Một làn Long Tiên Hương thoáng qua, giọng nói này, hơi thở này rất quen thuộc, là Bắc Đường Húc Phong! Tần Hương Y cả người run lên, trong làng thầm nghĩ – khinh công của hắn thật lợi hại, đi như u hồn, nàng không thể nào đoán biết được. Nhưng, nàng rất nhanh trấn tĩnh lại, đôi mắt đen trấn định, vội vàng vận khí, chuyển mình như gió thoảng, lắc mình tránh thoát song chưởng của hắn, tiếp theo đánh ra một chưởng, thẳng ngực đối phương mà hướng tới.
Bắc Đường Húc Phong phản ứng không chậm, thi triển khinh công lui về sau hai bước, tránh chưởng của Tần Hương Y đánh tới, đứng vững, bộ dáng cao ngạo, tự đại, nhẹ nhàng cười nói, “Thân thủ thật giỏi!”.
Lúc này, Tần Hương Y một thân áo đen, khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, ánh nhìn sâu sắc, nhẹ nhàng rung động, không hiện chút bối rối. Cho dù bị phát hiện thì sao chứ? Hiện tại trong tay hắn không có binh khí, bằng nội công thâm hậu của bản thân vẫn có thể chạy thoát được! Nàng không nói nhiều, sợ bại lộ thân phận, liếc đôi mắt một cách hài hước về phía Bắc Đường Húc Phong bỏ lại một ánh mắt lạnh lùng, vận đủ nội lực, đang muốn thoát đi.
Ai ngờ Bắc Đường Húc Phong tinh ranh hơn mình, trong mắt hiện lên tia nhìn kỳ dị, mày kiếm nhíu lại, đắc ý cười, thân hình chợt động, thẳng hướng về phía trước.
Thân thủ thật nhanh, Tần Hương Y thầm than trong lòng. Nhàng không bối rối, tin tưởng đón nhận chưởng lực của đối phương.
Tiếp chưởng xong, nàng giật minh không ít – nội lực của Bắc Đường Húc Phong thật sâu xa khó lường – thân là đế vương mà lại có thân thủ tuyệt đỉnh. Xem ra mỗi ngày ngoài việc giải quyết quốc sự, đối với luyện võ công cũng chưa hề sơ suất – hắn thật là chăm chỉ a!
Đến lúc nào rồi, mà còn suy nghĩ như vậy… Tần Hương Y, ngươi thật là hồ đồ? Nàng dùng sức lắc đầu, chủ động, vận đủ mười thành công lực vào lòng bàn tay, hướng Bắc Đường Húc Phong mà đánh tới. Ai ngờ hắn lại đứng yên bất động, thân thể biến hóa sang một bên, dễ dàng tránh thoát chưởng lực của Tần Hương Y. Cùng lúc, hắn thuận tay vạch khăn che mặt của nàng sang một bên. Sau đó, một tay dùng sức ôm lấy, giữ trong ngực.
Bốn mắt nhìn nhau. Mắt nàng ánh lên tia nhìn giật mình. Trong mắt hắn tựa hồ tia lạnh nhạt mà hài hước, giống như đã dự liệu đúng mọi chuyện.
“Hoàng hậu đã tới, trẫm chờ ngươi đã lâu rồi”. Đôi mắt Bắc Đường Húc Phong nhíu lại, ném khăn che mặt trong tay xuống, vẻ mặt thích thú.
Nghe giọng nói hắn, hình như đã sớm biết Tần Hương Y sẽ đến. Hắn đã cố ý sắp xếp để nàng vào. Thật là nhân vật lợi hại.
“Ngươi……”, Tần Hương Y trước giờ chưa từng thất bại, tự trong lòng có cảm giác uất nghẹn, những tưởng có thể tránh khỏi nghi ngờ của hắn, không ngờ lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
“Hoàng hậu, y phục dạ hành đến Long Hành Cung, không phải là nhớ long sàng của trẫm chứ?”, Bắc Đường Húc Phong đưa tay lên khuôn mặt Tần Hương Y, nhẹ nhàng dò xét tìm tòi, thật là ôn nhu.
Tần Hương Y không nói gì, mắt lạnh liếc nhìn Bắc Đường Húc Phong, tránh né vuốt ve của hắn, nàng không hèn mọn như bình thường nữa, đôi mắt hiện lên ý kiên định, cao quý, thông minh, còn có thêm tia nhìn oán hận.
“Hoàng hậu như vậy trẫm thật thích. Đây mới là khuôn mặt thật của hoàng hậu”, Bắc Đường Húc Phong lấy tay giữ yên khuôn mặt Tần Hương Y, gắt gao nhìn chăm chú mắt nàng, gặp tia nhìn bất khuất, trong long không khỏi thích thú. Sớm đã biết nàng tối nay sẽ đến, khi nhặt khăn gấm bên người Vân Ny lên, hắn liền biết nàng sẽ đến.
Tần Hương Y chán ghét nhìn hắn, cố nghĩ cách thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, ai ngờ hắn càng giữ chặt hơn.
“Hoàng hậu làm sao vậy? Thấy trẫm vì sao không nói lời nào?”, Bắc Đường Húc Phong cố ý hướng thân mình sát vào Tần Hương Y, bên môi thở ra một làn hơi nóng đến trân mặt nàng, ý tứ mập mờ.
“Thần thϊếp tự ý đến Long Hành Cung, hoàng thượng định xử lý thế nào xin nói thẳng ra?” – Tần Hương Y hít thở thật sâu, cật lực che giấu nội tâm, thật là khó chịu. Giờ phút này không thể bại lộ, nếu không mọi sự đều thất bại trong gang tấc. Nàng phải nhẫn nhịn.
“Sao? Hoàng hậu lại tới tẩm cung của trẫm vì muốn lục soát, cũng bởi vỉ muốn sở hữu tàng bảo đồ?” – Bắc Đường Húc Phong đưa tay lên ôm Tần Hương Y ngồi xuống long giường, nhìn thẳng mắt nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu lòng nàng.
Hắn... hoàng đế này thật là khôn khéo, hắn đã sớm đoán được mục đích của nàng. Có lẽ ngay từ đầu, chính là hắn đã dàn xếp mọi chuyện, mục đích là để nàng bại lộ chân tướng. Thật là ghê gớm! Kẻ địch này thật là đáng sợ. Nếu muốn từ trong tay hắn lấy đi đồ vật gì chỉ sợ là còn khó hơn lên trời nữa!
“Hoàng hậu nghĩ cái gì vậy? Cho rằng cái chết của ba cung nữ kia là do trẫm sắp xếp sao?” – Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa ôm Tần Hương Y vào lòng, nâng mặt nàng nhìn hắn.
Tần Hương Y thật không muốn, nhưng hiện tại đã rơi vào tay hắn, nếu là phản kháng, chỉ sợ là không giữ được toàn mạng. Nếu lấy danh nghĩa là hoàng hậu, có thể hắn sẽ khoan nhượng, nhất định là hèn mọn khuất phục hắn. Nàng cố gắng tự khuyên nhủ bản thân.
“Kỳ thật Vân Ny không cần sớm bại lộ thân phận như vậy, thần thϊếp cảm giác thân phận Thổ Khâu quốc có thể là giả. Tựa như đang nghĩ nàng giấu giếm điều gì, hoặc là nói nàng bảo vệ cho hung thủ thật sự” - Tần Hương Y hơi nhìn xuống, nghĩ trong lòng những gì đều nói ra.
“Hoàng hậu phân tích rất là hợp lý”, Bắc Đường Húc Phong nhíu hai mắt lại, hỏi lại vài câu, ánh mắt sâu thẳm không ngừng nhìn khuôn mặt mỹ lệ mà suy nghĩ. Nàng thật là thông minh. Trong lòng đột nhiên thêm chút kính nể.
Ai nói nữ tử không bằng nam nhân, hoàng hậu này trên người khí chất bất khuất, giống như hoa mai nghênh tuyết. Thật là nữ tử mỹ lệ, ánh mắt thông minh, giống như có một sức quyến rũ từ nàng phát ra.
Đèn cung đình trên cao, ánh sáng vừa vặn chiếu trên gương mặt của Tần Hương Y, là mỹ nữ tuyệt sắc, mắt như nước mùa thu, ánh mắt lung linh, thật là động lòng người. Chỉ tiếc nàng là kẻ địch, một chút cũng không rõ thân phận, đáng tiếc!
Hai người đột nhiên yên lặng. Tần Hương Y hơi nhìn lại, vừa lúc đón nhận ánh mắt thưởng thức của Bắc Đường Húc Phong, hàm chứa ánh nhìn sâu xa, tựa như hoa rơi mùa xuân, tươi mới mà đẹp hơn, làm cho người ta mê muội. Ước chừng đôi mắt ấy có thể khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê.
Không, hắn là kẻ thù! Tần Hương Y vội di chuyển ánh mắt đi, hít một hơi thật sâu.
“Hoàng hậu chính là vì tàng bảo đồ của trẫm mà đến?” – Bắc Đường Húc Phong phá vỡ không gian yên tĩnh, giọng nói nghiêm túc trở lại, hắn ôm Tần Hương Y bên hông bằng bàn tay to lớn, gia tăng thêm độ mạnh.
Hoàng đế này tâm tình cũng thật bất định, làm cho người khác khó thể nắm bắt. Một hồi là tình, một hồi là giận.
“Lúc trước, hoàng thượng từ trên người Vân Ny mà lấy được khăn gấm, sợ là đang diễn trò cho thần thϊếp xem.” Tần Hương Y cũng không giấu giếm, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề. Nàng biết… vị hoàng đế này rất khôn khéo, khó có thể tin được, nàng mà giấu giếm nữa, cũng không thể lừa dối được.
“Hoàng hậu bản lĩnh thật thông minh, trẫm thích!” Bắc Đường Húc Phong không hề chất vấn nữa, cười lên một tiếng, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên một tia âm u, con mắt nổi lên tia nhìn quái dị, bàn tay to đặt lên mặt Tần Hương Y, khẽ vuốt, đột nhiên tiếp cận đôi môi đỏ mọng.