Rèm khẽ tung bay, Tần Hương Y nằm trên giường, mi mắt khẽ run lên, chậm rãi tỉnh lại, cảnh sắc bày biện trong phòng dần dần rõ ràng. Trên tường treo bức tranh bằng lụa tinh mĩ tuyệt luân, cái bàn gương sáng ngời như mới, mùi thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan. Nơi này rất là quen thuộc. Nơi này là Đông Sương của Vinh Vương phủ. Nhớ lần đầu đến đây là thân mặc áo cưới đi vào, đây vốn là chỗ ở của Vinh vương phi.
Buồn cười thật, ba năm quay lại chốn cũ, rốt cuộc lại bằng thân phận khác.
Tần Hương Y lộ vẻ bình tĩnh, không còn hiện ra vẻ khủng hoảng, nàng xốc chăn bước xuống giường, mùi hương quen thuộc, cách bày biện quen thuộc, từ chiếc ghế, cái giường, dường như không thiếu gì, so với cách đây ba năm không gì thay đổi.
“Người và vật không còn!” – Nàng lắc đầu cười lạnh một tiếng, đôi mắt hiện lên tía nhìn kiên định, phất phất tay áo, giống như con bướm bay trong gian phòng.
“Thái phi nương nương, hoàng hậu đang nghĩ ngơi ở đây”, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của tiểu cung nữ, tiếng nói thật hèn mọn.
“Bổn cung đến thăm hoàng hậu” – Tiếng nói của một vị phu nhân vang lên, nghe thật cao ngạo.
Vừa nghe tiếng, một bóng dáng màu tím giống như đám mây bay tới, bà vẫn như lúc trước thật cao quý, mỹ lệ, phong thái vẫn như xưa không giảm, chỉ là trên mái tóc đã điểm vài sợi bạc, theo phía sau nàng vẫn là Phấn Y tỳ nữ.
Người đó không ai khác là mẫu phi của Bắc Đường Húc Vinh – Cáp Đa Phi. Tiên đế qua đời, nàng là Đức phi của tiên đế cũng thành thái phi, ở tại Vinh vương phủ.
Cáp Đa Phi, ba năm không gặp, ngươi đã già thêm rồi. Tần Hương Y không hề có một chút khẩn trương, hơi ngẩng đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười ấm áp.
Bốn mắt nhìn nhau ………..
Cáp Đa Phi phút chốc dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tần Hương Y, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Thần thϊếp xin thỉnh an thái phi nương nương” – Tần Hương Y hít thở sâu, đè nén đau đớn trong lòng xuống, tiến lên một bước, tay nhỏ bé đặt bên người, cúi người một cái. Dù sao nàng cũng là Đức phi của tiên hoàng, cũng là trưởng bối.
Không thể để lộ thân phận trước, nhất định phải làm như không hề nhận ra.
“Hoàng hậu …?!” – Cáp Đa Phi cả người ngẩn ra, thân thể lảo đảo, nắm chặt cánh tay Phấn Y.
“Đúng, là thần thϊếp” – Tần Hương Y nở nụ cười, nhìn không ra bất cứ… gì khác thường.
Cáp Đa Phi hồ nghi nhìn Tần Hương Y, ý nghĩ trở lại ba năm trước đây, hoàng hậu trước mắt sao lại giống Hàm Hương công chúa như đúc? Chẳng lẽ …không có khả năng. Cổ Mộc nhai thâm sâu khó lường, người té xuống là không có khả năng sống sót! Nghĩ tới đây, nàng vội hít một hơi, cô gái này trên người không có mùi hương, nàng không phải là Hàm Hương công chúa.
“Hoàng hậu đã từng gặp bổn cung sao? Vì sao bổn cung vừa đi vào, hoàng hậu đã có thể nhận ra ta.” – Nàng trấn tĩnh tinh thần, trên khuôn mặt tinh sảo không khỏi nở nụ cười mỉm.
“Thái phi nương nương khí chất bất phàm, có thể nào lại không nhận ra?” – Tần Hương Y bình tĩnh cực kì, trong đáy mắt không hiện lên điều gì.
“Bổn cung nghe nói hoàng hậu vừa mới té xỉu, cho nên lại đây thăm. Nếu hoàng hậu không ngại, bổn cung cũng không quấy rầy” – Trên mặt Cáp Đa Phi vẫn còn sắc thái hoảng sợ, chuyện xảy ra đột ngột, nàng nhất thời khó có thể nói gì, không thể không nghĩ gì mà cùng Tần Hương Y nói chuyện, vội vàng phẩy tay áo bỏ đi.
Rời khỏi đông sương phòng, Cáp Đa Phi quay về phòng của mình, buồn bã ngồi trên ghế, mặt mày hiện nét khẩn trương.
“Phấn Y, ngươi cảm giác như thế nào?” – qua khoảng thời gian, Cáp đa phi liếc mắt nhìn Phấn Y một bên.
“Giống nhau, đơn giản là giống nhau như đúc” – Phấn Y khẳng định nói.
“Nàng kia rốt cuộc có phải là Hàm Hương công chúa không?” – Cáp Đa Phi rõ ràng lại hiện lên vẻ kinh hãi.
“Phấn Y cảm giác không giống. Ban đầu Hàm Hương công chúa giống như một trẻ nít, hơn nữa trên người có mùi thơm khác thường. Mà hoàng hậu từ phong thái, cử chỉ, các chuyện khác so với với Hàm Hương công chúa đều khác biệt” – Phấn Y nghiêm túc phân tích mọi việc.
Cáp Đa Phi lắc đầu, thở dài thườn thượt, vô lực ngồi tựa vào ghế, nói: “Thật là làm bổn cung sợ chết khϊếp. Thật sự là quá giống!”.
“Nương nương không cần quá lo lắng. Hoàng hậu với Hàm Hương công chúa chỉ giống như về hình dáng mà thôi” – Phấn Y nói an ủi.
“Hi vọng là thế” – Ánh mắt Cáp Đa Phi nhìn ngoài cửa sổ, rất xa, rất xa.
Lại nói về phía bên kia.
Bắc Đường Húc Vinh thay y phục, bày tiệc rượu tại hoa viên cùng với Bắc Đường Húc Phong uống rượu.
Qua ba tuần rượu, cảm thấy lâng lâng say. Huynh đệ hai người cũng bắt đầu nói chuyện.
“Hoàng thượng, hoàng hậu có ổn không?” – Bắc Đường Húc Vinh đột nhiên hỏi một câu.
“Hoàng hậu không sao, nhị hoàng huynh không cần quan tâm” – Bắc Đường Húc Phong mở miệng cười, giống như không để ý tới.
“Thần huynh không có ý gì, chỉ là hỏi thăm mà thôi” – Ánh mắt Bắc Đường Húc Vinh chợt lóe, bộ dáng hơi phục tùng, nhưng cách nói chuyện vẫn mạnh mẽ như bình thường.
“Nhị hoàng huynh, hoàng hậu thật là một nữ tử thông tuệ mĩ lệ, trên đời ít có được” – Bắc Đường Húc Phong một mình rót rượu vào chén, uống một hơi cạn sạch, dùng ống tay áo lau miệng, nhìn nói vẫn bình tĩnh.
“Phải! Hoàng thượng thật là có phúc trời cho!” – Bắc Đường Húc Vinh cao ngạo nói, con mắt đột nhiên trầm xuống, thêm vài phần u tối. Điều này bị Bắc Đường Húc Phong bắt giữ trong tầm mắt, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.
“Nhị Hoàng huynh, ngươi không nên nói như vậy. Vị trí Vinh vương phi vẫn còn trống, Hoàng huynh cũng không nên yêu cầu quá cao, tìm được người giống như hoàng hậu là được rồi!” – Bắc Đường Húc Phong vỗ vai Bắc Đường Húc Vinh, đôi mắt híp lại, hiện ta một tia ranh mãnh.
“Thần huynh sao có thể so sánh với Hoàng thượng được” – Bắc Đường Húc Vinh nói chuyện mặc dù cung kính, nhưng ánh mắt gian trá hiện thêm phần cao ngạo, thật sự hắn không để Bắc Đường Húc Phong vào mắt.
“Nhì hoàng huynh hiểu là tốt rồi, trong thiên hạ Hoàng thượng chỉ có một, Hoàng hậu cũng chỉ có một người” – Bắc Đường Húc Phong nói vừa dứt lời, lại tự mình rót đầy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trong lời nói của hắn còn chứa thâm ý, Bắc Đường Húc Vinh chẳng lẽ không biết sao. Nói rõ cho hắn biết không nên vọng tưởng đến ngôi vị hoàng đế nữa.
“Thần huynh ghi nhớ điều này” – Bắc Đường Húc Vinh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Ở trong lòng hắn vốn nghĩ ngôi vị hoàng đế kia phải là thuộc về hắn; Bắc Đường Húc Phong có gì để tranh giành? Chẳng qua là mệnh số tốt, được là con của Hoàng hậu.
Ngồi cùng bàn uống rượu nhưng mỗi người mỗi suy nghĩ.
Rượu qua lại một hồi lâu, hai huynh đệ cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi uống rượu.
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập đi tới, là Lý tổng quản trong cung, trông hắn rất hoang mang rối loạn, nhanh bước đến bên Bắc Đường Húc Phong, nói nhỏ một hồi bên tai.
Bắc Đường Húc Phong khi gặp chuyện đều luôn luôn không sợ hãi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, liền nhanh từ biệt Bắc Đường Húc Vinh, trở về cung trước.
Còn lại Tần Hương Y được một cỗ xe khác loan giá hồi cung, xe thật nhanh chạy về Phượng Du Cung, thì một đội nhân mã vây lại, ngay hoàng hậu cũng không thể làm gì được.
“Nương nương, có chuyện gì thế này?” – Lệ Hưu đỡ Tần Hương Y xuống xe, liếc mắt xung quanh để xem tình hình, tâm tình không khỏi luống cuống.
Mi mắt Tần Hương Y hiện lên một tia u ám, nàng cũng không nói nhiều, chỉ cùng Lệ Hưu quay về chánh điện, ra lệnh cho các cung nhân khác lui ra.
“Lệ Hưu, hôm nay Hoàng thượng đưa ta đến Vinh vương phủ” – Tần Hương Y nhẹ ngồi xuống ghế gỗ hồng, con mắt trong veo như nước nhìn về phía cửa.
“ Cái gì? Vinh vương phủ?” – Lệ Hưu la lớn một tiếng.
“Bắc Đường Húc Phong không phải là một người đơn giản, nhất định hắn đã biết được chuyện gì?” – Tần Hương Y cắn cắn môi, lặng lẽ nắm chặt tay lại.
Âm vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của cung nữ: “Hoàng thượng giá lâm”.
Tần Hương Y không giật mình, vịn tay Lệ Hưu, chậm rãi đi tới, nhìn ra cửa, lẳng lặng chờ đợi. Cùng lúc, một thân hoàng bào đi vào, tuấn khí mười phần nhưng trên gương mặt đầy vẻ căng thẳng, nhìn không thấy một chút dịu dàng nào.
- -- ------ ------ -------Hết chương 24---- ------ ------ ------