Hoàng cung Long Đế quốc kim bích huy hoàng.
Ám Hương Cung một mảnh lạnh lùng yên tĩnh, thê thảm bi ai, trong viện vắng vẻ tiêu điều, ngoại trừ dưới chân tường phía đông, vài cây hoa cúc trong bồn hoa nở tốt đẹp -- như nước trong veo, giọt sương buổi sáng dính ở trên mặt tán xạ ra ánh sáng năm màu, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, thật đúng với tên gọi của lãnh cung này: Ám Hương Cung.
Ám hương, Ám Hương bao nhiêu hồng nhan ở trong lãnh cung, tựa như một đóa hoa tươi nở trong góc núi, không người thưởng thức, theo thời gian luân chuyển, lặng lẽ mất đi. Không phải Ám Hương, thì là gì đây?
"Liêu lạc cổ hành cung,
Cung hoa tịch mịch hồng.
Bạch đầu cung nữ tại,
Nhàn tọa thuyết huyền tông."
(Đây là bài thơ của Vương Kiến – Cố Hành Cung)
- -Dịch nghĩa--
Hành Cung Cũ
Hành cung cũ đứng chơ vơ nơi hoang vắng.
Hoa trong cung vẫn nở trong lặng lẽ.
Người cung nữ ở đó đã già, tóc đã bạc.
Bà ngồi an nhàn, kể lại các chuyện xưa của vua Huyền Tông [khi ông ghé nơi đây].
- -Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Hành cung cũ bỏ không
Hoa cung nhạt nhoà hồng.
Cung nữ già tóc bạc,
Buồn ngồi nhắc Huyền Tông.
- -Bản dịch của Anh Nguyên--
Hành Cung cũ
Hành cung hoang vắng u sầu,
Trước cung hoa thắm vương mầu thê lương.
Tóc cung nũ đã pha sương,
Huyền-Tông, kể chuyện hồi đương tại triều...
Tần Hương Y đứng ở dưới chân tường phía đông của Ám Hương Cung, ngắm hoa cúc nở rộ, nhịn không được ngâm một bài Cung oán thi, sau đó nàng nhếch miệng, khóe miệng cong lên xinh đẹp, nàng nở nụ cười, thanh nhã cười.
Nàng không phải cười chính mình, mà là cười hoàng cung lạnh giá vô tình. Thương cảm những phi tần bị biếm vào đây, hoặc nhiều hoặc ít đều đần độn, ngây dại, dù là mỹ nữ cũng phải ở đây đến già.
Còn mình thì sao? Đường đường hoàng hậu Long Đế quốc, đêm đại hôn đó, đã bị biếm vào Ám Hương Cung. Ở hơn ba tháng, nàng cũng không thấy buồn khổ, ngược lại càng vui sướиɠ, không ai giám thị hành tung của nàng, bằng khinh công, cung đình nho nhỏ này không vây được nàng, nàng đi lại như thường, ban đêm thám hiểm, từ lâu đã thuộc lòng từng ngõ ngách trong hoàng thành.
Nàng thực yên tĩnh, quần áo trắng thuần, búi tóc như mây, mặt không phấn mà trắng, môi không tô cũng đỏ, "lưỡng loan mi họa viễn san thanh, nhất đối nhãn minh thu thủy nhuận." ("Hai lông mi cong như nét vẽ ngọn núi xa xa, một đôi mắt trong sáng như nước hồ thu tĩnh lặng.")
Nàng là tuyệt sắc, cũng là cao quý, ngón tay dài hơi nhấc lên, ngắt một đóa cúc vàng, đặt ở bên mũi ngửi ngửi, điềm tĩnh nhắm mắt lại.
Suy nghĩ lại chuyện của ba tháng trước.
Hoàng đế Long Đế quốc tuyển hậu trong dân gian, nàng, Tần Hương Y, được sự trợ giúp của cô cô thuận lợi ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Đêm đại hôn đó, nàng mũ phượng khăn quàng vai, lẳng lặng tại Phượng Du cung đợi phu quân – vị hoàng đế trẻ tuổi của Long Đế quốc Bắc Đường Húc Phong -- một mỹ nam tử, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Đêm thật yên tĩnh, nến đỏ trong Phượng Du cung chậm rãi cháy. Lòng của Tần Hương Y cũng chậm rãi chết đi, tối nay sẽ đối mặt với một người nam nhân xa lạ với mình, nàng không thương hắn, lòng của nàng chỉ có một người. Chỉ là vì trọng trách trên vai, nàng phải hi sinh tư tình nhi nữ, thâm nhập long đàm hổ huyệt này.
Bắc Đường Húc Phong uống say đến nhũn ra, vừa vào cửa cung, đã gục trên chiếc giường hoa mỹ nặng nề ngủ.
Tần Hương Y gỡ bỏ khăn voan lên, yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn nam tử tuấn mỹ đang nằm, không khỏi nở nụ cười, đó là cười nhạt, trong lòng nàng có một cỗ cừu hận khó lòng kiềm chế.
Ba năm trước đây, là hắn mang binh diệt quốc gia của nàng, phụ hoàng tự vận, thân nhân ly tán.
Long Đế quốc thật đáng thẹn, bội bạc!
Nàng dứt khoát nhổ phượng trâm trên đầu xuống, hung hăng đâm xuống cổ họng bắc Đường Húc Phong. Ai ngờ, đúng lúc này, một bàn tay to khoẻ giữ lại cổ tay nàng.
Hắn không có say, con ngươi sâu thẳm mãnh liệt mở ra, trong mắt có cơ trí, hắn nhàn nhạt cười yếu ớt, "Hoàng hậu của trẫm rất dũng cảm!"
Những chữ thật châm chọc!
Đôi mắt to thâm trầm trí tuệ của hắn nhìn nàng, chậm rãi ngồi dậy, làm rơi phượng trâm trong tay Tần Hương Y, khóe miệng nhếch lên, âm âm cười, một phát kéo lên ống tay áo của nàng. Dưới ánh nến sáng sủa, cánh tay bóng loáng, da thịt trong suốt trong sáng, trắng nõn như tuyết, mềm mại đến có thể nặn ra nước.
Trên cánh tay không có thủ cung sa, nàng không phải tấm thân xử nữ.
"Trong lòng hoàng hậu của Trẫm có thương!" Bắc Đường Húc Phong cười lớn, sau khi cười xong, mây đen tụ lại xung quanh lông mày của hắn, một phát đẩy nữ tử xinh đẹp ra, chán ghét liếc nhìn nàng một cái.
"Hoàng hậu về sau vào Ám Hương Cung." Nói xong, hắn phất tay áo, căm giận đi.
Hồi tưởng xong, hơi mở mắt ra, Tần Hương Y nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực nàng có điểm hối hận đêm đó đã xung động. Nàng hẳn là nê nghe lời cô cô, hầu hạ Bắc Đường Húc Phong thật tốt, tranh thủ tình cảm của hắn, sau đó âm thầm hành động, sẽ có một ngày, kế hoạch lớn kia được thành công.
Chỉ là thù hận quá sâu, nàng thực sự không khống chế được.
Tần Hương Y mím môi, đưa lên cây hoa cúc trong tay, nhìn thoáng qua, tiêu sái ném xuống. Cho dù bị nhốt tại Ám Hương Cung, nàng vẫn có thể ra vào như thường.
"Nương nương." Một thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Tần Hương Y cũng không quay đầu lại, lẳng lặng đứng, "Chuyện gì?" Một tố y (y phục màu trắng) cung nữ cỡ mười lăm mười sáu tuổi vội vàng đến đến.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nàng liền biết đó là Lệ Hưu -- một tiểu nữ tử dịu dàng, là thϊếp thân nha hoàn cô cô cấp cho nàng. Cô cô ngoại trừ bảo Lệ Hưu hiệp trợ nàng, còn là để giám thị nàng.
Bệnh đa nghi của cô cô rất nặng, nàng không trách cô cô, bởi vì cô cô là ân nhân của nàng.
Ba năm trước đây, cô cô cứu nàng, dạy nàng tài nghệ, dạy nàng võ công, khi đó Lệ Hưu đã theo bên người.
"Nương nương." Lệ Hưu gọi một tiếng, sau đó liếc mắt bốn phía, hạ thấp thanh âm, tiến đến bên tai Tần Hương Y nói: "Tiểu thư, cốc chủ gởi thư đến."
"Cô cô nói cái gì?" Tần Hương Y không vội không nóng, trấn định hỏi.
Cốc chủ trong miệng Lệ Hưu là cô cô của Tần Hương Y, Tây Môn Hồng Song. Ba năm trước đây, Tây Môn Hồng Song thu nhận Tần Hương Y làm đồ đệ, từ khi đó, liền gọi nàng là cô cô.
"Cốc chủ chỉ viết sáu chữ." Lệ Hưu vừa nói, vừa quan sát động tĩnh xung quanh.
"Sáu chữ gì?" Tần Hương Y hỏi.
"Không nên động, chỉ nên tĩnh." Lệ Hưu nói.
"Không nên động, chỉ nên tĩnh?" Môi Tần Hương Y khẽ nhúc nhích, nhắc lại một lần, kỳ thực nàng hiểu rõ, cô cô chính là bảo nàng đợi thời cơ, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Khả năng lúc này cô cô là vì
sự xúc động của nàngtrong đêm đại hôn mà tức giận!
Đại hôn đêm đó, nàng xác thực có điểm không lý trí. Lần này vào cung, ngoại trừ lấy mạng Bắc Đường Húc Phong, trọng yếu hơn là phải lấy được bản Bố Binh Đồ được giấu trong bảo khố của Long Đế quốc, có thứ đó, mới có thể phục quốc.
Nhắm mắt lại, vĩnh viễn quên không được một tràng tai nạn ba năm trước đây, mất nước, phụ hoàng tự vẫn, nàng thành người đần độn... Là cô cô cứu nàng sống lại...
Trọng trách thật nặng! Nàng nguyện ý! Phụ hoàng không còn, thân nhân ly tán, trọng trách phục quốc liền rơi vào trên thân của nàng.
Phải, nhẫn! Nhất định phải nhẫn!
"Lệ Hưu, cô cô còn nói cái gì nữa?" Tần Hương Y chỉ trầm mặc trong chốc lát, hỏi tiếp.
"Không có." Lệ Hưu lắc đầu.
"Vậy ngươi lui xuống dưới trước đi." Tần Hương Y giương lên cánh tay thanh tú, nàng có thói quen ở một mình, lẳng lặng nhìn mọi phía.
"Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, không nên ở lâu." Lệ Hưu nhướng mắt, thân thiết nhìn thoáng qua Tần Hương Y.
"Uh." Tần Hương Y nhàn nhạt ứng một tiếng, nhắm lại hai tròng mắt, tiếp tục trầm tư.
Lệ Hưu nhìn qua Tần Hương Y, nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi lui ra.
Chẳng bao lâu, một cỗ gió quái dị kéo tới.
"Ai?" Tần Hương Y mẫn cảm mở mắt ra.
"Hoàng hậu nhã hứng thật tốt, thâm cư Ám Hương Cung, cư nhiên còn có tâm tư ngắm hoa." Một thanh âm thuần hậu truyền đến.
Trong lòng Tần Hương Y chấn động, là hắn! Nàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một thân màu vàng sáng rỡ nhẹ nhàng tiến đến, hắn, Bắc Đường Húc Phong, thân thể như trước nghiêm nghị, tướng mạo đường đường. Một đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, đôi mày giống như quét nước sơn. Bộ ngực rộng rãi, có oai phong của nghìn người đàn ông. Ngôn ngữ hiên ngang, khí phun tới trời cao nghìn trượng.
Hoàng đế trẻ tuổi của Long Đế quốc có loại khí phách này, đích xác làm người ta kính nể, trán của hắn, mắt của hắn, mỗi một chỗ đều tinh xảo, lộ ra khí tức trí tuệ.
Chỉ tiếc, đế vương như vậy lại là kẻ thù của nàng!
"Thần thϊếp khấu kiến hoàng thượng." Tần Hương Y nhanh chóng dịu dàng cúi đầu.