Mục Tiểu Ngọ híp mắt nhìn hai nam nhân đang đứng, trong đó một người cao lớn ăn mặc rất quái dị, choàng một cái áo choàng dài, hắn ta mặc hai bộ quần áo và quần tây, vải khá rộng và đường nét. Người còn lại thì thấp hơn mặc trang phục bình thường, thoạt nhìn là thị vệ của nam nhân cao lớn kia. Tuy vóc dáng hắn không cao nhưng ngược lại nhanh nhẹn, ánh mắt nhạy bén, rõ ràng là người trong nghề.
“Hai người này thoạt nhìn không phải người bình thường.” Mục người què nói thầm bên tai Mục Tiểu Ngọ, giọng nói có chút bất an. Lấy hiểu biết của Mục Tiểu Ngọ đối với lão, lão thường có chút rụt rè khó che giấu khi đối mặt với quan chức. Nhưng hai người kia cũng không mặc đồng phục, cho nên nàng phỏng đoán từ trên người bọn họ, đặc biệt là khí thế ngút trời của nam nhân cao lớn kia khiến cho lão phải sợ hãi.
“Bình tĩnh.” Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ lóe sáng trong bóng tối, ra hiệu cho Mục người què bình tĩnh lại.
“Tử Mại, sao ngươi lại ở đây?” Diêm Thanh Thành vội vàng chào hỏi. “Ở đây có người chết, xui xẻo lắm ngươi nên tránh đi.”
Nam nhân kia không chút bận tâm bước tới, giơ đèn pin do thị vệ đưa qua rồi chiếu xuống, đảo mắt nhìn quanh thi thể của Thúy Quân vài lần, nhíu mày nói với Diêm Thanh Thành: “Hai nhà chúng ta có quan hệ gì? Chuyện lớn như vậy còn muốn gạt ta?”
Nói xong thấy Diêm Thanh Thành cúi đầu không nói, y liền phân phó thị vệ: “Bảo Điền, ngươi thấy thế nào?”
Người thị vệ tên Bảo Điền kia ngồi xuống nhìn một lúc lâu rồi đứng dậy nói: “Thiếu gia, vết thương trên xác chết này thật kỳ quái.”
“Như thế nào?”
“Cổ họng bị cắt đứt kéo ra bên ngoài cơ thể, hẳn là bị vũ khí sắc bén gây ra. Nhưng vết thương trên cổ lại không đồng đều, có những vết gợn sóng, giống như là......”
Nam nhân nheo đôi mắt lại: “Giống như là cái gì?”
“Giống như nàng ấy đã từng bị bắt, đúng không?” Mục Tiểu Ngọ nhìn Bảo Điền, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn một cái, nhẹ giọng nói: “Bởi vì thứ gϊếŧ nàng ấy không phải là người, mà là túy.”
“Ngươi là ai?” Đôi mắt Bảo Điền lộ ra cảnh giác.
Diêm Thanh Thành vội tiến lên giải thích: “Tử Mại, Bảo Điền, ta quên giới thiệu với các ngươi, đây là Mục tiên sinh cùng Mục cô nương, chính là hai vị ân nhân cứu mạng mà ta đã nói kia cũng là khách của nhà họ Diêm chúng ta. Tiểu Ngọ, vị này chính là Triệu Tử Mại Triệu thiếu gia, tổ tiên của ta từng làm ở nhà bọn họ......”
“Triệu gia cùng Diêm gia là thế giao.” Triệu Tử Mại bất động thanh sắc mà đánh gãy lời Diêm Thanh Thành.
Diêm Thanh Thành hiểu ý, liền nói tiếp: “Đúng vậy, Tử Mại mới ngồi thuyền từ Europa về nước, cập bến ở Chương Đài, biết cha ta tổ chức tiệc mừng thọ nên đến chúc mừng.”
Triệu Tử Mại nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp: “Ngươi vừa nói "túy" là cái gì?”
“Túy, chủ yếu ám chỉ ma quỷ hại người. Nói một cách đơn giản chính là người sau khi chết, oán khí tích tụ không tiêu tan liền sẽ hóa thành túy.”
Nói xong câu đó nàng im lặng chờ y phản bác. Bởi vì nàng cảm thấy người như Triệu Tử Mại này biết một chút về phương Tây học thì sẽ khá coi thường học thuyết truyền thống về ma và thần của nàng. Nếu không phản bác nó, y sẽ không thể hiện được sự uyên bác của mình.
Chỉ là nàng đã đoán sai rồi, Triệu Tử Mại chẳng những không có hiển lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngược lại còn nghiêm túc suy tư một lát rồi hỏi lại: “Túy tức là quỷ?”
“Đúng mà cũng không đúng. Quỷ vô hình, túy lại hữu hình, oán khí ngưng kết liền có thể hóa thành thực thể, cho nên túy có thể trực tiếp gϊếŧ người, quỷ lại chỉ có thể mượn dùng tay người khác để gϊếŧ người. Tuy nhiên túy phải có ký chủ, nó có thể thoát ly ký chủ một đoạn thời gian nhưng không quá lâu, bởi vì nó được ngưng tụ từ âm oán chi khí cho nên không thể tồn tại đơn độc ở dương gian được.”
“Nhưng nó gϊếŧ người, nhất định phải có nguyên nhân.” Triệu Tử Mại lại nhìn thoáng qua thi thể của Thúy Quân, gằn từng chữ nói: “Móc đi tròng mắt, ngoài hận ý tận xương, hành hạ đến chết để cảm thấy được thỏa mãn, còn có ngụ ý khác không?”
Mục Tiểu Ngọ sâu kín cười cười: “Có ngụ ý gì thì ta không biết nhưng hận ý nhất định có, chuyện này thì phải cần Diêm thiếu gia tới trả lời thay cho chúng ta.” Lúc này nàng nhăn chặt lông mày lại, bỗng nhiên “Ai u” một tiếng.
Máu tươi từ khe hở ngón tay nàng “tí tách” rơi xuống đất, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua. Ngay sau đó nàng liền lặng lẽ ngã xuống như chiếc lá bị gió thu cuốn đi.
***
Nghĩa trang của Diêm gia là tòa nhà bên ngoài khe núi hướng Tây Bắc, ở đó có một sân chuyên dành để xác người, nơi họ để linh cữu là ở bên trong từ đường nhà họ Diêm. Nhưng Thúy Quân là người hầu của Diêm gia, được mọi thành viên trong nhà kính trọng, hiện tại lại không tiện kinh động quá nhiều người, cho nên chỉ có thể tạm thời đem thi thể để ở từ đường Diêm gia.
Bên trong từ đường lạnh lẽo và ẩm ướt, ánh trăng dường như bị kìm hãm căn bản không thể chiếu vào. Mọi ngóc ngách trong từ đường giống như bị mực nước quét qua, đen sì một mảnh, híp mắt cũng không thấy rõ.
Người hầu đang đi ở phía trước vặn ngọn đèn dầu cháy lớn thêm rồi nhẹ nhàng để ở bên cạnh chiếc giường gỗ đặt thi thể của Thúy Quân, như thể hắn ta sợ làm nàng giật mình.
Thúy Quân vẫn là bộ dáng cũ mặt ngửa lên, hốc mắt trống rỗng “nhìn” chằm chằm lên nóc nhà. Tóc nàng ta xõa rũ rượi trên giường, sợi tóc bởi vì máu tươi thấm vào mà bện thành từng đoàn nhìn thật ghê người.
Bộ lễ phục sa tanh màu nâu của Diêm Bạch Lâm vẫn chưa được thay, người hầu dìu ông vào phòng. Ông cúi đầu nhìn thoáng qua vết cắt trên cổ Thúy Quân, bả vai run một chút, đôi mắt cũng trừng lớn.
Diêm Thanh Thành vội tiến lên đỡ lấy ông, có chút đau lòng nói, “Cha, cha về phòng nghỉ ngơi đi, cứ để con lo liệu những việc này.”
“Mục gia thật sự nhìn thấy hung thủ sao? Bọn họ nhìn thấy gì?” Diêm Bạch Lâm trái lại nắm chặt tay Diêm Thanh Thành, làm hắn có chút đau.
“Đúng vậy.” Diêm Thanh Thành nói xong liền thì thầm vài câu vào tai Diêm Bạch Lâm.
Ý định ban đầu của hắn là không cho mọi người nghe được rồi lan truyền ra ngoài, nhưng sau khi Diêm Bạch Lâm nghe được lại đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói, “Vải đỏ? Vật kia được phủ một mảnh vải đỏ sao?”
Triệu Tử Mại vẫn luôn đứng ở một bên thấy vậy vội ra lệnh cho Bảo Điền đưa nhóm người hầu ra ngoài, sau đó mới nói với Diêm Bạch Lâm, “Diêm bá phụ, có phải ngài biết nội tình bên trong không? Con nghe ý tứ của Mục cô nương là tà ám sẽ không vô cớ gϊếŧ người.”
Nghe y nói như vậy vẻ mặt của Diêm Bạch Lâm đình trệ một chút, qua hồi lâu mới hòa hoãn lại.
“Tử Mại.” Ông nhìn Triệu Tử Mại, ngữ khí bằng phẳng lại trầm thấp: “Ta thật sự không biết tại sao tà ám lại gϊếŧ người, nhưng mà hai mươi năm trước, thúc...... Không, là ta và bá mẫu của con đã từng nhìn thấy nó. Chính vì việc này mà bá mẫu con mới trở thành bộ dáng như bây giờ. "