điều biến mất rất nhanh, hắn mạnh mẽ trợn mắt, tựa như thâm tình liếc Tần Hương Y một cái, "Hoàng hậu, đây là mùi hương gì? Thật đặc biệt!"
"Bẩm hoàng thượng, đây là đàn hương nô tỳ vừa châm!" Lệ Hưu thông minh nhanh chóng nói.
Bắc Đường Húc Phong hơi nheo mắt, nhìn lướt qua lư hương toả khói lượn lờ trên bàn nhỏ, không khỏi lắc đầu cười, nói: "Xem ra là mũi của trẫm sai rồi, thì ra là đàn hương! Trẫm cho rằng..."
Hắn không có nói tiếp, chỉ là đau khổ cười, tiếp theo hắn đưa tay áp lên trán Tần Hương Y, "Sắc mặt hoàng hậu có chút không tốt?" Trong lời nói của hắn có chuyện.
"Hoàng thượng --" Tần Hương Y cực không thích hắn áp tay lên trán của nàng, mẫn cảm lui về phía sau, có thể là thân thể khó chịu, nàng không có biện pháp thuyết phục mình phục tùng hắn.
Bắc Đường Húc Phong lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm, hung hăng giương tay áo lên, "Những người khác đều lui xuống phía dưới, trẫm có chuyện nói với hoàng hậu!" Giọng điệu dị thường gay gắt, mỗi lần nàng né tránh liền dễ dàng kí©h thí©ɧ bất mãn của hắn. Thiên hạ là của hắn, nữ nhân trong thiên hạ phải phục tòng hắn, hắn là cao ngạo như vậy!