Chuyển ngữ: Team Sunshine
Lúc Liêu Tuấn đi đến, Trần Hương đang xếp đồ vào túi cho khách, tính cô hiền lành ngoan ngoãn, thái độ phục vụ cũng tốt, đôi mắt luôn mang ý cười dịu dàng. Không biết khách hàng đang nói gì mà cô lại cong môi mỉm cười.
Làn ra cô rất trắng, hàm răng cũng trắng, lúc cười lên vô cùng dễ nhìn.
Đồng phục bên dưới là một chiếc áo sơ mi kẻ ô màu xám, cài cúc đến tận cổ. Trong ngày nắng nóng như vậy, các nhân viên thu ngân khác đều mặc váy, chỉ có mình cô mặc áo dài quần dài, vô cùng kín đáo.
Liêu Tuấn đã nóng không chịu nổi, anh lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, gần như lục tung các siêu thị trong thị trấn mấy lượt, mất bao công sức mới tìm được chỗ này.
Anh bước vào siêu thị, tiện tay cầm một chai nước lạnh, vặn nắp uống cạn hơn nửa, sau đó mang đến trước mặt cô tính tiền.
Trần Hương nhìn chai nước, còn khoảng phân nửa, có không ít khách hàng làm như vậy nên cô cũng không để ý, quét mã xong mới ngẩng đầu lên: “Tổng cộng…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì mặt đã biến sắc, mạnh mẽ lùi về sau, bởi vì quá hoảng sợ nên cô đẩy ngã cả ghế ngồi bên dưới.
Liêu Tuấn nhướng mày nhìn cô: “Tổng cộng hết bao nhiêu?”
Những nhân viên thu ngân khác đều đã chú ý tới động tĩnh bên chỗ cô, thi nhau ngẩng đầu nhìn lên. Thân hình Liêu Tuấn cao lớn, mặc áo ba lỗ đen để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, tay anh giơ ra tờ một trăm đồng, từ mu bàn tay hướng lên trên nổi đầy gân xanh.
Tay Trần Hương run lên.
“Tổng cộng… năm đồng.”
Liêu Tuấn đặt tiền xuống, vặn nắp chai nhấp một ngụm nữa, rồi nói với cô: “Ra ngoài đi.”
“Tôi đang làm việc.” Cô nhìn anh gần như cầu xin, không hiểu vì sao anh lại đến đây, càng sợ anh lại muốn làʍ t̠ìиɦ cùng cô.
Liêu Tuấn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô nổi lên ham muốn làm chuyện người lớn với cô.
Một ngọn lửa nóng xông lên bụng dưới, anh nín thở kìm nén, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cho em một phút, tôi chờ ngoài cửa.”
Không đợi cô đáp lời, anh đã quay người đi thẳng ra ngoài.
Các nhân viên thu ngân khác thấy vậy liền rối rít gọi Trần Hương từ xa: “Cô quen anh ta à?”
Thậm chí có người tò mò còn theo sau người đàn ông ra ngoài, chẳng bao lâu liền kinh ngạc chạy vào hô lớn: “Mẹ nó, mọi người có biết anh ta đi xe gì không?”
“Xe gì xe gì?” Có người rướn cổ hỏi.
“Xe việt dã đó.”
“Wow!” Có người nghi hoặc nhìn Trần Hương: “Trần Hương, sao cô quen được anh ta vậy?”
Trần Hương sợ bị người khác phát hiện, vừa sợ hãi vừa căng thẳng giải thích: “Anh ấy là ông chủ của em trai tôi, vì chuyện của em trai tôi nên mới đến đây.”
“À, hóa ra là vậy.” Mấy nhân viên thu ngân nở một nụ cười “bảo sao lại như thế”: “Cũng đúng, làm sao cô có thể lọt mắt xanh của mấy người có tiền như vậy được.”
Nói xong, mọi người đều cười rộ lên.
Trần Hương đã quen với việc bị họ chế giễu nên không đáp lại, cô chỉ cố nặn ra một nụ cười, giả vờ như không quan tâm.
Sau khi tính tiền cho ba khách đang xếp hàng, cô đặt tấm biển “Tạm đóng quầy” lên bàn, vừa muốn cởi đồng phục ra, lại nhớ đến lỗ thủng sau quần áo, cô dừng tay lại, cứ để nguyên vậy ra ngoài.
Liêu Tuấn ngồi trong xe, cửa sổ ghế lái phụ mở ra, tản ra hơi lạnh bên trong. Trần Hương vừa đến gần cửa ghế lái phụ đã cảm nhận được gió mát, hơi nóng trên người cũng được xua tan.
Mát mẻ vô cùng.
“Lên xe đi.” Liêu Tuấn tháo kính râm ra, vỗ vỗ ghế lái phụ.
Trần Hương đứng đó không nhúc nhích, thấp giọng hỏi anh: “Có… có chuyện gì không?”
“Làm sao?” Ánh mắt Liêu Tuấn nặng nề dừng trên mặt cô: “Sao lúc tỉnh dậy không nói với tôi tiếng nào đã bỏ chạy rồi?”
“Tôi...” Cô nói không nên lời, các ngón tay đan chặt vào nhau, ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi xin lỗi.”
Liêu Tuấn không nhìn nổi dáng vẻ nghẹn khuất này của cô, rõ ràng vô cùng ấm ức mà vẫn cúi đầu so vai, dáng vẻ rụt rè sợ hãi cam chịu đánh mắng.
Không biết mặc cái thứ gì trên người, mẹ nó đồng phục gì mà xấu thế này, bên trong còn có quần áo rách rưới gì vậy, mẹ nó lại là áo sơ mi kẻ ô, nhà cô ngoại trừ sơ mi kẻ ô ra không còn cái áo nào khác sao?
Ánh mắt anh quét từ đầu đến chân cô, cảm thấy người phụ nữ này cởϊ qυầи áo ra vẫn đẹp mắt hơn.
“Lên xe đi.” Anh xoay người, cánh tay dài vươn ra mở cửa ghế lái phụ, nói với cô: “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, nếu không tôi sẽ chơi em ngay trước cửa siêu thị đấy.”
Trần Hương sợ tới mức rụng tim, sợ hãi bước lên xe.
Liêu Tuấn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, thấy cô lại khóc vì sợ hãi, vừa đẩy anh ra vừa nhỏ giọng kêu “Đừng”, anh không nhịn được chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp, thắt dây an toàn cho em thôi mà, kêu la cái gì, côn ŧᏂịŧ cũng bị em kêu cho cứng luôn rồi đây này!”