- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Hương Nước Hoa
- Chương 9
Hương Nước Hoa
Chương 9
Bùi Chước suy nghĩ một số đáp án, ngượng ngùng không dám hỏi Lục Lẫm rốt cuộc thu hồi cái gì.
Cậu ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, trên tay vẫn còn cầm điện thoại.
Lúc ngủ Bùi Chước mơ thấy Lục Lẫm đang ôm mình, mơ mơ màng màng tin vào điều đó.
L*иg ngực của người đàn ông rộng lớn ấm áp, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở lên xuống.
Thầy Lục, ôm tôi một chút.
…Thích anh.
Khi mở mắt ra lần nữa, Bùi Chước phát hiện chăn quấn có hơi chật, phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.
Hóa ra là đang nằm mơ.
Cậu đỡ trán ngồi dậy, hai má bắt đầu nóng lên.
Nghe thấy tiếng động, A Mao dùng đầu mở cửa phòng ngủ, ngậm dây xích chạy vào, nhìn cậu vẫy đuôi với vẻ mặt mong chờ.
“Được rồi, chờ ba một chút.” Bùi Chước còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, xoa hai má rồi mở wechat ra.
Đêm qua cuộc trò chuyện dừng lại ở:
“Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.”
A Mao sủa một tiếng, quay đầu ngậm chậu cơm đã sớm liếʍ sạch đi vào, bước chân kêu lạch cạch trên sàn gỗ.
Thật là càng ngày càng không có tiền đồ.
“. . . Con đem về đi.” Bùi Chước xoay người xuống giường: “Ra ban công chờ.”
Khi dắt chó đi dạo thì cậu vẫn còn nghĩ về giấc mơ kia.
Dọc theo tiểu khu chạy xong hai vòng, tâm tình mới dần dần bình tĩnh.
Chuyện trêu chọc thầy Lục, dù có động tâm cũng không được loạn.
Một khi loạn sẽ dễ dàng tự đưa mình vào l*иg, mất nhiều hơn được.
Nhưng mà ngay khi vào trường cậu đã bắt đầu phạm sai lầm.
Rõ ràng sớm hôm nay là tiết tự học môn ngữ văn, nhưng Bùi Chước ôm sách liền đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng học yên tĩnh như tờ, học sinh đều đang buồn bực cúi đầu viết thơ cổ.
Tầm mắt của cậu vừa vặn đối diện với người đàn ông trầm mặc bên cạnh bục giảng.
Lục Lẫm gật đầu không nói một lời, Bùi Chước cũng khẽ gật đầu, cầm sách đi đến hàng ghế sau.
Chờ ngồi xuống bàn, cậu mới nhận ra tiết một tiết hai đều là môn ngữ văn, cậu không cần ngồi chờ ở đây.
Bùi Chước cúi đầu giả vờ sửa lại giáo án, thầm nghĩ chính mình thật là ngủ đến lú đầu.
Ngòi bút dừng lại hồi lâu trên hàng tiếng anh, một lúc lâu sau bổ sung dấu chấm.
Nếu thật sự được thầy Lục ôm một cái, sợ là ngay cả bài học cũng không giảng tốt được.
Cậu khổ sở đợi bốn mươi phút, cuối giờ đọc sách buổi sáng rồi tùy ý tìm chuyện dặn dò lớp trưởng vài câu, hình như là vì chuyện này mới cố ý đến phòng học, thuận tay nhận một xấp bài thi hôm nay vừa mới thu, từ cửa sau trở về văn phòng.
Cả buổi sáng Lục Lẫm đều có lớp, buổi chiều thì muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu của thành phố, cả ngày cũng không thấy bóng dáng.
Bùi Chước có chút bồn chồn.
Chính cậu giả bộ thong dong bình tĩnh, đối phương không nóng cũng không lạnh, dường như sự việc bị bế tắc ở đây, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Chờ đến khi buổi tự học buổi tối sắp kết thúc, Lục Lẫm mới xuất hiện bên cửa sổ.
Bùi Chước đang cho học sinh xem “Thế giới bi thảm” phụ hoạ sau giờ học, cậu ngồi hàng ghế sau xem phim một lúc, bỗng nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ có người đang nhìn mình.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lục Lẫm.
Trong bóng tối cầu Pulteney được ánh trăng đêm phủ một lớp xám bạc, tiếng hát của gió mạnh càng lúc càng xa.
Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng như sao đêm.
Thầy Lục… Là cố ý trở về gặp cậu sao?
Bùi Chước ngẩn ra một chút, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, thì thấy lớp trưởng chạy một mạch xuất hiện ngoài cửa sổ, giao nhật ký và báo cáo vừa viết xong cho anh.
Hai người họ nói chuyện vài câu ngắn gọn.
Lục Lẫm từ trong túi lấy ra hai tờ đơn đưa cho cô, liếc mắt nhìn Bùi Chước một cái, cầm cặp da xoay người rời đi.
Thì ra là có việc dặn dò, không phải vì gặp cậu.
Bùi Chước có chút cô đơn ngồi trở lại, chống cằm tiếp tục xem phim.
Cậu nhịn không được vì hai lần gật đầu kia mà làm bài phân tích, nghĩ được một nửa cảm thấy chính mình quá đa tình, lắc đầu cười một tiếng.
Bộ phim chiếu được một nửa, thì chuông báo kết thúc buổi tự học tối vang lên.
Lớp trưởng tự giác đi đến tắt máy tính, đèn trong phòng lần lượt sáng lên.
Học sinh nhanh chóng thu dọn cặp sách, có vài học sinh lấy điện thoại ra, một tay trả lời tin nhắn một tay nhét bài thi vào cặp.
“Mọi người ở lại một chút.” Lớp trưởng ôm giấy đăng ký chạy lên trước bảng đen: “Tuần sau có đại hội thể thao mùa thu, mọi người nhớ suy nghĩ trước chuyện đăng ký.”
Trong lớp bùng nổ một chút.
“Vậy chẳng phải là được hai ngày không cần lên lớp rồi!”
“Lần này hai nghìn mét đừng có gọi tớ, không chạy không chạy không chạy.”
Trong phòng học mọi người đang ồn ào bàn chuyện, Bùi Chước và lớp trưởng cùng nhau ôm bài tập về văn phòng, một mình lái xe về nhà.
Trên đường cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nắm vô lăng khẽ thở dài.
Ngày mai là thứ bảy, không thể gặp được thầy Lục.
…Hôm nay cũng chưa nói chuyện với anh, thật đáng tiếc.
Hiếm khi cuối tuần ba Bùi không phải đi công tác, buổi tối thứ sáu trong nhóm wechat nói muốn làm sủi cảo.
Hai anh chị đối đáp mấy lần giống như dỗ con nít, ngay sau đó trong nhóm có đến bốn năm thanh thoại dài đến một phút rưỡi.
Bùi Chước mở điện thoại ra, một bên nghe ba dài dòng nói về quỹ mà ông đã đầu tư vào bị thua lỗ một lần nữa, một bên cắt móng tay cho A Mao.
Chó đốm cũng rất không hợp tác, lúc thì muốn liếʍ tay cậu, lúc thì nghiêng đầu lộn xộn.
“Sau đó ông Hồ bọn họ nói, lúc trước ba nên theo chân bọn họ mua cổ phiếu của Thân Khoa,” Ông ấy cầm điện thoại nói nước bọt bay tứ tung: “Ba mua quỹ còn không phải là nghe lời chú Trương của con, nào ngờ được sẽ thành ra như vậy.”
Có tiếng bíp trên thanh thoại, giọng nói lười biếng của Hoắc Lộc truyền đến: “Ba, lời này của ba để lại trên bàn rượu bị người khác nghe được thì hỏng mất, chúng ta nói sang chuyện khác được không?”
“Ngày mai tới sớm một chút, giúp mẹ con làm mì, gói sủi cảo sớm rồi ăn cơm sớm.” Ba Bùi suy nghĩ một chút lại gửi một tin nhắn: “Anh trai con ở trường thế nào? Quan hệ với các đồng nghiệp có tốt không?”
Bùi Chước đem kềm cắt móng thả lại trong ngăn kéo, dùng khăn giấy ướt đem móng vuốt con chó và tay mình lần lượt lau kỹ một lần, cầm lấy điện thoại nói: “Rất tốt, anh ấy đã quen rồi.”
Ngày hôm sau gặp lại, Hoắc Lộc xách theo một túi đuôi heo sốt, Bùi Chước mang cho dì Hoắc một bó xương bồ tươi mới cắt.
Hai người vừa vặn gặp nhau ở trước thang máy, Hoắc Lộc híp mắt cười: “Anh, cây cổ thụ kia đã bắt đầu theo đuổi anh chưa?”
Bùi Chước tiện tay giúp cô xách túi: “Em đoán xem.”
Ông bắt đầu bận rộn bên cạnh bàn ăn, chóp mũi và trán đều dính chút bột mì, nhìn thấy bọn nhỏ lần lượt vào cửa, lấy cán chày bột gõ gõ cái bàn: “Ba vừa cắt đĩa trái cây đấy, ra rửa tay, rồi mau ăn đi.”
“Ba, con mang cho ba đuôi heo sốt.”
“Tai heo đâu?”
“Cửa hàng bán hết rồi.”
“Ông ăn ít thôi.” Dì Hoắc liếc ông một cái: “Mỡ máu đã cao còn không quản được miệng.”
Ông cười khà khà: “Con gái thương tôi, không có biện pháp.”
Bùi Chước rửa tay sạch sẽ, ngồi ở bên cạnh bàn hỗ trợ lột tỏi.
Tay cậu vụng về, học gấp hạc giấy đã lâu, quay đầu thì quên không còn một mảnh, lúc trước sủi cảo cũng thử vài lần, mỗi cái đều gói giống như hoành thánh.
Hoắc Lộc vừa ngồi xuống, trên bàn ăn giống như mở một sợi dây chuyền sản xuất, liền mạch lưu loát niết nếp gấp thêm nhân , còn có thời gian cùng Bùi Chước nói chuyện phiếm.
“Đại hội thể thao nghe nói anh cũng muốn tham gia.”
“Không đi.” Bùi Chước nhướng mày nhìn cô: “Loại chuyện này giao cho bọn thầy Hoàng, anh hỗ trợ đưa nước với em là được.”
“Lúc chủ nhiệm lớp họp không phải đã nói rồi sao?” Hoắc Lộc ngồi thẳng trên ghế, trong tay nhanh chóng niết nếp gấp: “Tăng cường thể lực, ai cũng có phần, lười biếng sẽ bị điểm danh phê bình.”
“Ba năm con không đi phòng tập gym một lần, rụt rè phải không?” Ba Bùi xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Cái này phải trừ bao nhiêu tiền thưởng?”
“Tối qua em đã báo danh rồi.” Hoắc Lộc thanh thúy nói: “Đá cầu, em có thể một hơi đá 98 cái, không sợ.”
Bùi Chước chớp chớp mắt: “Thật muốn báo danh.”
“Mỗi người ít nhất một hạng mục,” Hoắc Lộc vẻ mặt đồng tình: “Anh phỏng chừng chạy không lại mấy tên liều lĩnh kia, lần trước thầy Từ rất tàn nhẫn, áo vest trước sau đều là mồ hôi.”
Bùi Chước đem chén tỏi đưa cho dì Hoắc, lau tay rồi gửi tin nhắn cho Lục Lẫm.
Hoắc Lộc tiến lại gần nhìn: “Anh Bùi của em sẽ không muốn ném tạ chứ.”
“Hạng mục đoàn thể, lăn lộn một chút là được.” Bùi Chước để điện thoại sang một bên, cũng bôi chút bột mì vào lòng bàn tay niết một miếng vỏ sủi cảo.
Dì Hoắc và ba Bùi đồng thời dừng động tác, cùng nhau nhìn tay cậu.
Bùi Chước có chút tức giận: “Hai người làm việc của hai người đi.”
“Không vội không vội,” Ba Bùi lắc đầu: “Con gói của con, chúng ta chỉ nhìn thôi.”
Bùi Chước thầm nghĩ sau khi tháp Eiffel về đến trong nhà, cậu ngay cả hướng dẫn sử dụng còn không hiểu, như thế nào cũng phải thực hành trước một chút, múc một muỗng nhân thịt heo bắp cải nhồi vào vỏ bánh.
“Nhiều quá.” Hoắc Lộc lắc đầu: “Anh nhồi ít thôi, không lát nữa nấu sẽ tan thành một nồi canh.”
Bùi Chước hớt một thìa, ba Bùi cũng lắc đầu: “Cái này thì ít quá, tất cả đều là vỏ ăn thế nào được.”
“Đừng đả kích sự nhiệt tình của người ta.” Dì Hoắc khom lưng cầm tay dạy cậu: “Đặt nhiều như này, sau đó niết nếp gấp từ đây, chen vào bên trong… Phải cứ vậy thôi.”
Bùi Chước giống như một đứa trẻ mẫu giáo ở đó làm thủ công, đầu tiên nhìn theo dì Hoắc làm một cái giống như đúc, mơ hồ cảm thấy mình tìm được cảm giác, lại cầm vỏ bánh làm tiếp một cái.
Hoắc Lộc nhìn khuôn mặt như lúa mì cháy sém, tặc lưỡi: “Đây là tay nghề kỳ lạ của tạo hoá.”
Đang trò chuyện, điện thoại của Bùi Chước lại sáng lên.
Lục Lẫm đã trở về, sắp xếp cho cậu một hạng mục đu dây thừng dài, thoải mái đơn giản thuận tiện báo cáo kết quả.
Bùi Chước vừa nhìn thấy anh gửi tin nhắn cho mình, trong ánh mắt toàn là ý cười, lau tay chụp một hàng sủi cảo trong đĩa sứ trắng rồi gửi đi.
Một hàng trắng tinh, ngay cả nếp gấp cũng đẹp.
Lục Lẫm phản hồi rất nhanh.
“Tay nghề thầy Bùi không tệ.”
Hoắc Lộc cười khúc khích: “Anh, anh đây là mượn hoa dâng cây à.”
Ba Bùi còn đang trộn một chậu nhân bánh sủi cảo khác: “Cây gì chứ?”
“Cây hoa đào.” Bùi Chước cất điện thoại, chậm rãi thở dài.
“Mùa xuân vẫn còn chưa tới, vẫn phải chờ hoa nở.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Hương Nước Hoa
- Chương 9