Rốt cuộc là tại sao tâm trạng của mình không tốt, Lục Lẫm cũng không giải thích được, chẳng qua chỉ bởi vì học sinh quá ồn ào, kỷ luật kém mà thôi.
Sau khi anh giảng bài xong, học sinh núp sau sách giáo khoa nhìn lén anh, tan học rồi mà cũng chỉ dám lén lút ăn vặt.
Ngửi thấy mùi cay cay, Lục Lẫm cũng không ngẩng đầu liếc nhìn cảnh cáo, dặn dò bài tập xong thì quay lại văn phòng, vừa nghe các giáo viên nói chuyện xôn xao vừa tiếp tục viết giáo án.
Thời gian của giáo viên, luôn trôi qua nhanh chóng.
Buổi sáng vừa bước vào văn phòng, trong nháy mắt buổi tự học buổi tối đã kết thúc, học sinh vừa đi vừa trò chuyện nghịch điện thoại di động, ánh sáng màu bạc rải rác khắp trên dưới cầu thang, giống như đàn chim bay loạn xạ.
Đến lúc về nhà, thời gian trôi qua lại quá chậm.
Lục Lẫm sống ở Tứ Hoàn, lái xe về nhanh nhất cũng mất ba mươi phút.
Một mình lái xe trở về trên đường cao tốc vào ban đêm, giống như đang đi xuyên qua khu rừng rậm không người được chiếu sáng bởi một biển đèn.
Thế giới tươi sáng rộng lớn, chỉ có trong lòng cô đơn.
Sau khi gặp được thầy Bùi, Lục Lẫm dần dần bắt đầu suy nghĩ về một số chuyện khi tan làm, không còn nhìn chằm chằm vào đèn đỏ một cách ngây ngốc.
Mới đầu anh nhớ kỹ, lớp học chỉ là có thêm một thầy giáo mới, anh muốn quan tâm nhiều một tí.
Về sau thì sẽ hồi tưởng về những bức ảnh chụp trong vòng bạn bè của cậu.
Một chú mèo hoang đang cong đuôi liếʍ vòi nước, trên bầu trời phía bắc của ngôi trường xuất hiện một đám mây hồng lớn và vô cùng rực rỡ.
Chờ ăn xong bữa cơm, anh phát hiện ra thầy Bùi cũng thích phim truyền hình và nhạc kịch, thế nên trong lòng anh cũng thả lỏng một chút.
Dường như trong khu rừng rậm này, phương xa cũng có bạn đồng hành.
Một thói quen đã gắn bó trong vòng một tháng, đột nhiên lại bị gián đoạn.
Cuộc sống của thầy Bùi gần đây rất viên mãn, không đăng gì lên vòng bạn bè cả.
Người bạn vừa quen biết này cách hơi xa anh, bóng dáng có chút nhìn không thấy.
Lục Lẫm cầm vô lăng nhìn đèn đỏ, đèn đã chuyển sang xanh mà anh còn đang ngẩn người.
Xe phía sau đợi một lúc lâu, sốt ruột bấm còi mấy cái.
Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục lái về phía trước.
Căn nhà không lớn, mỗi phòng rộng khoảng năm mươi mét vuông.
Căn phòng tối om, có thể mơ hồ nghe thấy lời thoại trong bộ phim truyền hình của người thuê nhà ở tầng trên.
Ly cà phê trước cửa đã bị vứt từ bao giờ, màu nâu sẫm đã ngấm đậm hơn, như một miệng vết thương hình tròn.
Lục Lẫm nhấn công tắc, nhưng đèn không sáng.
Anh mờ mịt suy nghĩ một lúc trong bóng tối.
Ờ, tuần trước bận đi dạy nên chưa đóng tiền điện.
Người đàn ông đặt chiếc túi xuống dưới ánh trăng, thả mình lên chiếc ghế sofa.
Trong tay là một khung ảnh, một khung ảnh gia đình ba người.
Một bên hình bị xé ra, sau đó dán lại bằng keo trong suốt, giữa bố và mẹ có một vết nứt, mãi chưa ghép lại được.
Ánh mắt của anh lạnh lùng liếc nhìn khung ảnh, nhất thời không nhúc nhích.
Ngoài công việc ra, những chuyện khác đều không đáng nói đến, không nên động vào.
Điện thoại đột ngột reo lên.
“Anh Lục, em là Tiểu Hoàng đây,” Người thanh niên trong điện thoại đang vụng về dỗ con, trong khi vợ anh đang cùng mẹ chồng nói chuyện đùa giỡn ở phía xa xa: “Anh gần đây có khỏe không?”
“Tôi vẫn khỏe.”
“Anh Lục ngày mai nhiệt độ sẽ hạ xuống nhiều đó, anh nhớ chú ý một chút, đừng để bị cảm nhé.” Tiểu Hoàng vừa ôm đứa bé trong tay vừa lúc lắc chiếc chuông bạc, dở khóc dở cười nói: “Vấn đề này vẫn nên là để bạn gái anh lo cho, em thấy anh gần đây bận đến nổi chân còn không chạm đất, em sợ trụ cột lớp một của chúng ta sẽ mệt đến ngã quỵ mất.”
Tiếng xào nấu ở đầu bên kia của điện thoại, sống động đến mức Lục Lẫm gần như có thể nhìn thấy hình ảnh.
Đứa trẻ bập bẹ hai tiếng, âm thanh ngọng nghịu của trẻ con vẫn chưa nói được.
“Cảm ơn.” Lục Lẫm không giỏi đáp lại sự nhiệt tình như vậy, vì vậy anh nghĩ nghĩ rồi lặp lại: “Cảm ơn.”
“Anh xem sau khi em làm ba rồi, ngày nào cũng vội về nhà mua rau nấu cơm, còn không có thời gian dẫn anh ra ngoài uống rượu.” Tiểu Hoàng kẹp điện thoại vào giữa đầu và vai, đung đưa đứa bé trong vòng tay: “Chưa gặp đúng người, cũng không yêu đương, làm gì thì anh cũng nên kết bạn thêm đi, đừng cả ngày một mình buồn chán”.
“Đấy, vợ hối em đi giặt tã rồi, em cúp máy trước đây.”
Ngay khi cuộc gọi WeChat bị ngắt kết nối, màn hình đã tự động quay lại khung trò chuyện.
Lục Lẫm nhìn ảnh đại diện của Bùi Chước, muốn trò chuyện với cậu nhưng không có lý do.
Nên nhắn cái gì đây?
Học sinh vừa chuyển đến lớp, nhiệm vụ do chủ nhiệm Trần giao, hay là vở kịch nói mà cậu ấy thích?
Anh ngồi trong bóng tối, tự nhủ: “Đừng căng thẳng.”
Anh sẽ không kết bạn, không kết bạn nữa.
Đừng làm phiền người khác.
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Bùi Chước lái xe đưa Hoắc Lộc đến một nhà hàng Quảng Đông, còn mang theo hai chai rượu ngon. Ba Bùi năm nay năm mươi ba tuổi, nhưng trông ông như đã sáu mươi bảy tuổi rồi, tóc ông bạc trắng hết cả đầu, những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng hằn sâu, tất cả đều bị năm tháng bào mòn.
Ông là người có địa vị cao, dù là ngày sinh nhật nhưng cũng chắc chắn không tránh khỏi sẽ nói về việc kinh doanh.
Có hơn chục người ngồi trên bàn tiệc, họ đều là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, hoặc là đối tác nòng cốt, đều lấy cái cớ sinh nhật tới để quen biết lẫn nhau, nhân tiện tạo cầu nối để tăng thêm cảm tình.
Khi mọi người nhìn thấy hai anh em, họ liền đứng dậy chào hỏi, tiểu Bùi và tiểu Hoắc cũng vui vẻ chào hỏi lại, như thể họ đang nhìn thấy cháu trai của mình trong dịp Tết Nguyên Đán.
Bùi Hoành Xuyên đứng ở phía trước chào đón họ, chỉ vào thanh niên có mái tóc bóng loáng ở cửa bên phải, chớp mắt với Bùi Chước: “Đây là giám đốc Cố của công ty dược Chí Tân, tên là Cố Mục, năm nay hai mươi tám, hai người làm quen một chút đi?”
Cố Mục vừa thấy Bùi Chước đến, anh ta cao giọng hơn một chút, chìa tay ra để lôi kéo cậu làm quen: “Trước đây chú đã từng nhắc đến cậu vài lần, đúng là khí chất không tầm thường.”
Hoắc Lộc sải bước chắn ngang không cho cơ thể anh trai và người kia tiếp xúc, nắm tay Cố Mục lắc lắc hai cái: “Giám đốc Cố, cảm ơn anh vì đã đến dự sinh nhật của ba em.”
Cố Mục vẫn nhìn Bùi Chước, gật đầu: “Là chuyện nên làm.”
Hoắc Lộc nhìn các món ăn trên bàn, muốn đi qua đó nhanh chóng ngồi xuống động đũa, nhưng sợ anh trai mình bị người kia nhắm đến, cô di chuyển ngón chân hai lần, nghẹn ngào nói: “Anh Cố, sao anh không ngồi cạnh em, em sẽ nói chuyện với anh.”
Cố Mục nghĩ thầm cô gái nhỏ này khá là nhiệt tình đó.
Bữa tiệc của những người trung niên xoay đi xoay lại đều chỉ là đang diễn kịch.
Đổi từ ly này sang ly khác, cụng ly với nhau, nói vài câu về cảnh vật xung quanh, rồi bắt đầu trao đổi công việc.
“Ây da, tiểu Bùi này không đi theo lão Bùi ba con làm ăn, tôi nói đúng thật là vô cùng đáng tiếc, vừa nhìn đã biết ngay là một nhân tài rồi.”
“Lão Phương, hôm nay là sinh nhật của lão Bùi, ông ít nhất cũng phải uống mấy ly chứ? Không uống chính là không nể mặt giám đốc Bùi rồi?”
Trong sảnh tổng cộng chỉ có ba người là người trẻ tuổi.
Giám đốc Cố có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng, nói chuyện và nâng ly chúc mừng vô cùng thành thục.
Hoắc Lộc suốt bữa tiệc chỉ toàn ăn thịt, thỉnh thoảng bị bắt gặp nói nhảm thì sẽ nhờ anh Bùi đỡ rượu giúp cho, cười một cách vô tri vô giác.
Bùi Chước hơi mất tập trung.
Cậu chợt nhớ đến Lục Lẫm.
Mặc dù hai người họ không liên quan gì đến nhau, nhưng giai đoạn và tiến độ hiện giờ chỉ được đẩy lên ở mức bạn bè bình thường, ngày thường họ luôn tránh nói chuyện riêng với nhau.
Nhưng nếu Lục Lẫm ngồi bên cạnh cậu, thay vì một người chú xa lạ từ một ban quản trị khác, thì cảm giác chắc sẽ rất tuyệt.
Có lẽ Lục Lẫm sẽ im lặng nhấp ngụm rượu, hơi nghiêng đầu khi nghe người ta nói chuyện, quai hàm gọn gàng đẹp đẽ, có chút gợi cảm.
Cậu sẽ lén nắm tay anh dưới gầm bàn, xoa lòng bàn tay nhau một chút khi buồn chán.
“Tiểu Bùi, tôi mời cậu một ly.” Cố Mục thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn: “Một lát nữa kết bạn WeChat, chúng ta là bạn cùng trường đó.”
Bùi Chước lấy lại tinh thần, cười cảm ơn một tiếng, cùng anh ta uống cạn nửa ly.
Có chút buồn chán.
Dì Hoắc mời hai anh em ăn, còn nhớ đẩy món canh củ sen hầm mà Bùi Chước yêu thích đến trước mặt cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu uống thêm canh.
Bùi Chước mỉm cười gật đầu, đứng dậy mời bà một ly.
Sau ba vòng uống cạn trên bàn ăn, uống được một nửa thì cậu dừng đũa, trong lòng bắt đầu nhớ A Mao, dựa vào lưng ghế tưởng tượng ra dáng vẻ ôm quả cầu lăn lộn của chú chó.
Rời đi trước thì không tốt, nhưng ra ngoài để nghe điện thoại cũng không tính là bất lịch sự.
Cậu đi ra ngoài, giả vờ như không biết toilet ở đâu, chậm rãi bước dọc theo tấm thảm dài trong hành lang yên tĩnh.
Cố Mục vội vàng đuổi theo, hai ba bước đã đứng ở trước mặt cậu, nở nụ cười có chút ngờ nghệch.
“Bác Bùi có nhắc với tôi về cậu,” Anh ta nói thẳng: “Nghe nói cậu còn độc thân, nếu thấy phù hợp, chúng ta tìm hiểu nhau một chút đi?”
Bùi Chước lắc đầu: “Không được, cảm ơn.”
Cậu tạm thời không có hứng thú với người khác, chỉ là khách sáo nói thêm vài câu.
Cố Mục có chút thất vọng, lấy điện thoại ra muốn cùng cậu trao đổi WeChat, bước lại gần một chút: “Vậy... Cậu có rảnh cùng nhau đi xem triển lãm cá nhân không?”
Anh ta hiếm khi gặp được một người đàn ông có khí chất như vậy, thậm chí ngay cả nói năng cũng không thèm để ý, bởi vì anh ta sợ nếu mình hành động quá chậm, sẽ bị người ta giành mất.
Bùi Chước nể mặt ba mình cũng quét mã cho anh ta, hình như nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cậu vô thức quay lại, liếc một cái thì bắt gặp đôi mắt sâu hun hút ấy.
Lục Lẫm đứng yên, nhìn cậu chằm chằm.
Bùi Chước hôm nay ăn mặc rất đẹp, áo khoác rộng màu xanh nước biển nhìn rất trẻ trung, nhìn như mới ngoài hai mươi.
“Thầy Bùi cũng ở đây sao?” Lục Lẫm liếc mắt nhìn thanh niên mặc âu phục bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Thật trùng hợp.”
Hai người kia đứng rất gần.
Bùi Chước còn nghĩ rằng mình bị ảo tưởng, tự hỏi tại sao lại là cùng một nhà hàng.
“Đây là?” Cố Mục hỏi.
“Bạn tôi.” Bùi Chước nghiêng đầu: “Anh đi về trước?”
Một câu đã phân rõ ranh giới giữa hai người.
Khi Lục Lẫm nghe câu này xong, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Cố Mục nhún vai, xoay người trở về phòng riêng, chỉ để lại hai người bọn họ đứng ở hành lang.
Thỉnh thoảng một người phục vụ đi ngang qua bưng một cái khay, rồi nhanh chóng biến mất.
“Hôm nay là sinh nhật của ba tôi, thế nên tôi đến cùng ông ấy.” Bùi Chước nhìn anh, thoải mái hào phóng từ trên xuống dưới: “Áo khoác của thầy Lục hôm nay trông rất đẹp.”
Mặc dù anh không hỏi, nhưng trong tiềm thức Lục Lẫm vẫn muốn giải thích điều gì đó.
“Tôi cùng lãnh đạo đi họp, qua đây ăn cơm.”
Bùi Chước ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, tiện tay đưa cho anh một viên kẹo chanh.
“Ăn kẹo đi.”
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, đúng lúc chạm phải đầu ngón tay cậu, cảm giác ấm áp chân thật trong lòng bàn tay.
Lục Lẫm nở nụ cười.
Lúc này, anh lại cảm thấy Bùi Chước đang ở rất gần mình, cảm giác xa cách lúc trước chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Trong lòng nhẹ nhõm thở ra, thậm chí cảm thấy có chút may mắn.
Một người đàn ông không bao giờ cười, nhưng khi anh nhướng mày, nụ cười của anh đẹp trai và sáng sủa, không ai có thể sánh được.
Bùi Chước nhìn anh, trong lòng bắt đầu nói Bùi Chước mày nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải tỉnh táo.
“Vậy, hẹn gặp anh vào thứ hai.”
Cậu không muốn rời đi, muốn ở bên cạnh thầy Lục nói thêm mấy câu.
Đứng thêm chút nữa cũng tốt, chỉ nhìn anh thôi.
Nhưng trên khuôn mặt vẫn là một vẻ bình tĩnh và điềm đạm, cậu giấu giếm suy nghĩ của mình rất tốt.
“Ừm.” Lục Lẫm cầm viên kẹo, giọng nói trở nên ấm áp hơn một chút: “Thầy Bùi cũng nên uống ít thôi.”
“Được.”
Bùi Chước đã rời đi, nhưng Lục Lẫm vẫn còn mỉm cười.
Tâm trạng của anh đột nhiên tốt lên hẳn.