“Tuy rằng không phải hắn, nhưng nhi tử của hắn tới đây, chẳng phải cũng giống như hắn đích thân tới sao?” Vẻ mặt tiểu tử này càng thêm đắc ý. “Triệu gia chuẩn bị lễ vật hào phóng, còn đích thân đến chúc mừng nhà họ Diêm. Hắn còn nói gì mà: phụ thân ta luôn nhắc đến bá phụ, nói rằng lão bằng hữu đã lâu không gặp, sau này phải thường xuyên đến thăm. hắn sẽ thường xuyên ghé thăm trong tương lai.” Điều này chẳng phải là có nghĩa là Diêm lão gia và Triệu đại nhân sư phụ Diêm và sư phụ Triệu có quan hệ thân thiết sao. Kẻ nào nói Diêm gia cản đường quan lớn đều là vớ vẩn.”
Nghe được những lời này, Mục người què ngồi ở bàn bên cạnh lặng lẽ bỏ đũa xuống, vỗ bàn rồi nói thẳng với Mục Tiểu Ngọ:“Nhìn xem, lúc hắn đến, ta thấy khí chất của y khác với những người khác, có vài phần liên quan đến chính phủ. Quả nhiên là thế. Chỉ là ta không ngờ, y hóa ra là nhi tử của Triệu Văn An.”
Mục Tiểu Ngọ lắc đầu, “Ngươi quá sợ hãi mọi thứ. Ban đầu chúng ta giúp y, ngươi có thể kiếm được vài thỏi bạc. Nhưng ngươi không để cho ta nói, khi nhìn thấy y, ngươi chẳng khác nào chuột thấy mèo.”
“Ôi tổ tiên, lần này chúng ta không bị quan quân bắt vì không phạm sai lầm đấy. Ngươi quên rằng lần đó thêu linh hồn con người trở lại, ta suýt bị quan quân bắt, nói ta lừa đảo và bắt cóc.”
Mục Tiểu Ngọ dừng động tác gắp đậu phộng, nâng má lên suy nghĩ,“ Ngươi nói như thế, ta nhớ tới một chuyện, Triệu Tử Mại này từ nước ngoài trở về, hẳn rất khinh thường người như ta và ngươi. Nhưng y dường như rất quan tâm đến công việc của chúng ta, y hỏi ta “túy (mờ ám)” là gì?”
“Ngươi đã cứu mạng y, tất nhiên y tin điều đó, nhưng ngươi vẫn muốn báo thù?”
Mục Tiểu Ngọ nhún vai,“ Ngươi không nên tự đại, y đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta. Ngày nào đó y sẽ coi ta là yêu quái và bắt ta, có lẽ sẽ đem mọi chuyện xảy ra ở Diêm ra tính lên đầu ta.”
Mục người què nhìn chằm chằm nàng, giọng nói pha chút cám dỗ:“Nó thực sự đi rồi? Ngươi có chắc là nó đã đi rồi không? Nó đến và đi như thế này, khiến ta cảm thấy bối rối …”
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Diêm, lão đã hỏi câu này không dưới một trăm lần, cho nên Mục Tiểu Ngọ chắc chắn sẽ khó chịu khi nghe thấy. Vì vậy, sau khi liếc nhìn lão, nàng đảo mắt, lại cầm đũa lên, nhắm ngay đĩa đậu phộng ngâm giấm mà kẹp xuống, không còn cách nào khác nói: “Món ăn ở Bạch Tiều không ngon lắm, không ngon bằng Chương Thai. Theo ý thấy, tối nay chúng ta hãy nhanh chóng đến Quảng Đông đi, vừa đi vừa ăn cho thỏa thích, thấy sao?”
Nghe đến đây, Mục người què cũng quên đi phiền muộn, nhảy dựng lên vì sung sướиɠ, vỗ nhẹ vào túi tiền to bự, “Tất nhiên là được, dù sao thì số tiền nhà họ Diêm cho cũng đủ để chúng ta tiêu sài nhàn nhã vài năm nữa. Ngươi đi đâu ta cũng đi theo. Ôi, bộ xương già này cũng nên hưởng thụ rồi, người khác khi đến tuổi như ta, sớm đã hưởng phúc bên nhi tử nhi tôn rồi. Thế nên suốt mấy ngày nay ta luôn nghĩ, ta không thể vất vả như thế này nữa. Ngươi đã học được tám phần thủ nghệ của ta rồi. Từ nay ta với ngươi ăn uống no say, ngày nào cũng vui vẻ.”
Lão chỉ vội đắc ý, mà không nhận ra rằng Mục Tiểu Ngọ vốn vẫn rất phấn kích đột nhiên mỉm cười, nhìn chằm chằm nửa đĩa đậu phộng.
“Trước đây, những ma mới đó còn quá nhỏ, chẳng có mùi vị gì, còn không đủ để ta nhét răng.” Nàng đột nhiên nhếch khóe miệng, nói một câu như vậy.
Lúc đó Mục người què đã uống hai chén rượu rồi, hơi say, nên nhất thời không biết nàng đang nói cái gì, chỉ nghĩ là nàng vẫn đang nói món ăn không ngon, nấu không đủ ngon. Vì vậy lão mới nói một câu, “Quán ăn ở Quảng Châu nổi tiếng khắp cả nước. Đến đó ăn chắc chắn sẽ ngon”
“Sao nỡ bỏ gần đi xa.”, Mục Tiểu Ngọ vẫn đang nhìn chằm chằm vào đĩa đậu phộng, nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh:“Nhà họ Diêm không phải có đồ làm sẵn ở đó sao?”
“Nhà họ Diêm à.” Mục người què sờ sờ chóp mũi suy nghĩ, “Tất nhiên món ăn của nhà họ Diêm đều ngon. Ta nói cho ngươi biết, độ phức tạp của những món ăn đó, gần như có thể so sánh với những món được làm trong cung. Ta nghĩ dù có đến Quảng Châu, thì chắc chúng ta cũng sẽ không thể ăn được những món ngon như vậy. Thật đáng tiếc, nhà họ Diêm này chúng ta nên tránh xa, làm sao ta có thể lao vào một lần nữa chứ.” . ngôn tình hoàn
Nói đến đây, lão nhăn mũi, “Ngươi vừa nói gì? Diêm Gia có sẵn cái gì?”
Ánh mắt lão nhìn về phía Mục Tiểu Ngọ, sau đó thân thể nặng nề ngã ra sau, gục vào ghế sau.
Ngay sau đó, Mục người què dùng hết sức che miệng lại, kìm lại tiếng hét đột ngột trong cổ họng. Lão thả vài mảnh bạc vụn xuống, một tay nắm lấy cánh tay của Mục Tiểu Ngọ, tay kia che mắt nàng lại, lôi nàng ra khỏi quán rượu.
Mục người què kéo “Mục Tiểu Ngọ” đến một con hẻm tối rồi mới buông tay, sau đó hít thở vài hơi, đột nhiên “phịch” quỳ xuống dựa vào lưng của “Mục Tiểu Ngọ”, cúi đầu liên tiếp vài lần, miệng run rẩy nói: “Thần tiên, thần tiên, thật xin lỗi, ngài lão đại đừng chấp tiểu nhân, tiểu nhân sợ ngài buồn bực vì đám côn đồ bẩn thỉu ngoài kia, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng oán giận ta.”
“Mục Tiểu Ngọ” nhúc nhích bả vai vài cái, vươn tay lên, lạnh lùng nói: “Ta bị ngươi kéo đi nửa đường, suýt chút nữa trẹo chân. Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ta đã sớm nuốt chửng ngươi.”
Nói xong, nàng chậm rãi xoay người lại, tùy ý tìm một trụ đá ngồi xuống, một chân ngác sang chân kia, ngón tay gõ hai lần vào đầu gối, hướng về phía Mục người què vẫn đang quỳ ở đó nói:“Thế nào, ta trông rất đáng sợ? Ngay cả ngẩng đầu cũng không dám?”
“Không, không, không, lão nhân gia ngài oai phong lẫm liệt, mắt đại bàng, làm sao có thể nói rất đáng sợ được.”
Nói xong, lão cứng cổ ngẩng đầu, nặn ra nụ cười xấu hơn cả khóc trước đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm của “Mục Tiểu Ngọ”.
“Mục Tiểu Ngọ” hừ lạnh một tiếng, nhẹ vẫy tay với Mục người què, “ Mà thôi, ngươi đi mua một cái mũ, lớn một chút, có thể che mắt. Ta không muốn mọi người nhìn ta như nhìn thấy ma. Ta vừa tỉnh dậy, trong bụng đói meo, thứ đó của nhà họ Diêm vừa đúng khẩu vị của ta.”
Mục người què nghe xong liền đứng dậy đi về phía con hẻm. Vì đi quá nhanh suýt chút nữa lão bị trượt chân, may mắn lão bám vội vào tường nếu không đã ngã sấp xuống đất rồi.
Vẻ ngoài hài hước của lão khiến những người phía sau bật cười, nhưng sau đó, những gì nàng nói lại khiến trái tim Mục người què lạnh đi lần nữa: “Này, lão già, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, hi vọng một ngày nào đó ta có thể tự mình đi. Ta sẽ sử dụng cơ thể này để chữa lành vết thương của ta. Sau này ngươi phải kiếm thêm đồ ăn cho ta, có lẽ ta còn có thể tha mạng cho ngươi. Nếu không…”
Nàng không nói những điều sau, hiển nhiên không cần nói, Mục người què cười khan, trong miệng lẩm bẩm “Sao dám, sao dám”, liền đi bộ về phía đầu hẻm.
“Chờ đã, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Bất ngờ, giọng nói làm lão than thở hết lần này đến lần khác lại vang lên.