Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 4: Giường bệnh triền miên phong vân nổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nguyên Tinh, là chàng?” Tần Hương Y lặng lẽ trợn mắt, rốt cục thấy rõ người tới, là Nguyên Tinh, góc cạnh gương mặt rõ ràng luôn có thể thấy được rõ ràng như vậy.

Hắn đã khôi phục tư thế oai hùng ngày xưa, chỉ là trên mặt nhiều hơn một phần sắc lạnh. Rốt cuộc tại sao vậy chứ? Nữ tử luôn mẫn cảm.

“Lệ Hưu, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó?” Nguyên Tinh ôm sát Tần Hương Y, hung hăng liếc mắt Lệ Hưu bên cạnh một cái.

“Nguyên Tinh thiếu gia, ta...” Lệ Hưu sợ hãi nhìn thoáng qua Nguyên Tinh, vẻ mặt hắn tàn khốc, làm cho người ta sinh e ngại.

“Được rồi, ngươi lui ra đi!” Nguyên Tinh giơ giơ tay áo lên, lạnh trừng mắt liếc Lệ Hưu, sau đó bế Tần Hương Y trở về cung khuê, hắn tới thật trùng hợp!

Lệ Hưu đứng ở chỗ cũ, môi nhu động đã lâu, hình như có lời muốn nói, nhưng không có cơ hội, còn lại chính là bất đắc dĩ thở dài, trong mắt thoáng qua một nỗi lo lắng khó tả. Nàng tựa hồ biết chút ít cái gì.

Phượng Du cung xa hoa, tất cả đều im ắng.

Tần Hương Y dựa ở trên giường thơm trong phòng, đôi mắt nửa mở nửa khép, nhìn thấy Nguyên Tinh vừa rồi mang vẻ mặt tức giận, hắn tựa hồ thay đổi, trước kia hắn sẽ không đối Lệ Hưu như vậy. Chẳng lẽ Lệ Hưu nói lời không nên nói? Nàng âm thầm nghi vấn trong lòng, lại ngóng nhìn nam tử từng yêu trước giường này một lần nữa, từ khi vào hoàng cung, hắn không hề ôn nhu như bình thường nữa, trấn định, thay vào đó là xúc động, là sẳng giọng. Đây rốt cuộc là sao?

“Nguyên Tinh, vết thương của chàng tốt chưa?” Tần Hương Y chống tay ngồi thẳng lên, nhìn lướt qua Nguyên Tinh một phen, thân thiết hỏi, chẳng qua thân thể cực kỳ suy yếu, hơi thở mong manh, nói chuyện lên còn phải thở gấp chút.

“Hương Y, ta không sao. Nàng không cần lo lắng.” Nguyên Tinh khôi phục vẻ tươi cười ôn nhu, vừa nói vừa nâng tay vuốt những sợi tóc hỗn độn trên trán Tần Hương Y.

Tần Hương Y như vô tình lại cố ý tránh đi, đây dù sao cũng là thâm cung, khắp nơi đều có cơ sở ngầm, Nguyên Tinh lộ liễu như vậy, chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ.

“Hương Y, nàng thay đổi rồi.” Đối mặt với sự cự tuyệt của Tần Hương Y, Nguyên Tinh nhướng mày, sắc mặt chợt chìm xuống.

“Nguyên Tinh, không phải như vậy. Ta bây giờ là thân bất do kỷ.” Tần Hương Y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Nguyên Tinh, trong mắt long lanh là tràn đầy tình cảm, đó là ôn nhu nàng ít có.

“Thân bất do kỷ (không thể tự chủ)? Có phải giống như Lệ Hưu nói hay không, nàng thích vị hoàng đế kia rồi?” Nguyên Tinh lạnh lùng liếc Tần Hương Y một cái, phút chốc đứng dậy, vẻ mặt tức giận.

“Ngươi nghe lén ta và Lệ Hưu nói chuyện?” Tần Hương Y cố hết sức ngồi dậy, cắn cắn môi, ngóng nhìn hắn, Nguyên Tinh từng ôn nhu sao đột nhiên như thay đổi thành người khác, xúc động như vậy, rất không phân rõ phải trái như vậy.

“Ta chỉ là đi ngang qua.” Nguyên Tinh khinh thường kéo kéo môi.

“Nguyên Tinh, người chân chính thay đổi là chàng!” Tần Hương Y như bị người tạt một chậu nước lạnh, cả người run rẩy, người trước mắt vẫn là người yêu ngày xưa cứu nàng trong lúc hoạn nạn sao? Hắn từng ôn nhu, từng hiểu nhau, sao đột nhiên đều biến mất?

“Đủ rồi!” Nguyên Tinh oán hận cắn cắn môi, bỏ xuống một cái mắt lạnh cho Tần Hương Y, sau đó căm giận rời đi.

Hắn vẫn là Nguyên Tinh ta biết sao? Nhưng trong thời gian vài ngày, hắn đã thay đổi! Tần Hương Y lắc đầu thở dài một tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống, dính vạt áo, ướt giường, lòng thật đâu.

Càng nghĩ lòng càng lạnh, càng nghĩ lòng càng đau. Tất cả đều đáng giá sao? Vì phục quốc, trả giá bằng hạnh phúc cả đời. Nhìn nắng ngoài cửa sổ, nàng mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nặng nề nhắm mắt, ngủ. Bỗng nhiên ngoài cửa sổ một chút bóng dáng dài xám trắng thổi qua, trên mặt ôn nhu tuấn dật hiện lên nồng đậm thương tiếc.

Động tới tiêu dài bên hông, ngâm một câu: Hoa xuân tan mất gió tung bay, lá liễu vi vu quét bi thương.

Ngâm xong, hắn hít một tiếng, lặng lẽ rời đi. Tất cả này, Tần Hương Y cũng không biết, thể xác và tinh thần mệt nhọc khiến nàng rơi vào tình trạng choáng váng hôn mê.

Ban đêm, các cung đều thắp đèn sáng, duy chỉ có Phượng Du cung tối đen một mảnh.

Qua đã lâu, đã lâu, một luồng bóng dáng âm u nhẹ nhàng tiến vào, đốt chút lửa nhỏ, đốt sáng mỗi một cây nến trong Phượng Du cung, nhất thời trong cung một mảnh sáng ngời, giống như ban ngày, bóng dáng này không phải người khác, đúng là Lệ Hưu, nàng quét mắt một vòng Phượng Du cung trống trơn, thở dài một tiếng, sau đó trực tiếp vào tẩm cung của Tần Hương Y.

Tần Hương Y nằm ở trên giường thơm, mắt đẹp nhắm chặt, khóe mắt cũng là một mảnh ướŧ áŧ, nàng đã khóc, trong mộng nàng đau đớn, nghiêng người mà nằm, ngón tay nắm chặt nệm, giống như đang giãy dụa gì đó.

Lệ Hưu lắc đầu thở dài, trong tròng mắt hiện lên một chút trong suốt, hơi hơi cúi người, móc khăn gấm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, di, ngón tay chạm mặt của nàng, nóng quá!

“Tiểu thư, tỉnh lại đi.” Lệ Hưu lắc lắc thân thể Tần Hương Y.

Tần Hương Y mơ mơ màng màng mở ra mi mắt, hơi thở như lan, “Lệ Hưu, là ngươi.”

“Tiểu thư, người phát sốt. Nô tỳ đi mời Thái y.” Lệ Hưu giúp đỡ Tần Hưng Y ngồi dậy, nhanh chóng lấy một chén trà nóng lại, cẩn thận đưa cho nàng.

Tần Hương Y dùng môi khô khốc nhấp hai ngụm trà nóng, vô lực lắc lắc đầu, nói: “Thôi, chẳng qua chỉ là bệnh nhẹ.”

Nàng không cho là đúng, nhưng sắc mặt lại trắng như giấy dầu.

Lệ Hưu nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, “Tiểu thư, Nguyên Tinh thiếu gia rốt cuộc nói gì với người?”

Vừa nhắc tới Nguyên Tinh, sắc mặt Tần Hương Y đột nhiên thay đổi, trắng bệch đáng sợ, “Đừng nhắc đến hắn!” Nàng thống khổ nhắm mắt, một hàng thanh lệ hạ xuống, đột nhiên biến hóa khiến nàng trở tay không kịp.

“Được, được, không đề cập tới hắn. Nhưng tiểu thư, toàn thân người nóng lên, Lệ Hưu đi mời thái y lại đây.” Vẻ mặt Lệ Hưu sốt ruột, đang muốn dịch bước rời đi.

Đúng lúc này, một tiểu cung nữ vội vàng mà vào, sắc mặt kích động, nói: “Hoàng hậu nương nương, không xong, xảy ra chuyện lớn.”

Tần Hương Y vô lực ngẩng mắt lên liếc mắt nhìn tiểu cung nữ kích động kia, hữu khí vô lực hỏi: “Chuyện gì?”

“Hoàng hậu nương nương, Ngu Đức Phi mắc thất tâm phong (nổi điên), hiện tại Linh Lung cung bị nháo rối bời.” Tiểu cung nữ thở hổn hển nói.

“Không thấy nương nương bệnh sao? Có chuyện gì ngày mai nói sau.” Lệ Hưu đau lòng nhìn thoáng qua Tần Hương Y, hướng tiểu cung nữ quát một tiếng.

“Nhưng ——” tiểu cung nữ muốn nói xong lời.

“Được rồi, có việc gì ngày mai nói sau.” Lệ Hưu không đợi tiểu cung nữ nói xong lời, lại bổ sung một câu.

“Lệ Hưu, thôi đi, chúng ta đi qua xem một chút đi. Ngu Đức Phi đang yên lành làm sao có thể đột nhiên mắc thất tâm phong?” Tần Hương Y cố hết sức ngồi dậy, đỡ tay Lệ Hưu chậm rãi xuống giường, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ một cái.

Hôm nay lại là một đêm không bình yên? Trong lòng có một tia bất an khó hiểu.

Đây là trận gió mưa trước cơn bão. Ngu Đức Phi ôn nhu xinh đẹp sao lại điên mất đây? Không có khả năng! Không biết là xuất phát từ tò mò, hay là trách nhiệm, nàng kiên quyết muốn đi.

Chỉnh sửa tốt trang dung, đồng hành ra cửa cung với Lệ Hưu, ngồi trên xe phượng, lập tức đi về phía Linh Lung cung.

Không thấy một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng.

Một trận tiếng cười lanh lảnh từ trong Linh Lung cung truyền đến, rất thê lương!

Tần Hương Y chậm rãi xuống xe phượng, nghe thanh âm kỳ quái này, tâm đột nhiên run lên một cái, đôi mày thanh tú nhíu dần, không khỏi bước nhanh hơn.

“Nương nương, ngài chậm một chút.” Lệ Hưu đuổi theo Tần Hương Y, nâng thân thể lung lay sắp ngã của nàng.

“Lệ Hưu, trong lòng ta có chút sợ. Tiếng cười của Ngu Đức Phi thật là lạ, thật sự thật là lạ.” Tần Hương Y bắt được tay Lệ Hưu, chẳng lẽ là hắn?

Không đâu, không thể nào, hắn và Ngu Đức Phi không oán không thù, hắn sẽ không làm như vậy.

Càng nghĩ lòng càng rối bời, lập tức vào Linh Lung cung, cùng lúc đó, nàng ngừng bước chân, ánh mắt sững sờ dừng ở trong chính điện.
« Chương TrướcChương Tiếp »