Trong giờ giải lao, chỉ có duy nhất Bùi Chước là người còn lại trong văn phòng bận rộn viết báo cáo.
Trương Nguyệt Nguyệt liếc nhìn xung quanh, cô thấy thầy Bùi bên trong, rón ra rón rén bước vào.
“Nguyệt Nguyệt?” Bùi Chước ngừng viết báo cáo, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện sắc mặt cô có chút không vui: “Sao vậy, tâm trạng em không tốt à?”
Nửa tháng trước, cậu và thầy Lục còn bí mật xem cặp đôi này gắn bó thân thiết với nhau, bây giờ mới qua bao lâu chứ.
“Thầy Bùi, Khương Huống gian lận trong bài kiểm tra, cậu ta đã lén chép các câu hỏi đọc hiểu ra trước bàn.” Vẻ mặt Trương Nguyệt Nguyệt phàn nàn, suýt chút nữa thì dòng chữ “tôi muốn xử lý người yêu cũ” đã hiện rõ trên mặt cô.
Bùi Chước không phát hiện ra điều này, chỉ ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn cô: “Em không sao chứ?”
Nếu cậu không hỏi, Trương Nguyệt có lẽ còn kìm nén được một lúc.
Lời còn chưa kịp nói xong, mắt mũi cô gái nhỏ đã đỏ bừng lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Thầy, em lén nói cho thầy biết một bí mật, thầy đừng nói với ai nha.”
Bùi Chước đưa hộp giấy cho cô, ý bảo cô ngồi xuống bình tĩnh lại: “Bình tĩnh nào, không vội, có thầy Bùi ở đây.”
"Khương Huống là một tên khốn nạn.” Trương Nguyệt cao giọng hơn một chút, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tức giận: “Em mới ở bên cậu ta được một tháng, mà cậu ta đã lén lút cùng lớp phó văn nghệ của lớp bên cạnh đi xem phim, cậu ta không phải con người!’’
Cô khóc nghẹn ngào, hít vào một hơi, đến cả nói chuyện đều phải bịt mũi, cô lúng túng ngồi trước mặt Bùi Chước: “Thầy nói cho em biết đi, sao lại có người như vậy, sao cậu ta có thể đối xử với em như vậy?”
“Làm thế nào mà cậu ta có thể đối xử với em như vậy?”
Bùi Chước lấy ra một tờ khăn giấy khác cho Trương Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giúp cô ấy bớt khóc và ho.
Thiếu niên ngày nay luôn thích nói rằng yêu nhau không ảnh hưởng đến việc học tập, hơn nữa còn có thể giám sát, động viên nhau cùng tiến bộ.
Cậu không biết trong lời nói đó có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng thất tình nhất định là một cảm giác đau đớn, không thể bỏ qua được.
“Em đi hỏi cậu ta, thầy biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói lần trước điểm của em cao hơn, gia cảnh em cũng tốt hơn cậu ta, vì thế cậu ấy mới không kìm lòng nổi.” Khăn giấy bị thổi một cách thô bạo, cô tức giận đến phát run rồi cất lời: “Em thực sự thích cậu ta, muốn học cùng trường với cậu ta, nhưng cậu ta chỉ là một tên rác rưởi, tên khốn, không có liêm sỉ.”
Bùi Chước đứng dậy rót cho cô một cốc nước, ra hiệu cho cô từ từ uống, cẩn thận ngồi bên cạnh cô tiếp tục nghe. Lúc này nói nhiều lời cũng không có ích gì, bảo cô chú tâm đến việc học hành, không yêu đương sẽ chỉ càng đẩy học sinh ra xa những việc này, nếu sau này gặp chuyện thì khó mà tự cứu mình.
Nên chỉ cần yên lặng làm một khúc gỗ.
“Cuối cùng, cậu ta vẫn chia tay với em, nghĩ rằng mối quan hệ này không có gì thú vị.”
Trương Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói trong khi rơi nước mắt, thậm chí vai cô còn run rẩy lên từng hồi mỗi khi nói những điều nặng lòng.
“Mỗi đêm em học thêm đều chờ cậu ta cùng đi, đoạn đường không có đèn kia mới dám lén nắm tay cậu ta một chút, cậu ta nói không có ý nghĩa…”
Có một số chuyện không thể nói được với bạn thân, ngay từ đầu họ đã thuyết phục cô nhưng cô không chịu nghe, cho rằng đây là mối tình đầu của mình, sẽ gắn bó suốt quãng đường tiếp theo.
Giờ chỉ mới được một tháng mà đã đau đớn kinh khủng.
Bùi Chước ngồi bên cạnh cô, cụp mắt lắng nghe từng chút một.
Thiếu niên yêu hận quá nhanh, quên cũng nhanh chóng.
Thất tình cũng không khổ sở bằng sau khi trưởng thành.
Ở trường có hoạt động câu lạc bộ, sẽ ngày càng nhiều bài kiểm tra, bài tập về nhà, vẫn còn nhiều thứ cần phải làm.
Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.
Cậu đang nghe cô nói lời thút thít, thì thấy Lục Lẫm cầm bình giữ nhiệt bên ngoài cửa sổ đang quay lại, cậu thấy bọn họ thì dừng lại một chút, cũng không mở cửa đi vào ngay.
Bùi Chước liếc nhìn thấy anh, lặng lẽ ra hiệu cho anh tránh đi.
Thầy Lục tràn đầy khí thế, nếu thực sự bước vào, học sinh dù chỉ khóc được nửa chừng cũng đã sợ không cầm được nước mắt.
Lục Lẫm gật đầu, cầm bình giữ nhiệt đứng cách xa một chút, ngoan ngoãn huýt sáo ở bên ngoài.
“Thầy Bùi, xin thầy đừng nói với cha mẹ em, bọn họ sẽ đánh em mất.” Trương Nguyệt Nguyệt cảm thấy tốt hơn sau khi trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời cảm thấy hơi sợ hãi: “Cũng đừng nói với thầy Lục, xin thầy đó.”
Cô uống hết một cốc nước, trút bỏ cảm xúc khó chịu ở sâu bên trong, đột nhiên cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát, cũng không có gì là không thể buông bỏ.
“Thầy sẽ không nói cho bọn họ biết, còn tám phút nữa mới vào lớp, em đi rửa mặt trước đi.” Bùi Chước nhét một gói khăn giấy vào trong lòng bàn tay cô, dịu dàng nói: “Sửa soạn lại rồi đi vào lớp học, yên tâm lắng nghe bài mới.”
Trương Nguyệt Nguyệt lúng túng đứng dậy, có chút lo lắng khi đối mặt với người trong lớp.
“Thầy Bùi, em hơi sợ.” Cô thấp giọng nói: “Em ôm thầy một cái được không?”
Bùi Chước vươn tay, nhẹ ôm lấy cô.
“Hãy tìm thầy bất cứ lúc nào nếu em có điều cần tâm sự, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi.”
“Cảm ơn thầy.” Trương Nguyệt Nguyệt lại thấy mắt mình sắp đỏ lên, cô cúi đầu chào cậu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, ngoài trời gió nổi rất lớn.
Bùi Chước chắc chắn rằng Trương Nguyệt Nguyệt đã quay trở lại lớp, mới đi tìm Lục Lẫm ở một góc, vẫy tay với hắn: “Thầy Lục, vào trong cho ấm đi.”
Lục Lẫm đi theo cậu trở lại phòng và đổ đầy nước nóng vào tách trà.
Bùi Chước nhìn vành tai của anh đỏ ửng lên vì lạnh, xen lẫn vẻ buồn sầu.
Cậu muốn đưa tay ra chạm lấy anh, muốn rúc vào người anh mà nói chuyện một lúc, nhưng anh vẫn chưa quen nên đành phải kiên nhẫn chờ đợi.
Lục Lẫm nhìn rõ Trương Nguyệt Nguyệt vừa rồi còn ở trong văn phòng, và có lẽ anh đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng anh muốn xác nhận: “Bọn họ chia tay à?”
“Đúng là em ấy không muốn chấm dứt nó.” Bùi Chước chậm rãi nói: “Cậu ta thì chỉ đang thử một cái gì đó mới lạ, và cũng không coi trọng nó.” Nghĩ đến hai học sinh này, Lục Lẫm không khỏi thở dài, sợ cô bé sẽ bị tổn thương quá nhiều.
“Hai ngày nay em ấy mất tập trung trong lớp, anh nên buông lỏng một chút.” Bùi Chước nói: "Đó không phải vấn đề to tát gì đâu."
“Tôi rất ủng hộ em ấy.” Lục Lẫm đồng ý.
Ngay khi tháng mười một đến, học sinh lớp mười hai phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, có vài giáo viên gọi cho Bùi Chước, nhờ cậu giúp học sinh nói tiếng Anh.
Bùi Chước rảnh rỗi không có việc gì, tiện tay in mấy tập đề, giờ nghỉ trưa cùng giờ cơm chiều lên lầu ngồi một chút, nghe học sinh dùng tiếng Anh giao tiếp thảo luận và trao đổi, thỉnh thoảng dạy một ít kỹ năng nói chuyện thường dùng.
Thiếu niên bây giờ không giống như trước đây, cha mẹ trong nhà đều là công chức cấp cao, từ nhỏ đã tham gia các lớp dạy kèm của giáo viên nước ngoài, nghe nói có không ít người bậc cấp ba có thể vượt qua cấp bốn.
“Tôi đã chuẩn bị cho các em hai chủ đề.” Cậu chọn một nhóm ngồi xuống, ra hiệu cho học sinh để xem chủ đề trong tay của họ: “Thứ nhất là thảo luận về việc chúng ta có nên phát triển năng lượng biển hay không, và thứ hai là chúng ta nên làm như thế nào để giao tiếp với người khác hòa đồng với chính mình.”
“Khó quá thầy Bùi, hai ngày nay em sa sút quá.” Cậu bé đeo kính nói xong ngồi sụp xuống bên cạnh bàn, “Em muốn thi ngành kinh tế đối ngoại và thương mại, có làm được hay không thì em phải nói tiếng Anh thật tốt mới được.” Bùi Chước cười chia giấy nháp cho bọn họ, giọng nói trầm ấm trấn an đầy khẳng định: “Thầy Bùi sẽ dạy các em, nên hãy cứ yên tâm đi.”
“Viết ý tưởng trước đi, năm phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu thực hành.”
Nhiều học sinh trong phòng học trống đang nói chuyện, giọng Anh và giọng Mỹ trộn lẫn với nhau, thỉnh thoảng có người cắt ngang nói vài câu giọng Bắc Kinh.
Có cậu sinh viên đầu óc nhanh nhẹn, nhưng không kìm được lời nói, nói được nửa chừng thì mò mẫm tra từ điển với vẻ mặt bối rối.
Bùi Chước tùy ý viết xuống hai chữ cậu sinh viên đã quên, học sinh kia liền cầm tờ giấy vui sướиɠ, hận không thể tỏ lòng hôn cậu ngay tại chỗ: “Đúng, chính là chữ đó!”
Mọi người lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, tất cả đều rất nghiêm túc, cùng nhau hướng tới một tương lai phía trước.
Bùi Chước nhìn những học sinh cuối cấp này, bỗng nhiên nhớ tới những học trò năm hai trong lớp của mình. Chúng còn đang chơi bời, khoảng chừng phải quậy phá đủ nửa năm nữa mới quyết tâm.
Đợi đến học kỳ hai lớp mười hai, xem ra sẽ đến lượt cậu và thầy Lục cùng dẫn dắt học sinh.
Một ngôi trường cấp ba với cơ sở vật chất rất tốt, số lượng tuyển sinh trường ngoài nhiều, cũng có rất nhiều sinh viên trực tiếp vào các trường đại học nước ngoài.
Nhiều bậc cha mẹ đã giúp con cái của họ trước năm hoặc sáu năm để vào được, và cũng chẳng thiếu những người mang theo sự quyết tâm chạy mạnh mẽ về phía trước. Bùi Chước đôi khi cảm thấy mình giống người chăn cừu trên thảo nguyên.
Con cừu phía trước chạy nhanh nhẹn, nhưng tụt lại phía sau một chút, mà vẫn thong thả đi bộ.
Tôi không thuộc về đàn cừu, tôi chỉ đứng giữa chúng và chậm rãi bước đi cùng chúng.
Lục Lẫm lên lầu tìm đồng nghiệp lấy tài liệu, vừa mới đi ngang qua phòng học, nhìn thấy Bùi Chước ngồi ở một bên bàn dài.
Một tay cầm bút chì, cậu vừa nói chuyện với các học sinh vừa viết.
Hãy kiên nhẫn và bình tĩnh, không vội vàng.
Lục Lẫm nhìn một lúc, cảm thấy thầy Bùi là một người rất tốt.
Vào cuối tuần, mỗi lớp sẽ cử hai giáo viên đến họp, Lục Lẫm gọi điện cho Bùi trước, cả hai cùng nhau chờ đợi trong phòng.
Các giáo viên khác lần lượt đến, chủ nhiệm Trần bị tắc đường không biết bao giờ mới có thể đến. Lục Lẫm ngồi một lúc, thấy Bùi Chước cũng đang đợi, mới dám bắt chuyện: “Thầy Bùi có nghe nói về sự kiện hợp xướng không?”
Bùi Chước chớp mắt, nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Lục Lẫm chủ động trò chuyện với cậu.
Thực tế, cậu đã nghe nói về nó, nhưng vẫn lắc đầu.
“Hợp xướng hả?”
Thấy cậu có vẻ như chưa từng nghe nói qua, Lục Lẫm chậm rãi nói.
“Có một phóng viên nước ngoài vừa đến thu thập tin tức, tình cờ nhìn thấy các bạn học sinh đang hát bài <>”
Bùi Chước phát hiện ra khi Lục Lẫm giảng bài với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, giọng nói của anh ấy trầm khàn xen cả bực bội, có khí chất như một sĩ quan quân đội.
Khi trò chuyện riêng với cậu, anh có chút ngượng ngùng.
Một sự khác biệt, rất dễ thương.
“Anh ta ngây người ra, còn tưởng rằng những học sinh này đang mở băng ghi âm, liền nghe lại vài lần.”
Thấy cậu nghiêm túc lắng nghe, yên tâm thoải mái nói: “Nghe bảo có báo cáo được viết và đăng lên trên Internet vào đêm hôm ấy, sau đó chuyện này nổi lên.”
Bùi Chước mỉm cười và lắng nghe anh, cậu rất hứng thú, nhưng lại quan tâm đến thầy Lục nhiều hơn.
Ngay lúc Lục Lẫm đang nói về bước ngoặt của sự việc, chủ nhiệm Trần vội vàng đi vào, lau mồ hôi trên trán, lớn tiếng nói: “Tôi tới rồi, mọi người chờ đã lâu, mau vào họp đi!”
Bùi Chước có chút bất lực nhìn chủ nhiệm Trần, nhỏ giọng: “Có thời gian chúng ta nói sau.”
Lục Lẫm gật đầu.
Có vẻ như anh đã không nói chuyện nhiều với bất cứ ai trong một thời gian dài.
Chủ nhiệm Trần lấy một mẩu phấn và bắt đầu giảng giải uyển chuyển trên bảng đen, trong khi các giáo viên ngáp dài và ghi chép bên dưới.
Tình trạng của cuộc họp giờ chẳng khác gì với tình trạng của các học sinh trong lớp.
“Đây là điểm quan trọng, cần phải viết ra!” Chủ nhiệm Trần giọng nói cùng ngữ điệu kiên định, vừa nói vừa giơ hai tay lên như đang tập thể dục dụng cụ, cổ áo Polo đều ướt đẫm mồ hôi: “Trong giai đoạn dạy học, chúng ta cũng cần chú ý vấn đề làm bài tập…”
Khi cuộc họp này kết thúc cũng là lúc trường tan học, các giáo viên đói đến mức ngực dính vào lưng nhưng vẫn phải ký tên cho chủ nhiệm Trần rồi mới rời đi.
Mãi sau khi Bùi Chước về tới nhà cậu mới định thần lại, nghĩ rằng hôm nay thầy Lục không chỉ chủ động đưa mình đi họp mà còn chủ động trò chuyện với mình, một sự tiến triển vượt bậc.
Có một thì có hai, điều đó hẳn là rất tốt.
Cậu trộn salad với bơ, ăn xong như thường lệ cậu dẫn chó ra ngoài chạy bộ, về nhà tắm rửa giặt giũ, đợi đến hơn chín giờ rồi quay lại ngồi bên cửa sổ, lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Lục Lẫm.
"Thầy Lục, tiếp theo chuyện kia như thế nào?"
Bên kia nhanh chóng đáp lại.
"Sau đó nghệ sĩ dương cầm nước ngoài kia đến trường và mời những học sinh đó tham gia biểu diễn."
Bùi Chước cùng anh tán gẫu năm phút, khi cả hai đều cảm thấy không có chuyện gì nói nữa liền tìm lý do chính đáng, để kết thúc cuộc nói chuyện.
Cả hai không nói chúc ngủ ngon với nhau, nhưng họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ.
Cậu luôn kiểm soát nhịp điệu rất tốt trong lớp học, cả khi cậu quyến rũ thầy giáo Lục cũng vậy.
Qua cuộc trò chuyện phiếm này, miễn là có cái để bắt đầu, nó có thể tiếp tục dẫn đến nhiều lần tiếp theo.
Lúc đầu, Lục Lẫm tìm cậu một lần, cậu cũng tìm lại hắn.
Lục Lẫm lần nữa tìm cậu, thỉnh thoảng cậu cũng vậy.
Vài lần lặp lại nó dần dần thành thói quen ko còn xa lạ, hai lần sau đều là Lục Lẫm tiếp cận, Bùi Chước cũng chủ động.
Giữ một khoảng cách, nhưng có vẻ không quá xa lạ.
Hai người gặp nhau vào các ngày trong tuần như thường lệ, và họ trở thành những người bạn thân ngay cả trước khi họ biết điều đó.
Cách một hoặc hai ngày trò chuyện những điều thú vị, cũng rất vui sau khi tan làm.
Lục Lẫm dần cảm thấy mình đã nói chuyện nhiều hơn.
Như thể luôn có nhiều điều mới để nói, nhưng mỗi ngày chỉ có bấy nhiêu thời gian để trò chuyện với thầy Bùi, thật sự là không đủ.
Trong lòng anh bỗng ham muốn nhiều hơn, nhưng lại sợ quấy rầy đối phương nên vô cùng thận trọng kiềm chế bản thân.
Vào một đêm thứ năm, Lục Lẫm nhìn thấy chú chim đậu trên ban công là chim vàng anh nhỏ, anh lấy máy ảnh ra chụp lại, muốn gửi nó cho Bùi Chước xem.
Khi chọn vào album ảnh, anh đã trượt tay và gửi biểu tượng cảm xúc hình mèo mà anh đã vô tình lưu trước đó.
Con mèo nhỏ màu cam có đôi má đỏ và nụ cười rất dễ thương.
Không phù hợp.
Bức ảnh này thấy quá thân mật, sẽ rất kỳ quặc nếu gửi đi.
Lục Lẫm cau mày, lập tức thu hồi lại hình ảnh, có chút lo lắng.
Chắc là thầy Bùi không thấy cái này, nếu thấy sẽ có hiểu lầm mất.
Anh không muốn vì sự cố này mà trở nên bất hòa với thầy Bùi.
Anh đang không biết có nên giải thích không?
Bùi Chước vừa tập yoga xong phát hiện có một tin nhắn mà cậu chưa đọc.
Cậu ngồi bên giường bình tĩnh mở điện thoại lên, lúc này mới phát hiện tin nhắn đã bị Lục Lẫm xóa.
Thu hồi?
Bùi Chước thất thần trong giây lát, lần đầu tiên cậu như thấy mình không thể ngồi yên.
Thầy Lục đã nói gì?
Anh thầm thương trộm nhớ cậu lâu rồi, nên đăng tin nhắn trống để kiểm tra thử?
Anh không thích cách cả hai nói chuyện như bây giờ và muốn từ chối một cách lịch sự?
Cậu hơi bối rối.
Cậu đợi nửa giờ, nhưng không nhận được tin nhắn thứ hai.
Cậu lăn lộn trên giường và bắt đầu tìm kiếm trên Internet cách xem lại tin nhắn đã thu hồi.
Không có kết quả.
Cậu đợi thêm nửa giờ đồng hồ nữa.
Không có một lời giải thích, thậm chí không có cuộc trò chuyện nào cho ngày hôm nay.
Cậu chui vào chăn như một chú đà điểu, nắm chặt điện thoại mãi không buông.
Cậu dụi mặt vào gối, cụp mi, thấp giọng thở dài.
Thầy Lục, nói tôi biết anh muốn nói gì.
Anh muốn làm gì?