Mặc dù Lục Lẫm không đồng ý với câu nói kia, nhưng vẫn khách sáo coi đó là chăm sóc.
Ngày hôm sau khi Bùi Chước đến lớp, cậu thấy một người đang ngồi trên chiếc bàn trống phía sau.
Lục Lẫm không ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn chấm bài như bình thường, đúng lúc có tổ trưởng cầm sách giáo khoa đến nhờ anh xem bài, cho nên anh vừa nghe vừa sửa.
Bùi Chước nhìn lướt qua hàng phía sau, xoay người nhìn về phía bảng đen.
Lớp trưởng đang lau bảng, hốt hoảng nói: “Thầy, thầy lùi về sau một chút, nếu không em sợ quần áo của thầy sẽ bị dính bẩn mất.”
Vừa bước vào đầu thu tháng chín, thời tiết hơi se lạnh, cậu mặc chiếc áo phông rộng thùng thình khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi, trông vừa mềm mại lại vừa sạch sẽ.
Bùi Chước đáp lại, lùi hai bước xem tiếp cuốn sách còn dang dở.
Tiết học cuối cùng là tiết ngữ văn, học về thơ của Liễu Vĩnh.
--- Yên liễu hoạ kiều, phong liêm thuý mạc, sâm si thập vạn nhân gia.
Vân thụ nhiễu đê sa, nộ đào quyển sương tuyết, thiên tiệm vô nhai.
(*)烟柳画桥,风帘翠幕,参差十万人家。
云树绕堤沙,怒涛卷霜雪,天堑无涯。:Trích bài thơ Vọng hải triều của Liễu Vĩnh.
Chữ viết tay của thầy chủ nhiệm cực đẹp.
Tuy là viết bằng phấn, nhưng nét chữ đều đặn, trông rất có hồn.
Các nét ngang dọc dường như mang theo phong thái của thời nhà Tống, mỗi chữ đều cứng cáp phóng khoáng.
Rõ ràng người không có ở đây, nhưng lại khiến cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Bùi Chước có đôi chút mất tập trung.
Người đàn ông này vừa xuất chúng vừa nhàm chán, nhưng tại sao cậu lại hơi hơi muốn dạy hư anh.
Muốn nghe tiếng thở hổn hển mất kiểm soát của anh, muốn đầu ngón tay của anh vuốt ve từng chút từng chút trên lưng cậu.
Chuông vào lớp bất ngờ vang lên.
Bùi Chước hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng như thường.
“Vào học thôi.”
“Đứng dậy — Kính chào thầy —”
Tiết này là tiết ngữ pháp.
Cậu tưởng tượng không có ai ngồi ở hàng ghế sau, cậu muốn dạy như thế nào thì dạy như thế đó, chưa từng một lần liếc nhìn Lục Lẫm.
Các em học sinh đôi khi có vài chỗ không hiểu, giơ tay lên hỏi, Bùi Chước sẽ viết lên bảng đen và trích dẫn một vài ví dụ để giải thích rõ từng thắc mắc.
Lục Lẫm đang chấm bài tập về nhà, vô ý ngước nhìn lên.
Các chữ viết hoa của thầy Bùi rất đẹp.
Vừa trang nhã vừa mượt mà, cách xếp chữ rõ ràng, viết giống như là trên bảng đen có ba ô vuông vậy.
Anh vừa ngẩng đầu, đúng lúc Bùi Chước vừa viết xong liền xoay người lại, ánh mắt thoáng chốc giao nhau.
“Vì vậy về phần động từ, hãy chú ý...”
Hình như người đàn ông không nhìn thấy anh, ánh mắt cũng không dừng lại, mà tiếp tục nhìn các em học sinh nói.
Thật ra trong lớp học rất yên tĩnh, căn bản không cần chủ nhiệm lớp giám sát.
Lục Lẫm thu tầm mắt lại, ngòi bút dừng lại một chút trên bài viết như vẽ bùa của học sinh, rất lâu cũng không có dấu hiệu động đậy.
Xuất phát từ trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm, đáng lẽ anh nên giới thiệu sơ qua tình hình với giáo viên mới.
Ví dụ như, khi nào có cuộc họp buổi sáng và các cuộc họp hàng tuần, còn các bản tóm tắt bài kiểm tra hàng tháng khi nào nộp.
Anh không nhận ra rằng bản thân mình đang mê muội cậu.
—Hay là nói cho cậu ấy biết một chút về vị trí của phòng thể dục và phòng y tế?
Đột nhiên bừng tỉnh, chuông tan học vang lên.
Bùi Chước chậm rãi hoàn thành xong bài giảng, cười nói: “Kết quả bài kiểm tra buổi sáng đã có.”
Các học sinh đều sôi nổi ôm ngực: “Thầy ơi tối qua tụi em đã học thuộc bài rất lâu đó!”
“Tỷ lệ đậu là 82%——” Cậu ôm sách nói: “Giảm một nửa bài tập.”
“Yeah — — Vâng!”
“Thầy Bùi đẹp trai chúng em yêu thầy!”
Các học sinh đứng dậy la hét rôm rả, Lục Lẫm cầm bài tập còn đang sửa dở dang đi lên phía trước.
Anh mới đi được nửa phòng học, cô Trương cầm theo bài thi vội vàng đi đến, vừa thấy thầy Bùi liền lại gần nói chuyện với cậu.
“Tiểu Bùi, cậu có nghe nói trên lầu có phòng học trống——”
Lục Lẫm giữ vững bước chân, ôm đống bài tập rời khỏi lớp học.
Mấy cái này nói ra hơi thừa thãi nên thôi không nói thì hơn.
Anh đi chưa được vài bước, lại đυ.ng phải chủ nhiệm Trần.
“Tiểu Lục —— Lần trước tôi gửi ID Wechat của tiểu Bùi cho cậu chưa ấy nhỉ?
Cậu nhớ thêm cậu ấy vào nhóm đấy.” Năm nay chủ nhiệm Trần đã hơn năm mươi tuổi, bước đi mạnh mẽ: “Tiểu Bùi này là một giáo viên ưu tú, lần đầu tới trường trung học số một cái cũng không biết, cậu nên quan tâm đến cậu ấy nhiều một chút!”
Lục Lẫm đáp: “Vâng.”
“Sao lúc nào gương mặt của cậu cũng cứng nhắc như vậy, cậu đã quên là —— lần trước có một giáo viên tưởng cậu có vấn đề với ông ấy, còn lặng lẽ đến hỏi tôi có chuyện gì sao.” Chủ nhiệm Trần tặc lưỡi: “Phải cười nhiều lên, cười nhiều lên, tôi đi trước đây.”
Lục Lẫm nói lời tạm biệt với chủ nhiệm Trần, liếc nhìn hình bóng của chính mình phản chiếu trên bức tường lát gạch men sứ.
Gương mặt tỉnh bơ, nghiêm túc.
Anh nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, rồi quay người bỏ đi.
Cười cái gì mà cười.
Mặc dù Bùi Chước có để tâm đến Lục Lẫm nhưng cậu không tiếp xúc nhiều, trở về chỗ làm việc thì cậu đọc sách và chuẩn bị giáo án, buổi chiều thì đem gạch cua và hạt dưa với một ít đậu nành chia cho các giáo viên, thể hiện cảm giác tồn tại vừa đúng.
Vào lúc ba giờ chiều màn hình điện thoại sáng lên.
Một lời mời kết bạn Wechat, là của Lục Lẫm.
Tổ ngữ văn đang họp, xem ra có một người nghiêm túc đang lặng lẽ nghịch điện thoại.
Bùi Chước mỉm cười đặt điện thoại xuống, tiếp tục gõ bàn phím, giả vờ như không nhìn thấy.
Cậu chú ý đến điểm của bài kiểm tra hằng tháng lần trước của lớp, lập một kế hoạch giảng dạy có mục tiêu, thay đổi độ khó của nguyên bộ bài tập, sửa xong rồi in ra, mang theo nó và USB đến cho tổ trưởng xem qua.
Mặc dù giáo viên lớn tuổi không thân với cậu, nhưng lại đánh giá cao tốc độ lập kế hoạch và thực hiện của cậu, thậm chí còn lôi kéo cậu nhìn về tương lai tươi sáng của lớp 12 năm sau.
Chờ ông lão lải nhải xong cũng đã đến giờ tan làm.
Bùi Chước trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xách cặp lái xe về nhà.
Cậu tình cờ gặp Lục Lẫm khi xuống tầng, cả hai đều lịch sự gật đầu chào nhau.
Lúc đi ngang qua, mùi nước hoa thoang thoảng.
Lục Lẫm sửng sốt một chút, đi vài bước, sau đó quay đầu nhìn bóng người biến mất.
Tảo silic, gỗ hổ phách.
Mùi thật dễ chịu.
Bùi Chước sống trong một căn hộ nhỏ cạnh trường học.
Trường trung học số một vốn là một trường học nổi tiếng ở thành phố, nhà ở trong khu trường học đã sớm được bán với giá trên trời.
Ba Bùi thương con trai của mình, vung tay mua cho cậu một căn hộ đầy đủ trong khu dân cư cao cấp ở đây, coi như là để tặng cho con trai mình một đặc quyền tận hưởng cuộc sống.
Lợi thế của việc sống một mình đó là, tự do ra vào, không gian rộng rãi.
Chỉ là trong phòng luôn tối om, đôi khi quá cô đơn.
May mắn cậu có nuôi một chú chó đốm rất thích vẫy đuôi.
Trước khi mở khóa cửa thì đã nghe thấy tiếng sột soạt ở ngay cửa rồi.
Bùi Chước mở cửa, mỉm cười để chú chó tùy ý nhảy vào vòng tay mình.
“A Mao, nhớ ba sao?”
Chú chó lớn ngẩng đầu lên sủa, cọ cái mũi dài vào lòng bàn tay cậu.
“Chờ một chút.” Cậu để nó ôm lấy mình, đầu tiên là thay giày và thu dọn đồ đạc, mở một hộp thức ăn ra cho nó, sau đó quay người thay quần áo thể thao.
Chú chó rêи ɾỉ một tiếng rồi ăn chem chép ra tiếng, lắc đuôi mạnh như cái quạt.
Bùi Chước làm cho bản thân một đĩa salad cá ngừ rồi đưa A Mao ra ngoài đi dạo sau khi rửa bát.
Vừa ra khỏi thang máy, thì Hoắc Lộc gọi điện thoại đến.
“Anh——” Cô gọi một cách vui vẻ và lanh lảnh: “Trường học của chúng ta thế nào!”
Cô là chủ nhiệm lớp ba, hai ngày nay cô bận quá nên không thể cùng cậu ăn tối.
Bùi Chước luôn có mối quan hệ tốt với người em cùng cha khác mẹ này, cậu xích chú chó lại rồi đi dạo vòng quanh bãi cỏ.
“Khá tốt, anh rất thích.”
Hoắc Lộc cười cười, thần bí nói: “Thầy giáo Lục, anh nhìn thấy rồi đúng không — lần đầu nhìn thấy anh ta, em còn nghĩ người này chắc chắn là rất hợp với anh đó.”
Bùi Chước giả vờ không hiểu: “Lục Lẫm?”
“Đừng giả vờ nữa! Anh ơi, anh không biết à, thầy giáo Lục này quả thật là cây cao bóng cả ở trường Trung học số một đó, dù nhiều người có theo đuổi như thế nào cũng không thể làm thầy ấy cười được.” Hoắc Lộc nắm chặt điện thoại, lăn trên sô pha một cái : “Phong cách lạnh lùng cấm dục——Không phải đặc biệt đẹp trai sao.”
Cô từng tiếc hùi hụi vì anh trai đang dạy ở trường thực nghiệm không thể qua đây để yêu đương, nhưng lần này thật sự đúng người đúng thời điểm.
Bùi Chước mỉm cười đáp lại.
“Vậy là anh chuẩn bị xuất chiêu sao?” Hoắc Lộc hăng hái: “Muốn theo đuổi anh ta như thế nào?”
“Hả?” Bùi Chước dừng lại, nhân tiện bước đến nhặt cái chai rỗng bên cạnh ném vào thùng rác: “Sao không phải là anh ta theo đuổi anh?”
“Hả?” Hoắc Lộc sửng sốt một chút: “Anh tự tin vậy sao?”
Anh trai cô bao nhiêu năm nay chưa từng thiếu người theo đuổi... Nhưng cục đá kia đột ngột cười thôi cũng đã là điều không thể rồi, lại còn chủ động theo đuổi anh cô?
Thôi cho xin... Nếu thầy Lục chủ động theo đuổi anh trai cô, cô có thể cho học sinh biểu diễn một màn đọc ngược các tấm gương sáng của giáo viên.
Điều này căn bản là không có khả năng.
“Vậy nha, cúp máy trước đây.” Bùi Chước che miệng ngáp một cái: “Anh phải dắt chó đi dạo.”
“Được rồi, được rồi, ngày mai gặp lại.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu đưa A Mao chạy vài vòng quanh khu phố, sau khi về nhà tập với máy nửa tiếng, dãn cơ mười lăm phút rồi đi tắm.
Lau tóc xong bước ra thì đã là tám giờ tối.
Bùi Chước ngồi trở lại sô pha, dùng mu bàn chân xoa xoa chú chó đốm đang chơi với quả bóng, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên.
Sau đó nhấp vào thông báo.
Bùi Chước có tính cách vui vẻ hòa nhã, ảnh đại diện Wechat của cậu là một bức ảnh tự sướиɠ được chụp khi cậu còn học đại học, nụ cười của cậu rất trong sáng và ngây thơ.
Bây giờ cậu đã hai mươi bảy tuổi, khi cười cũng không còn cảm giác giống lúc trước nữa, cậu vẫn luôn luyến tiếc không nỡ đổi ảnh đại diện này.
Ảnh đại diện của Lục Lẫm là hình chữ Lục được viết bằng bút lông, thẳng đứng và uy nghiêm.
Bùi Chước thản nhiên trả lời một câu xong liền ném điện thoại sang một bên, bắt đầu đọc tiếp “A Tale of Two Cities” mà lần trước cậu đang đọc dở.
Tự học buổi tối là tiết kiểm tra ngữ văn, mọi người đều bận rộn viết bài, không ai chú ý đến tiếng rung yếu ớt của điện thoại di động.
Lục Lẫm ngừng viết, nhấp vào xem.
“Thật ngại quá, tôi vừa làm việc xong.”
Anh đáp ừm một tiếng rồi thêm Bùi Chước vào nhóm lớp và nhóm trường.
Ngay sau đó, một giáo viên đã chào hỏi và thậm chí còn gửi một biểu tượng cảm xúc đầu mèo để thể hiện sự dễ thương của mình.
Lục Lẫm nhấp vào ảnh đại diện của Bùi Chước và nhìn nó một lúc.
Xem ra trông trẻ hơn bây giờ, hình như được chụp vào lúc ở độ tuổi đôi mươi.
Bùi Chước thật sự vừa sinh ra đã đẹp trai.
Một đôi mắt ấm áp và trìu mến, dáng dấp trông vừa gầy lại trắng trẻo.
Trong ảnh, những ngón tay thon dài mơn trớn bên đôi môi hơi cong lên, lộ ra một cảm giác mê hoặc thầm kín.
Lục Lẫm vô thức nhấp vào lưu ảnh.
Anh sững người một lúc khi nhấp lại vào hình thu nhỏ, sau đó tìm đến album ảnh trên điện thoại và xóa nó đi.
Lưu ảnh của người lạ thật không phù hợp.
...Phải nên phản hồi lại một câu.
Lục Lẫm soạn tin nhắn, viết được một nửa rồi xóa đi, chỉ gửi lịch họp lớp cho cậu.
Năm phút sau, đầu bên kia trả lời cảm ơn, sau đó anh không còn gì để nói.
Tâm trạng của Bùi Chước rất tốt.
Cậu đã phải lòng người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cậu không vội làm quen với anh.
Thậm chí còn không đi hỏi các học sinh tại sao lại gọi anh là trưởng quan Lục.
Sau khi đọc xong toàn bộ “A Tale of Two Cities”, cậu mở dàn loa bắt đầu nghe radio, trải thảm ra để tập yoga.
Hít thở, dãn cơ, thư giãn.
Vừa đến mười một giờ, Bùi Chước đúng giờ chuẩn bị lên giường làm tổ trong chăn, xịt nước hoa mùi hương biển xanh Bulgari ba lần.
Rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ trong hương thơm.