Chuyển ngữ: Team Sunshine
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Liêu Tuấn mở cửa lấy hết món này đến món khác, chủ khách sạn và người giao hàng cùng nhau giao đồ tới, vì vậy có rất nhiều đồ.
Sau khi đóng cửa lại, anh đặt đồ lên bàn, bế Trần Hương ngồi xuống ghế, rồi mở hộp thức ăn bên ngoài giao tới ra, đặt mọi thứ trước mặt cô.
Anh đặt rất nhiều món, Liêu Tuấn gọi hai l*иg bánh bao hấp, hai phần tôm càng, bốn con gà rán, hai con vịt nướng, hai cốc trà sữa mà các cô gái thích uống và hai đĩa trái cây lớn.
Trần Hương chưa bao giờ ăn một bữa tối thịnh soạn như vậy trong đời, nhìn những gì trước mắt, cô trợn tròn mắt.
“Ăn đi.” Liêu Tuấn bóc một con tôm càng, nhúng vào một ít súp rồi đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử một miếng, nếu em không thích, chờ sau khi em tan làm, tôi đưa em đi, chỗ đó có rất nhiều món ngon. "
Hiện tại đã rất phong phú rồi.
Trần Hương lắc đầu, con tôm trong miệng vừa cay vừa thơm, đặc biệt ngon.
Liêu Tuấn xé chân vịt và chân gà rán cho cô, để cô cầm trên tay, bóc vỏ tôm rồi đút vào miệng cô, cắm ống hút vào ly trà sữa đưa cho cô.
Anh thực sự đã đem toàn bộ kiên nhẫn cũng dịu dàng cả cuộc đời này của mình cho Trần Hương.
“… Cám ơn, tôi, tôi có thể tự ăn.” Miệng cô đầy thức ăn, nói lắp bắp, ánh mắt vẫn còn rụt rè sợ hãi, nhưng cô không cảm thấy bài xích anh.
Liêu Tuấn lấy khăn giấy lau tay, gắp miếng gà rán trước mặt rồi cắn một miếng.
Sức ăn của anh rất lớn, chỉ một lúc sau đã giải quyết phân nửa thức ăn trên bàn, Trần Hương đã ăn được một ít, đang ăn dưa hấu thành từng miếng nhỏ.
Cô không muốn ăn trái cây đắt tiền như vậy, món thịt kho tàu mà cô làm cho Liêu Tuấn ăn đều là tiền tiết kiệm hai tháng của cô mới mua được thịt.
“Có ngon không?” Thấy cô đang ăn trái cây, anh liền ghé sát mặt lại: “Cho tôi ăn một miếng.”
Trần Hương cắn môi liếc anh một cái, sau đó gắp một miếng dưa hấu trên đĩa đưa qua, người đàn ông há miệng cắn cả vào ngón tay cô, đôi môi nóng rực quét qua đốt ngón tay của cô, khiến nửa người Trần Hương lập tức tê dại.
Liêu Tuấn ăn miếng dưa trong miệng, nói với cô: "Khá ngọt, cho tôi thêm miếng nữa."
Trần Hương phải tiếp tục đút cho anh ăn, mỗi lần đưa đến bên miệng, người đàn ông sẽ liếʍ ngón tay của cô, sau khi đút cho anh ăn miếng cuối cùng, qυầи ɭóŧ của Trần Hương đã ướt đẫm, cô lập tức cúi đầu xuống không nhìn anh, cọ ngón tay vừa bị anh liếʍ qua vào quần.
Rõ ràng là ngón tay của cô bị liếʍ, cô không hiểu sao toàn thân lại ngứa ngáy khó chịu.
“Ăn xong rồi, đi thôi.” Liêu Tuấn sau khi rửa tay xong đi ra, nhặt quần áo trên đất, cho vào một cái túi, đưa cho Trần Hương: “Nếu muốn mặc thì giữ lại, không muốn mặc nữa thì vứt đi."
Trần Hương cảm tưởng như mình đang nhận lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay, cả người có chút bất an.
Liêu Tuấn lấy điện thoại di động của cô, là chiếc điện thoại cảm ứng không rõ năm sản xuất, màn hình cũng đã không còn nhạy nữa, không cài khóa mật mã, anh gõ số rồi gọi vào máy của mình, sau đó mới kéo cô ra ngoài.
Cửa hàng điện thoại di động trong thị trấn tan làm lúc năm giờ rưỡi. Anh đứng ở cửa gọi vào số điện thoại trên bảng quảng cáo, Trần Hương không biết anh muốn làm gì, chật vật đứng bên cạnh, lo lắng rằng mình sẽ gặp phải người quen, liền rụt vai lại cúi đầu xuống.
Đợi một hồi, cuối cùng ông chủ cũng đến, Liêu Tuấn đưa Trần Hương đi vào, hỏi ông chủ lấy ra chiếc điện thoại di động đắt tiền nhất, anh nghiêng đầu hỏi Trần Hương, "Em thích màu nào?"
Trần Hương nhận ra thương hiệu điện thoại di động này, nhưng cô không biết giá bao nhiêu, chỉ biết rằng nó rất đắt, cô không đủ tiền mua, theo thói quen muốn chạy ra bên ngoài, nhưng vừa mới quay người đã bị Liêu Tuấn kéo tay ôm vào trong lòng: “Nhanh lên, chọn một cái.”
Anh cau mày, những đường dọc giữa lông mày hiện lên càng sâu, nghiêm túc một cách đáng sợ.
Trần Hương không dám làm ngược lại, chọn màu trắng.
Liêu Tuấn tháo sim trong điện thoại cũ của cô ra, yêu cầu ông chủ thay vào, dán màn hình, rồi trả giúp cô hơn một nghìn phí cuộc gọi, sau khi trả xong liền kéo cô ra ngoài.
Trần Hương hoàn toàn chết lặng, chiếc điện thoại gần một vạn hai, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông lại mua cho cô một chiếc điện thoại đắt tiền, còn trả giúp cô nhiều phí cuộc gọi như vậy.
"Tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy ..." Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, cô đẩy điện thoại vào tay anh: "Cái này đắt quá ... Tôi không có khả năng trả được..."
“Ai kêu em trả lại tiền?” Liêu Tuấn cau mày nhìn cô; “Nếu em không muốn thì cứ đập nói đi.”
Trần Hương nghe ra anh đang tức giận, cắn chặt môi không dám nói nữa.
Liêu Tuấn thật sự không chịu được khi thấy dáng vẻ ấm ức như vậy của cô, liền vươn tay nhéo nhéo mặt cô: "Nếu còn như vậy tôi sẽ làm em, cười một cái cho ông xem."
Trước đây Trần Hương chưa từng gặp một người giống như Liêu Tuấn, cô bị đau tới nhíu mày, trong lời đe dọa của đối phương, cố gắng nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Fuck.” Trong lòng Liêu Tuấn cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng trong siêu thị cô ấy cười với một khách hàng xa lạ vui vẻ như vậy, nhưng tại sao khi ở trước mặt anh, ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng không có.
Anh lái xe đưa người tới trước cửa siêu thị, thấy cô rụt rè nhìn ra ngoài, không dám mở cửa chờ cho đến khi trước cửa siêu thị không có ai, lúc này mới dám mở cửa đi xuống.
Liêu Tuấn nắm lấy cánh tay cô, cố ý hỏi cô: "Sợ người khác nhìn thấy em sao? Em chê tôi?"
"Không phải..." Trần Hương sợ hãi, bị dọa đến mức giọng nói run run: "Tôi, không có... Tôi sợ, sợ..."
Cô sợ cái gì, bản thân cô cũng không nói ra được, chỉ biết trong lòng rất sợ hãi, sợ bị người khác thấy, sợ bị người khác hiểu lầm, càng sợ… Người khác biết chuyện mà Liêu Tuấn đã làm với cô.
“Em sợ gì?” Liêu Tuấn bóp mặt cô: “Nếu có người hỏi, cứ nói tôi là người đàn ông của em.”
Trần Hương lại bị dọa cho sợ hãi, cô gần như mở to mắt bước xuống xe.
Liêu Tuấn ngồi trong xe, nhìn bóng dáng chạy trối chết kia của cô, trên môi nở một nụ cười.
Tuy là hơi ngốc, nhưng tính tình lại ngoan ngoãn, mềm mỏng khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn bắt nạt.
Tất nhiên, là bắt nạt ở trên giường.