Editor: Vincent.
Beta-er: Phong Linh. (wufenglingg)
- ----
Ngay khi những lời này vừa nói ra miệng, một đám người liền lùi về phía sau vài bước, Triệu Tử Mại ra lệnh cho Bảo Điền theo sát Diêm Thanh Thành, còn bản thân y lại đi về phía trước vài bước, chăm chú về hướng dòng người đi lại.
Y thấy rõ ràng…
“Người” cách bọn họ gần nhất, trên đầu tuy rằng tóc rối bù như rơm, nhưng đôi mắt của hắn là hai cái lỗ tròn đen nhánh, thậm chí còn có một hoặc hai con giòi béo núc ních đang bò ra. Thịt trên mặt hắn sớm đã bị gió núi khắc nghiệt làm khô từ lâu, chỉ còn lại vài miếng thịt khô quắt. Y phục xộc xệch mặc trên người hắn nhìn như thể được vắt vội trên một bộ xương khô đang bị gió thổi ngược về phía sau.
Nhìn kỹ một hồi thì hoá ra “người kia” đã sớm biến thành xác chết, hình như còn lắc lư hai lần dọa cho Triệu Tử Mại phải hít một hơi thật sâu.
“Một nơi hoang vu như thế này sao lại có nhiều người chết như vậy?” Y đi đến bên cạnh Mục Tiểu Ngọ, đưa ánh mắt nhìn về hướng phía trên một chút, đếm thoáng qua thì nơi này có tới hơn hai, ba mươi xác chết khô như vậy.
“Không biết nữa.” Giọng nói của Mục Tiểu Ngọ có chút khàn nhưng ánh mắt lại bình thản nhìn về phía trước. Trên người nàng hiện giờ cũng không còn tỏa ra khí chất độc đoán và ngông cuồng nữa.
Triệu Tử Mại bước lên nhìn nàng một cái, trong lòng lại thầm nghĩ: vạn vật trên đời đều thay đổi, chẳng lẽ Mục cô nương đã trở về rồi sao?
Thế nhưng suy đoán của hắn rất nhanh biến mất khi nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ đột nhiên xoay cổ hai lần, sau đó sải bước đi vào giữa đám xác khô rồi lần lượt nhìn vào những cái xác đó, thậm chí nàng còn nâng cánh tay của những xác chết kia lên xem xét cẩn thận.
Triệu Tử Mại thấy vậy liền tự giễu nói: xem ra không phải Mục cô nương rồi. Nếu là nàng, chỉ cần nhìn thấy những cảnh này liền tự động vắt chân lên cổ chạy hoặc sẽ do dự một chút. Làm gì có chuyện giám một mình đi vào hang cọp như vậy chứ.
Đang nghĩ ngợi y bỗng nhiên nghe thấy Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm nói: “Đều đã chết rất nhiều năm rồi, linh hồn lẫn thể xác đều đã tan biến, nhưng tại sao ta cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?”
“Những người này cũng bị ác linh kia gϊếŧ chết sao?” Triệu Tử Mại hỏi ở phía sau.
Mục Tiểu Ngọ hừ một tiếng rồi nói, “Không có khả năng đó. Ác linh đó mới vừa ở trong hũ đi ra không lâu, nhưng mà những người này xem ra đã chết được khoảng sáu, bảy năm rồi.”
Trong khi hai người bọn họ đang nói chuyện, mặt trăng đã ló lên khỏi từ phía sau lưng núi. Lúc đầu còn thoắt ẩn thoắt hiện ở phía sau đám mây lơ lửng màu xám nhạt, nhưng một lúc sau khi đám mây kia dời đi, liền lộ ra một góc ngọc màu vàng sáng, soi sáng cả một thung lũng.
Trong đám người rì rầm vang lên tiếng bàn luận, nhờ ánh trăng nên tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng cảnh tượng quỷ quái trước mắt: Hàng chục giá gỗ nghiêng ngã cắm trên mặt đất cỏ mọc um tùm, phía trên mỗi một cái giá gỗ đều treo một người đã hóa thành bộ xương. Khi ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, trên mặt đất lấp tức xuất hiện hơn hàng chục bóng đen kỳ quái, trông không giống người, ngược lại giống côn trùng nhiều chân hơn.
Một cơn gió thổi qua khiến những đám mây đang che phủ mặt trăng cũng tản ra. Ánh trăng không bị thứ gì ngăn cản liền chiếu sáng cả một sơn cốc âm u.
Mục người què đứng ở ngoài trong lòng hiện lên một hồi bối rối. Hắn dường như thấy đầu của những xác chết ở xa nhất bắt đầu cử động. Bởi vì đầu của chúng lúc đầu hoàn toàn gục ở trên vai nhưng lúc này hơi đứng thẳng lên một chút, giống như đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Mục người què không tự chủ được quay đầu đi sau khi bị nó nhìn chằm chằm khiến đầu óc hắn giờ đây có chút mê man hỗn loạn. Hắn cảm thấy hai con mắt trống rỗng đen hoắm kia của những xác chết có thể nuốt chửng linh hồn của một người.
Cho đến khi….
Xác chết kia giơ thẳng một cánh tay lên, nhẹ nhàng xoay bả vai hai lần, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của giá gỗ, kéo lê một chân về rồi tiến lên phía trước một bước. Mục người què liền đem tiếng rít gào một mực giấu trong cổ họng phát ra bên ngoài.
“Aaaaaaa, người chết động, động.”
Hắn hét lên một tiếng rồi liền quay đầu định chạy về phía sau. Nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì đã nghe thấy Diêm Thanh Thành đứng ở phía sau nói: “Mục tiền bối, chẳng lẽ ngươi nhìn nhầm. Những xác khô này đều không có động đậy mà.”
Mục người què sững sờ, quay lại nhìn xác chết thì thấy chúng vẫn còn vắt trên giá gỗ, đầu nghiêng qua vai. Khắp người chúng ngoài những mảnh vải rách tả tơi rơi bên ngoài thù không một khớp xương nào cử động.
Mục người què gãi gãi đỉnh đầu, “Nhưng mà….ta vừa rồi thấy rõ ràng…..Nhìn thấy hắn….hắn từ trên giá đi xuống….”
Hắn nói một cách ngắt quãng, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi. Nhưng những người khác lại không quan tâm đến những lời hắn vừa nói.
Bọn họ nhìn cho rằng những người chết này tuy rằng khϊếp sợ nhưng cũng không có uy hϊếp gì, lại nghe Mục Tiểu Ngọ nói rằng xác khô đã mất hồn phách rồi nên buông lỏng cảnh giác, đi đến giữa kệ gỗ. Có một số người gan lớn, thậm chí còn bắt trước dáng vẻ của Mục Tiểu Ngọ, vừa đi vừa nói thầm bàn luận cái gì đó, vừa tiến đến vừa cẩn thận nhìn những "xác chết” này.
Triệu Tử Mại dặn dò Diêm Thanh Thành để hắn không đến quá gần rồi y trực tiếp bước vào cùng mọi người. Y đi đến chỗ Mục Tiểu Ngọ, cùng nàng nhìn về phía xác chết cách bọn họ gần nhất: Đó là một nữ nhân, tóc cuộn được cuộn tròn búi trên đỉnh đầu. Trên búi tóc còn cắm một cây trâm ngọc dài, bị gió núi bào mòn đến trắng bệch, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy mất. Trên người mặc một thân áo váy, mặt vải đã sớm rách từ lâu, bông cũng bị tróc ra từ lâu chỉ còn lại vài sợi treo trên xương ngón tay nhọn hoắt của nàng.
“Ở đây rất kỳ quái.” Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng của nàng ta, nhỏ giọng nói, “Nếu là cướp của gϊếŧ người thì cần gì phải rắc rối như vậy. Chỉ cần đưa gươm hạ xuống là được, tại sao phải treo người lên giá gỗ?”
Chưa kịp nói hết, y bỗng nhiên “hừ” lên một tiếng rồi đưa tay dụi dụi mắt.
Bởi vì ngay vừa rồi trong nháy mắt đó, y dường như nhìn thấy một tia sáng bắn ra từ trong hốc mắt của người phụ nữ. Nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Nhãn cầu của nàng ta đã bị sâu ăn mất rồi, làm sao ánh trăng có thể phản chiếu vào được?
“Ngươi đoán xem, hôm nay ánh trăng có thể chiếu đến nơi này không?” Giọng nói của một nam nhân xa lạ đột nhiên vang lên bên tai, Triệu Tử Mại hoảng sợ nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Ngọ. Thế nhưng lúc này nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào xác chết, đến mí mắt cũng không chớp một cái.
Thế nên y nhìn về phía xác chết một lần nữa, ánh mắt nhìn vào bóng tối sâu thẳm bên trong hốc mắt quỷ dị của nàng ta.
“Ta đã nói rồi, khi mặt trăng lên cao sẽ làm cho bóng của ngươi xuất hiện, đó là lúc ngươi phải chết. Cho nên cũng không phải là ta muốn mạng của ngươi, mà do ông trời muốn ngươi phải chết, ngươi đừng có trách ta.” Giọng nói của nam nhân kia lại xuất hiện, hắn nói những lời vô lý như vậy, thế nhưng Triệu Tử Mại lại nghe được trong giọng nói của hắn có chút ý cười.
“Cùm cụp.”
Có thứ gì đó đung đưa trước mắt Triệu Tử Mại, sau đó y cảm thấy bả vai mình chìm xuống, cổ bị mấy cây khô sắc bén kẹp lại đến cứng ngắc.