Quyển 1 - Chương 2: Ân sủng ngoài ý muốn là phúc hay hoạ?

"Hoàng hậu mau đứng dậy." Bắc Đường Húc Phong nhợt nhạt cười, trong mắt luôn ẩn giấu một cỗ khí tức không thể nắm bắt, hắn tiến lên đỡ Tần Hương Y dậy, nhẹ nhàng cầm tay của nàng. Tay của nữ tử thật mềm mại, hắn cầm không buông, cử chỉ ám muội.

Tuy là phu quân của nàng, nhưng ở trong lòng nàng chỉ là một kẻ thù xa lạ, tay bị đối phương cầm cảm giác cực khó chịu, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, không chút ý tứ “Tạ hoàng thượng."

Lông mày của Bắc Đường Húc Phong run rẩy một chút, trong lòng cười thầm. Hắn là cố ý, nhưng nhìn phản ứng của nàng, nàng mặc dù không muốn, cũng làm như không có chuyện gì, quả nhiên là một nữ tử thông minh..

"Hoàng hậu gần đây khỏe không?" Bắc Đường Húc Phong phất long bào hoa lệ, chắp tay bước đi thong thả, liếc mắt bông cúc vàng rơi lả tả trên mặt đất, khom lưng nhặt lên, "Hoàng hậu vừa hái cúc?"

"Bẩm hoàng thượng, thần thϊếp chỉ là buồn chán mà thôi." Tần Hương Y hơi gật đầu.

"Hoàng hậu buồn chán sao? Nếu buồn chán, có muốn tiếp tục đâm phượng trâm vào cổ trẫm?" Lông mày Bắc Đường Húc Phong nhíu lại, để sát vào Tần Hương Y cười.

"Thần thϊếp không dám, lần trước thần thϊếp nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng tha thứ." Tần Hương Y phịch một tiếng quỳ xuống đất, hèn mọn cầu xin. Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống chi đối mặt chính là vua của một nước. Nói không chừng hắn một chút không vui, liền giáng cho nàng tội hành thích vua, cuộc sống về sau sẽ càng khó khăn hơn.

Hành thích vua là tử tội, nếu không phải hắn lưu tình, sợ rằng đêm đó nàng đã không phải bị đưa vào lãnh cung, mà là đoạn đầu đài. Chỉ là kỳ quái, một người quân chủ cư nhiên buông tha cho một hoàng hậu giấu giếm sát khí.

"Đứng lên đi. Trẫm nếu muốn gϊếŧ ngươi là đã sớm gϊếŧ, không cần chờ tới bây giờ." Bắc Đường Húc Phong nhẹ liếc Tần Hương Y.

"Tạ ơn hoàng thượng." Tần Hương Y cung kính khấu tạ, chậm rãi đứng dậy.

"Trẫm vẫn muốn hỏi hoàng hậu, vì sao muốn ám sát trẫm?" Bắc Đường Húc Phong đi quanh Tần Hương y một vòng, quét mắt từ trên xuống dưới người nàng, sau đó tiến đến bên tai của nàng khẽ hỏi, hơi thở cực nóng phun trên mặt của nàng, nàng khẽ run lên.

"Xin hoàng thượng thứ tội, tất cả đều là thần thϊếp không tốt. Thần thϊếp không dám lừa gạt hoàng thượng, kỳ thực thời gian thần thϊếp còn chưa xuất giá trong lòng đã có người thương, chỉ là không môn đăng hộ đối, thân nhân phản đối, bức nô tì vào cung. Thần thϊếp lúc này mới nổi lên thù hận với hoàng thượng." Tần Hương Y sớm đoán được Bắc Đường Húc Phong sẽ hỏi nàng, hắn là một quân chủ thông minh, tùy tiện viện một lý do lừa hắn, hắn sẽ không tin. Nếu hắn biết mình không phải tấm thân xử nữ, vậy đành tương kế tựu kế vậy.

"Xem ra trẫm thật sự đoạt tình yêu của người khác?" Hai mắt Bắc Đường Húc Phong nheo lại, hỏi lại một câu.

Người phụ nữ này lòng dạ kín đáo, trả lời có giấu diếm. Đêm hôm đó, nàng mang theo rất nhiều hận, hắn tuy không rõ ràng lắm, nhưng không phải việc cảm tình đơn giản. Hắn nghĩ nữ nhân trước mắt không đơn giản! Phúc họa dựa vào nhau, hôm nay thiên hạ đại loạn, lưu nàng bên người, ngày sau nhất định hữu dụng.

Hai người suy nghĩ khác nhau.

"Không, là thần thϊếp sai, thần thϊếp không có làm tròn trách nhiệm làm vợ người, việc thần thϊếp phải làm là hầu hạ hoàng thượng." Tần Hương Y liên tục run tay, hèn mọn cực kỳ.

"Trẫm đăng cơ hai năm, biết trẫm vì sao vẫn không lập hậu không?" Bắc Đường Húc Phong khẽ mỉm cười, hai tròng mắt luôn luôn lóe một đôi ánh sáng âm u mà thâm thuý, không ai có thể xem thấu hắn.

"Thần thϊếp không biết." Tần Hương Y nhẹ nhàng xoa tay, nàng đối việc này không có hứng thú.

"Không cũng không sao." Hắn nhẹ nhàng dương tay áo, trên mặt lộ vẻ chẳng đáng đích cười, kế tục nói rằng: "Hôm nay thiên hạ đại loạn, ngôi hoàng hậu không thể thiếu, hoàng hậu phải hiểu, ngày sau đừng để phát sinh sự cố, nếu vào cung, cần sớm hồi tâm." Bắc Đường Húc Phong nheo hai mắt, ai cũng nhìn không thấu trong mắt hắn là gì, là hận? Là oán? Là âm mưu? Không thể nào phân rõ, hắn thật độ lượng lớn như vậy, dễ dàng tha thứ thê tử của mình không phải tấm thân xử nữ? Nhìn không thấu hắn.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc bị gió thổi rối của Tần Hương Y, động tác thật ôn nhu.

Chưa từng có nam tử vuốt ve nàng như vậy, cho dù là người trong lòng, cũng chưa từng có. Nàng có điểm không thích ứng, thân thể hơi run một chút. "Thần thϊếp hiểu rõ. Tạ ơn hoàng thượng ân điển." Tần Hương Y cúi người bái lạy.

"Hoàng hậu không cần phải giữ lễ tiết." Bắc Đường Húc Phong giơ tay lên, nhìn lướt qua Tần Hương Y, đôi mắt loé lên ánh sáng dị thường.

Nữ tử càng lộ ra hèn mọn hắn càng không an tâm. Đêm đại hôn, cặp mắt to nhanh nhẹn của nàng, rõ ràng là cừu hận, ngạo khí, một bộ dáng không thua cánh mày râu.

Trẫm thật muốn xem ngươi có thể hèn mọn được bao lâu? Trong lòng Bắc Đường Húc Phong thầm nghĩ, khóe miệng cong lên, âm âm nở nụ cười.

"Hoàng hậu từ hôm nay dọn khỏi Ám Hương Cung, quay về Phượng Du cung. Đêm nay trẫm sẽ đến thăm ngươi." Bắc Đường Húc Phong tiến đến bên tai Tần Hương Y, nhỏ giọng nói một câu, trên gượng mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười xấu xa.

Nói xong, hắn phất tay áo đường hoàng mà đi.

"Thần thϊếp cung tống hoàng thượng." Tần Hương Y không quên hành lễ đưa tiễn.

Đợi cho Bắc Đường Húc Phong đi xa, nàng thở ra một hơi, trong lòng ngu muội, ý tứ của hắn là đêm nay sẽ ở Phượng Du cung qua đêm?!

Không thể! Lòng của nàng bắt đầu giãy dụa.

Nàng đã hứa với hắn, nhất định sẽ vì hắn bảo vệ cho lần trinh tiết thứ hai. Chuyện cũ ba năm trước đây, hắn không để ý, trái lại còn cẩn thận chăm sóc nàng...

Nhưng tối nay Bắc Đường Húc Phong...

Tần Hương Y nhắm hai mắt, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, nên làm cái gì bây giờ?

===

Phượng Du cung là tẩm cung của hoàng hậu, xa hoa trang nghiêm, tráng lệ.

Ba tháng, rốt cục đã trở về, tất cả đều như lúc ban đầu. Tần Hương Y cởi bỏ tố ý, thay phượng bào viền vàng, tóc búi cao, cài vào trâm như ý, gắn phượng hoàng sai (thoa cài đâu), đeo khuyên tai vàng, trang điểm tỉ mĩ. Đứng trước gương đồng, nàng vẫn như cũ tinh khiết như nước, nàng cao nhã, xinh đẹp, nhẹ nhàng nhướng mắt, bách mị lan tràn.

"Nương nương, người thật đẹp!" Vì tránh hiềm nghi, lúc có người ngoài Lệ Hưu gọi nàng nương nương.

Tần Hương Y vẫn không cười, chỉ hạ rèm mi, hít một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên chiếc giường nhỏ chạm hình phượng hoàng, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Ám Hương Cung so ra kém Phượng Du Cung, nơi này là chính cung của hoàng hậu, hoa cỏ bên trong vườn thượng uyển đều được tuyển chọn kỹ lượng, trúc ảnh sặc sỡ, kỳ hoa dị thảo. Có điều Tần Hương Y mong chờ không phải những thứ này, nàng mong chính là hắn, xa tại Tiên Tử Cốc.

Ba năm trước đây, cô cô cứu nàng, mang nàng đến Tiên Tử cốc, ở nơi này nàng quen biết hắn...

Mỗi khi nhớ lại, lòng của nàng luôn luôn nhộn nhạo hạnh phúc, chỉ tiếc, cố nhân ở đâu? Cách tường cung điện, tựa như cách cả bầu trời.

Aizzz... Nhẹ thở dài.

"Nương nương, không nên nhớ đến Nguyên Tinh thiếu gia." Lệ Hưu cái gì cũng rõ ràng, nàng theo Tần Hương Y ba năm, đều biết tình cảm trong lòng nàng.

"Lệ Hưu, ta không sao." Tâm Tần Hương Y bị Lệ Hưu kéo trở về, mắt nàng dịu dàng nhìn nha hoàn, mím môi cười, đó là cười khổ.

Hoàng hôn phủ xuống, trong Phượng Du cung lại có thêm một chút ảm đạm vô hình. Đèn cung đình trên cao, sáng như sao. Nhẹ nhàng hạ màn, hơi nước mờ ảo, mùi thơm bốn phía.

Các cung nữ bên hồ, hầu hạ Tần Hương Y tắm rửa thay y phục. Đêm nay hoàng thượng muốn tới, các nàng cần giúp Hoàng hậu nương nương trang điểm thật xinh đẹp, các nàng càng chờ mong, chủ tử được sủng, nô tỳ tự nhiên được nhờ theo.

Tần Hương Y bỏ đi phượng bào, vào hồ, nàng không cười, trên trán luôn luôn lộ vẻ sầu nhàn nhạt. Ai có thể biết nỗi khổ trong lòng nàng...