Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hương Nước Hoa

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiết tự học buổi sáng ngày hôm sau là môn ngữ văn, tiết đầu tiên là tiếng Anh.

Hai tuần nay đã mấy lần Bùi Chước để ý thấy thầy Lục ngồi ở phía sau, nhưng lần này lại lặng lẽ ngồi hàng cuối cùng, ra hiệu cho lớp trưởng mang bài tập đến.

Trước nay anh cũng thường ngồi ở vị trí này, và rất hòa đồng với các thầy cô giáo đồng nghiệp.

Nhưng khi cậu nghĩ đến thầy Lục lạnh lùng ít nói đang đi kiểm tra các lớp học tập phía trước, cậu càng cảm thấy nôn nóng trong lòng hơn.

Lục Lẫm chỉ cho rằng cậu đang làm gì đó để lát nữa lên lớp thuận lợi hơn, nên cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó lắm, vẫn dẫn dắt các học sinh đọc thơ như mọi khi.

“Sở thiên thiên lý thanh thu, thuỷ tuỳ thiên khứ thu vô tế—”

(*) Trích bài thơ Thủy long ngâm - Đăng Kiến Khang Thưởng Tâm đình

Dịch thơ: Trời Sở ngàn dặm thu trong,

Nước láng liền trời, thu quạnh quẽ.

Khác với đọc tiếng anh phát âm chỗ nào cũng cần phải sửa, ngữ văn chỉ cần bắt đầu một cái, đám học sinh sẽ rung đùi đắc ý rồi đọc theo.

Khi những bài thơ cũ đã được đọc gần xong, thì Lục Lẫm sẽ chỉ dẫn học sinh đọc nội dung và xem kỹ từng câu một.

“Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú, thuỵ não tiêu kim thú.”

(*) Trích Túy hoa âm - Lý Thanh Chiếu

Dịch thơ: Khói nhạt mây dày, ngày dài tẻ ngắt,

Hương trầm đã nguội, lò vàng đã tắt.

Giọng đọc của các bạn học sinh trầm bổng như một dàn hợp xướng, còn có một số bạn đang âm thầm làm bài tập về nhà.

“Bạc vụ –”

Bùi Chước ngồi ở nơi an toàn nhất quan sát, mỗi lần chờ thầy Lục đi xa một chút, cậu sẽ lặng yên liếc mắt nhìn bóng dáng anh một cái.

Cậu càng nhìn càng cảm thấy thích anh.

Bình thường Lục Lẫm rất ít cười nói, nhưng khi đọc thơ thì giọng anh sẽ thay đổi theo ý cảnh trong đó, vừa rõ ràng mạnh mẽ lại vừa sâu lắng bi thương, từng chữ phát ra sáng rõ như tiếng vang của vàng ngọc.

Bùi Chước sửa xong bài trắc nghiệm, cậu hơi mất tập trung khi đánh dấu vài nét.

Người đàn ông này thật sự rất nghiêm túc.

Anh tỉ mỉ trong việc mặc trang phục và cách xắn tay áo, ngay cả khi đọc sách buổi sáng lưng anh cũng thẳng tắp.

Mặc quần áo đã như vậy, thì sợ rằng lúc cởi ra cũng phải tỉ mỉ như thế, phải uốn cong các ngón tay để tháo từng cái từng cái nút.

Đầu tiên là xương quai xanh, sau đó tiếp đến là phần ngực và cơ bụng săn chắc.

Khi thầy Lục nói lời âu yếm… Thì anh có như vậy không?

Bùi Chước lại một lần nữa tùy ý đánh vào ô trống, trong đề câu hỏi ABCD của cậu.

Cậu muốn nghe lớp học ngữ văn của thầy Lục .

Cho một mình anh cũng được.

Không mặc quần áo cũng được.

Lục Lẫm xoay người, bước đến trước mặt Bùi Chước trong vô thức.

Dường như cậu cảm nhận được điều gì đó, nên ngước mắt lên nhìn và cười nhẹ.

Đôi mắt của cậu trong veo, giống như bầu trời đêm sau một trận tuyết lớn.

Sau khi buổi tự học kết thúc, Bùi Chước ôm giáo án quay trở lại văn phòng giáo viên, tình cờ thấy mọi người đang tụ họp lại nói chuyện với nhau.

“Thầy Lục.” Cậu thản nhiên gọi một tiếng : “Thứ bảy này thầy có rảnh không? Tôi mời thầy một bữa được chứ?”

Lục Lẫm ngồi bên cạnh đồng nghiệp uống trà, gật đầu đáp lại .

“Vậy thì liên lạc với nhau qua Wechat nha.”

Thẳng thắn và thoải mái hào phóng, nhưng thật ra là đang xóa sạch những bí ẩn trước đó.

Từ thứ ba đến thứ sáu rất bận.

Một số học sinh đang chuẩn bị cho đợt thi, một số học sinh bị mắc bệnh thủy đậu nên xin nghỉ phép, các đợt thanh tra và kiểm tra cứ lặp đi lặp lại hết đợt này đến đợt khác, phải đến thứ sáu thì mới rảnh.

Mặc dù là buổi tự học tiếng anh buổi tối, Bùi Chước sẽ sửa lỗi sai ngữ pháp cho các bạn học sinh, nhưng Lục Lẫm phải sửa bài trước cho kịp tiến độ học, đồng thời yêu cầu các bạn học sinh không làm bài tập ở lại chép phạt sau khi kết thúc buổi tự học.

Đến giờ tan trường, cả đám học sinh giải tán ra về, như những con quạ nhỏ vui sướиɠ bay về hang trong đêm, tiếng ồn ào ngoài cổng trường cách xa hàng trăm mét cũng vẫn nghe thấy.

Bùi Chước thu dọn đồ đạc, cùng Lục Lẫm đi xuống lầu.

Thực ra hơn mười giờ nữa, hai người họ sẽ gặp nhau tại nhà hàng.

Người bảo vệ nhìn đám học sinh nhốn nháo bỏ chạy, bụp một tiếng đã tắt hết đèn của cầu thang, còn chưa đi được nửa tầng đã tối đen không nhìn thấy rõ năm ngón tay của mình.

Bùi Chước theo bản năng nắm chặt lan can, tiếp tục bước đi.

Ngay khi thị giác không nhìn thấy, thính giác sẽ thực sự nhạy bén hơn.

Cậu có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của Lục Lẫm, cũng như của chính bản thân mình.

Hai người họ lần lượt bước xuống cầu thang, cùng với sự tĩnh lặng của bóng đêm.

Yên tĩnh là một bầu không khí rất kỳ diệu.

Hai người bọn họ đều im lặng, giống như bỗng nhiên hiểu rõ đối phương hơn một chút vậy.

Một cảm giác ăn ý hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Bùi Chước đi được vài bước, đột nhiên trong đầu tự hỏi rằng liệu thầy Lục có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu không.

Nếu như nghe thấy, thì nghĩ thế nào?

Sau khi ra khỏi tòa nhà dạy học, ánh sáng lại chiếu vào, dẫn lối bọn họ đi đến cổng và bãi đậu xe.

— Lại tình cờ cùng đi chung một đường.

Lục Lẫm đang tự hỏi liệu rằng có nên cho cậu đi nhờ hay không.

Có lẽ không cần thiết như vậy, không nên quá để ý.

Anh suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nghe tiếng mở khóa của một chiếc xe Audi khác.

“Đi trước đây,” Bùi Chước vẫy vẫy cái chìa khóa xe: “Thầy Lục ngày mai gặp lại.”

“Ừm.” Lục Lẫm đáp lại một tiếng.

Anh khởi động chiếc xe của mình, sau một lúc lâu cũng không lái đi.

Mở Wechat trên điện thoại, rồi lại vào trang cá nhân của Bùi Chước.

Mỗi ngày có một thói quen bình thường, vừa đơn giản vừa tự nhiên.

Ngày hôm nay chưa được cập nhật.

Một tay Lục Lẫm cầm vô lăng, một tay tắt màn hình, rồi lại mở ra nhìn thoáng qua.

Ảnh đại diện của thầy Bùi lại được chạm mở lần thứ hai, đôi mắt cười cùng với lông mi hơi cong.

Đầu ngón tay của Lục Lẫm lướt qua trang cá nhân một hồi lâu.

Không phù hợp.

Anh tắt điện thoại đi, rồi lái xe thẳng về nhà.

Sau khi Bùi Chước dắt chó đi dạo về, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của ba.

Cậu đứng bên ngoài tiểu khu đầy muỗi đốt, gọi lại cho ông.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Tiểu Chước à.” Ba Bùi kéo dài giọng gọi cậu: “Ba nghe Hoắc Lộc nói, con ở trường thích ứng rất tốt phải không?”

“Dạ, đồng nghiệp đều rất tốt.” Bùi Chước nói: “Chủ nhật con sẽ về thăm ba.”

“Con nói con với Lộc Lộc bị cái gì thế, trong nhà có công ty riêng lại không muốn tiếp quản, một hai nhất quyết trở thành giáo viên.” Ba Bùi nửa thật nửa giả than thở: “Ba ở nơi này vất vả rồi–”

“Dạ vâng, ba đã bận rộn hơn nửa đời người, mấy chục năm nay chưa có đêm nào ngủ ngon cả.” Bùi Chước kéo A Mao ra khỏi cột điện, bảo nó tự đi vệ sinh bên gốc cây: “Ai cũng có hoài bão riêng của mình, có cố chấp cũng không được.”

“Được, chủ nhật trở về đi, dì Hoắc của con làm hầm chân giò rong biển cho con đó.”

Bùi Chước đáp lại bằng nụ cười, hôn một cái vào điện thoại.

“Người lớn rồi, đừng có cư xử như vậy.” Ba Bùi tỏ ra ghét bỏ nói, nhưng thật ra rất vui vẻ: “Cúp máy đây.”

Sau khi về nhà, cậu tắm rửa cho con chó hết nửa giờ, sau đó tự mình tắm gội sạch sẽ.

Nhà hàng được chọn gần ngay tiểu khu.

Các món ăn của Tứ Xuyên thì rất cay, lúc đó mà đổ mồ hôi thì thật xấu hổ.

Không thể chạm vào các món như cánh gà linh tinh, khi ăn không được lịch sự lắm.

Sau khi cân nhắc kỹ, thì nhà hàng bít tết là hợp lý nhất.

Bùi Chước chọn bộ đồ có sự kết hợp giữa màu xanh lá cây của rừng và màu trắng nhạt, và xịt nước hoa hương biển xanh Bulgari vào người ba lần như mọi khi, nó có mùi hương rất ngọt ngào khiến người ta muốn ngủ trong đó.

Cả hai người họ đều đến sớm hơn mười phút, đúng lúc gặp nhau ở cửa.

Có lẽ tủ quần áo của Lục Lẫm chỉ có áo gió và áo sơ mi trắng thôi.

Những chiếc áo sơ mi luôn được ủi phẳng phiu, chiếc áo gió thậm chí còn được cài hết tất cả các nút.

Hai người họ chào nhau một cách lịch sự, rồi gọi món trong vòng hai phút.

Bởi vì Lục Lẫm lái xe đến, nên Bùi Chước không mời anh uống rượu mà tùy tiện lấy trong túi ra hai quyển tạp chí, cười và đưa cho anh một quyển.

“Trông anh có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ.”

Sự quan tâm không ngờ tới.

Lục Lẫm nhướng mày cầm tờ tạp chí lên, liền phát hiện đây là tạp chí nổi tiếng giới thiệu về chương trình nhạc kịch.

Bùi Chước lật đến trang lần trước chưa đọc xong, yên lặng chuyên tâm tiếp tục đọc, điều chỉnh khoảng cách giữa hai người ở mức độ vừa phải.

Vừa không cố tình làm quen như bạn bè bình thường, cũng không phải đồng nghiệp đi liên hoan cùng nhau.

Lục Lẫm thích sự yên tĩnh, nhưng hiếm khi gặp được người trầm tính như Bùi Chước.

Trước đây ba mẹ anh từng sắp xếp một vài buổi xem mắt, anh cũng từng đi liên hoan với bạn bè.

Hầu như lần nào cũng đều ồn ào khiến người ta đau đầu.

Đầu tiên anh quan sát một chút, Bùi Chước thật sự tập trung đọc báo, cũng không có cố ý trốn tránh tiếp xúc với anh, vậy nên anh tiếp tục đọc chủ đề mà anh cảm thấy hứng thú.

Bởi vậy thời gian chờ bít tết dường như trôi qua rất nhanh.

“Cuốn tạp chí này không được yêu thích lắm,” Bùi Chước có chút hoài niệm: “Hồi lúc còn học trung học thì mười hai tệ một tờ, nhưng hiện giờ đã tăng giá rồi.”

Lục Lẫm không khỏi phì cười nói: “Đúng vậy, tăng lên mấy lần, lúc đầu chỉ có tám tệ”

Đây là lần đầu tiên Bùi Chước thấy người đàn ông này cười.

Tất cả cảm giác xa cách và uy nghiêm ban đầu đều tan biến ngay lập tức, mặt mày càng trở nên tươi tắn hơn.

Anh đã đẹp trai khi không cười, thậm chí khi cười còn đẹp trai hơn nữa.

Bùi Chước bị trêu ghẹo có chút phân tâm, chống cằm ý bảo anh nếm thử món bít tết ở đây.

Dường như đề tài đột nhiên xuất hiện.

Đầu tiên hai người nói về diễn viên kịch cũ vừa mới qua đời trong năm nay, sau lại đề cập đến , rồi lại dự đoán kết quả của giải thưởng Tony.

Lục Lẫm là người đàn ông lịch thiệp, anh chủ động đứng dậy đưa cái khăn lót rượu cho cậu, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn khi nói về những tác phẩm mà anh yêu thích.

Anh đọc nhiều thể loại, Bùi Chước cũng đọc nhiều thể loại, nên đúng lúc đề tài gì cũng có thể nói.

Bữa cơm này đơn giản mộc mạc, hóa đơn đã sớm được thanh toán, tuy khoảng cách hai người sóng vai đi cạnh nhau không xa không gần, nhưng dường như đã hiểu biết nhau rất nhiều.

Biết được cậu sống ở gần đây, Lục Lẫm hỏi một câu trước khi ra khỏi nhà hàng.

“Tôi đưa cậu về?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Bùi Chước khoát tay: “Hẹn gặp lại.”

Đôi chút thân thiết vừa bắt đầu đã bị phá vỡ.

Lục Lẫm đứng ngay tại chỗ, nhìn Bùi Chước rẽ một cái liền biến mất khỏi tầm nhìn.

Anh đợi một lúc, cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »